Cứ thế, một câu rồi lại một câu, từ Thác Ban của động Bạch Nhật, Trần Đức của Tuyền Minh Động cho đến Phong Bất Bình của Phong Sương Động lẫn thủ lĩnh của bốn động khác, bảy tên như một, ai nấy đều đứng lên bày tỏ thái độ tức giận, hoặc không thì cũng là bất bình đối với Âm Cơ.
Phải, bọn chúng đã quyết định đứng về phía Diệp Lang Khải, một lựa chọn mà bọn chúng cho đó là hiển nhiên, phàm bất cứ kẻ biết suy nghĩ thì đều sẽ chọn.
Diệp Lang Khải là hạng người hiểm độc, sau lưng lại có hậu trường chống đỡ, căn bản chẳng phải nhân vật mà bọn chúng có khả năng đắc tội, để bị nghi ngờ cũng là không nên. Vì vậy, bọn chúng phải đứng lên, phải tỏ rõ lập trường của mình cho Diệp Lang Khải thấy.
Còn về Âm Cơ... Nàng ta ngu ngốc thì trách ai được chứ? Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân nàng đã quá không biết điều thôi.
Bụng làm dạ chịu, mệnh ai người ấy lo, thế giới này xưa nay vẫn thường luôn là như vậy. Người thường đã thế thì huống hồ bọn chúng lại còn là phường đạo tặc chuyên cướp của giết người, cưỡng đoạt nữ nhân...
Chân tâm mà nói, bây giờ nếu Diệp Lang Khải có hạ lệnh bảo đem Âm Cơ giết chết thì bọn chúng chắc chắn là sẽ chẳng chút do dự mà ra tay ngay. Bọn chúng sẽ giết, hơn nữa còn là giết một cách rất mau lẹ.
Đừng cho đấy chỉ là ý nghĩ. Không, thực chất thì đám người bọn chúng đã sẵn sàng rồi. Trong âm thầm, linh lực của bọn chúng đã được điều động. Tất cả còn lại lúc này chỉ là một lời nói của Diệp Lang Khải nữa mà thôi.
Một trận chiến có thể sẽ lập tức nổ ra ngay tại đây.
Nhưng, rốt cuộc thì nó đã không xảy ra, cái trận chiến tưởng chừng như cận kề và khó tránh ấy. Diệp Lang Khải, hắn đã không hề có ý tứ cho thấy là mình muốn giết Âm Cơ. Hoàn toàn trái lại, hắn đối với nàng càng thêm tỏ ra hứng thú, vẻ mặt tiếu ý càng thêm nồng đậm.
Chẳng có lấy một tí gì gọi là tức giận, sau khi bảo đám người Thác Ban, Trần Đức ngồi xuống hết, hắn nhìn Âm Cơ, cười nhẹ, nói:
"Lúc trước vẫn thường nghe Phong Bất Bình đề cập, bảo rằng Độc Nhãn Âm Cơ không giống những nữ nhân bình thường, rất có cá tính. Hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy. Độc Nhãn Âm Cơ nàng thực sự rất đặc biệt, rất đặc biệt...".
Ghế bên kia, Âm Cơ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh một trận, nay nghe Diệp Lang Khải nói thế thì trong lòng không khỏi sinh ra vài tia ngờ vực:
"Diệp Lang thiếu chủ, ta đây mắng chửi con mẹ ngươi như vậy, ngươi không tức giận lại còn bảo ta đặc biệt, ngươi không phải đang âm thầm tính toán gì ta đấy chứ?".
"Ha ha...".
Phản ứng lại sự nghi ngờ của Âm Cơ là tiếng cười vui vẻ của Diệp Lang Khải: "Âm Cơ, nàng đã nghĩ nhiều. Diệp Lang Khải ta sao có thể tính toán gì với nàng được. Đối với một mỹ nhân diễm lệ như nàng, ta nếu có tính thì chắc chắn cũng chỉ tính làm thế nào để tìm ra lối vào trái tim của nàng mà thôi...".
"Vào trái tim ta?".
Âm Cơ rất không khách khí bĩu môi xem thường, tặc lưỡi mà rằng: "Chậc, hóa ra từ nãy giờ Diệp Lang thiếu chủ liếc ngang quét dọc thân thể ta như vậy là vì đang muốn tìm kiếm đường đi...".
Cũng chẳng buồn bận tâm đến những ánh mắt đang tập trung lên người mình, vẫn trong tư thế khiếm nhã đặt chân lên ghế nọ, nàng vươn tay với lấy một miếng thịt to, đưa lên miệng cắn một miếng lớn, đoạn hướng ra sau bảo với đám tì nữ hiện còn chưa hết sợ hãi:
"Các ngươi làm gì vậy? Sao tự dưng lại dừng? Mau đàn mau múa đi".
"V-Vâng".
"Vâng...".
Và như thế, khúc nhạc đang dở đã được tiếp nối, điệu múa vừa ngưng đã lần nữa được bắt đầu.
Trong những âm điệu du dương ấy, Âm Cơ lúc này mới lại xoay sang nhìn Diệp Lang Khải, bất ngờ hỏi:
"Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?".
Mục đích?
Diệp Lang Khải tỏ vẻ nghi hoặc: "Âm Cơ, chẳng hay nàng đang muốn nói tới vấn đề gì?".
"Con mẹ nó, thằng này sao lại chậm tiêu thế chứ".
Trong dạ Âm Cơ thầm mắng một câu như vậy xong rồi mới nói rõ: "Diệp Lang thiếu chủ, ngươi bảo là đang tính toán để tìm đường vào trái tim ta, vậy cứ cho ngươi vào được rồi đi, thế thì sao? Ngươi sẽ làm gì? Mục đích của ngươi là gì? Tóm lại thì ngươi muốn cái gì?".
"Thú vị. Hỏi hay lắm...".
Chưa vội trả lời những câu hỏi của Âm Cơ, Diệp Lang Khải chậm rãi nâng lên một ly rượu vốn đã để sẵn trước mặt, ung dung uống, cạn xong thì ngó qua Âm Cơ, nói:
"Âm Cơ, nếu ta bảo ta vừa gặp đã mến, mong muốn nàng trở thành nữ nhân chính thức có danh có phận của ta, cùng ta chung tay gây dựng đại nghiệp, như vậy... Âm Cơ, nàng nghĩ thế nào?".
...
Nghe xong câu nói, hoặc cũng có thể xem là một đề nghị, lời bày tỏ, cái gì đó đại loại, thần sắc Âm Cơ nhất thời hơi đỗi, lâm vào trầm mặc.
Cân nhắc, nghĩ ngợi, đó hẳn là những gì đang hiện hữu ở Âm Cơ. Thác Ban, Trần Đức, Phong Bất Bình cùng bốn tên thủ lĩnh đạo tặc khác đều cho là như vậy.
Mấy lời vừa rồi của Diệp Lang Khải, nó hấp dẫn thế kia mà, sao có thể không khiến nàng động lòng cho được?
Chẳng ngoa khi bảo rằng trở thành nữ nhân của Diệp Lang Khải chính là mơ ước của rất nhiều người. Không phải vì tu vi hắn cao thâm, tướng mạo bất phàm hay lời nói nho nhã, cử chỉ thanh cao quý phái cái gì, nguyên do hết thảy là bởi hai chữ: thân phận.
Diệp Lang Khải, hắn là một người có thân phận. Địa vị của hắn nằm ở rất cao, nơi mà đám người Thác Ban, Trần Đức chẳng bao giờ có khả năng với tới được. Muốn với thì tu vi ít nhất cũng phải đạt đến chân nhân cảnh kia.
Mà chân nhân, cái cảnh giới ấy, nó nào có dễ dàng để đạt đến. Ma giới khác với nhân giới, tại đây có sự phân tầng rất rõ ràng. Hạ đẳng ma tộc, trung đẳng ma tộc, cao đẳng ma tộc, đại ác ma, cách mỗi một tầng là chênh lệch lại được nới rộng hơn, càng lên cao thì cách biệt lại càng xa hơn, lớn hơn... Đáng nói hơn nữa là những khoảng cách này, chúng không thể bị kéo gần, san lấp hay phá vỡ. Chúng là cố định.
Huyết mạch, nó quyết định tất cả. Kẻ sở hữu huyết mạch càng cường đại thì không gian phát triển càng rộng lớn, con đường tu luyện càng thênh thang rộng mở. Bằng ngược lại, nếu huyết mạch thấp kém, nhỏ yếu mà nói... Thành tựu, khẳng định là cuối cùng sẽ chẳng được bao nhiêu.
Mọi thứ không phải ngoa, hết thảy đều là sự thật đã được chứng minh từ thuở xa xưa, thời điểm các chủng tộc mới xuất hiện trên thế giới này.
Hạ đẳng ma tộc thì tu vi tối đa có thể đạt tới là Linh tuyền cảnh hậu kỳ đại viên mãn; trung đẳng ma tộc thì tu vi tối đa là Linh châu đệ cửu trọng hậu kỳ đại viên mãn; cao đẳng ma tộc thì là Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đại viên mãn... Đấy là luật. Quy luật của tự nhiên, của thiên địa định xuống.
Ngoại lệ tất nhiên đôi khi cũng có, nhưng là rất hiếm, nếu không muốn nói là quá hiếm.
Huyết mạch có thể đột phá, nhưng để đột phá được thì cần đến cơ duyên, vận khí. Mà vận khí thì có ai lại nắm bắt được?
Thác Ban, Trần Đức, Phong Bất Bình lẫn bốn tên thủ lĩnh đạo tặc khác, chẳng ai trong số chúng là kẻ có được "cơ duyên, vận khí" ấy cả. Trước kia bọn chúng là cao đẳng ma tộc, bây giờ là cao đẳng ma tộc và sau này cũng vẫn sẽ là cao đẳng ma tộc, như muôn vạn kẻ khác. Nói cách khác, cảnh giới cuối cùng mà bọn chúng có khả năng đạt đến là Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đại viên mãn, còn sau đó... Bất kể dư được bao nhiêu thọ nguyên, nỗ lực tu luyện thêm bao nhiêu năm thì kết quả vẫn cứ là giậm chân tại chỗ, không tiến thêm được.
Linh anh cảnh, chân nhân cấp, nó gần như là lạch trời đối với đám cao đẳng ma tộc như đám người Thác Ban, Trần Đức. Bọn chúng sẽ chẳng bao giờ với tới được địa vị mà Diệp Lang Khải đang có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT