Đồng bọn là vậy, chẳng có ai là thực sự bận tâm cho chúng - những tên đạo tặc bị đánh nằm dài trên đất hết; bằng như kẻ địch thì lại càng khỏi phải nghĩ, một tia thương hại đã xem là nhiều.
Hiện tại, có, duy nhất chỉ là sự phấn khích, đắc ý, và người biểu lộ thì chính là cô gái xinh đẹp mà Thác Nhĩ Đồ đã thông qua thần thức quan sát được ban nãy. Nàng đang đứng trước mặt đám đạo tặc, tay liên tục chỉ trỏ vào bọn chúng mà nói:
"... Thấy chưa thấy chưa! Ta đã bảo rồi mà, các ngươi vậy mà vẫn cứ xông lên...".
"Cái tên này, hồi nãy ngươi nói cái gì? Một quyền liền đánh cho Tiểu Quỷ sư phụ của ta thành thịt vụn? Ta thấy hiện giờ ngươi mơi là kẻ giống thịt vụn hơn a".
"Còn cái tên này, vừa rồi ngươi chẳng phải rất là to mồm ư? Tại sao bây giờ lại ngậm miệng rồi? Ài, chỉ là bị đánh gãy vài cái răng thôi mà...".
"Còn ngươi, nhìn cái gì mà nhìn?! Lúc nãy ngươi dám nhìn chằm ngực ta, lại còn dám có ý đồ với cái mông của ta... Hừ, ngươi chết tới nơi rồi...".
...
"Ài...".
Đứng phía sau, Thi Quỷ trông thấy đứa đồ đệ không chính thức của mình liên tục khua môi mép, chỉ chỉ trỏ trỏ thì âm thầm lắc đầu, thở dài một hơi.
Chân nhấc lên, hắn vừa đi vừa cất tiếng:
"Lạc Lâm, ngươi đang cản trở ta".
"Cản trở gì chứ?".
Lạc Lâm chẳng cho là phải: "Tiểu Quỷ sư phụ, người ta đây là đang dạy dỗ đạo tặc mà. Sư phụ ngươi cứ đứng đó đi, chúng ta đợi thủ lĩnh của bọn chúng chạy ra thì giết luôn một thể".
Dứt câu, Lạc Lâm liền quay đầu về phía đám đạo tặc, tiếp tục "dạy dỗ".
Có điều, lời nàng mới vừa thốt ra khỏi miệng thì từ phía sau, một bàn tay đã đặt lên vai nàng, kế đấy thì đột ngột dụng lực đem nàng nhấc bổng lên rồi ném ngược.
"A a a...!".
Trong tiếng la thất thanh của Lạc Lâm, Thi Quỷ - kẻ đã ra tay đem nàng ném đi - buông ra một câu: "Càng ngày càng nhiều chuyện".
Đem linh lực thúc động, hắn đảo mắt quét qua đám đạo tặc, cất giọng lạnh lùng:
"Được rồi, giờ thì chúng ta tiếp tục".
Ngay khi lời ra hết thì từ người Thi Quỷ, một cỗ khí tức nồng nặc mùi máu tanh bất ngờ bộc phát. Gần như cùng lúc, trên lưng hắn một chiếc cánh màu đỏ thẫm cũng mọc ra.
"Mau chạy!".
"Lùi lại!".
...
Dường như cũng cảm nhận được điềm chẳng lành sắp xảy đến với mình, đám đạo tặc từ thấp tới cao, từ nhỏ tới lớn, toàn bộ đồng loạt ra sức thúc động linh lực, hướng thẳng về phía động phủ chạy qua.
Nhưng là, bọn chúng chạy thế nào khi mà sát tâm của Thi Quỷ đã lộ rõ?
Trên lưng hắn, Huyết Vũ Thiên Ti Dực đã rung động, Loạn Vũ Phi Ti đã được phóng xuất.
Không có bất ngờ hay là sự may mắn nào dành cho đám đạo tặc, mọi thứ xảy ra như những gì nó phải. Loạn Vũ Phi Ti của Thi Quỷ đã rất dễ dàng đem chúng giết chết. Giữa không trung, trên mặt đất, cùng với âm thanh xuyên thủng khe khẽ trầm thấp, hàng trăm tiếng hét thảm thi nhau vang lên đầy hỗn tạp.
"A!".
"Khôn...".
"Á...!"
"Cứu mạng!".
...
Kêu gào mặc kêu gào, la hét mặc người la hét, đối với Thi Quỷ chúng dường như chẳng có nghĩa lý gì cả.
Hắn đứng đấy, ngự giữa tầng không, mắt đỏ lập lòe, hung quang hiển lộ. Bằng thần niệm, hắn điều khiển hàng trăm sợi tơ máu truy sát. Mười tên, hai mươi tên, ba mươi tên,..., hắn cứ giết rồi lại giết, một mạng cũng không chừa.
Chính tại thời điểm hắn đem một trăm bảy mươi sáu tên đạo tặc nọ giết xong ấy, dị biến chợt phát sinh.
Từ bên trong động Bạch Nhật, một mũi tên bất ngờ phóng ra, tốc độ lao đi cực kỳ khủng bố, so với độn quang tối đa của tu sĩ Thiên hà đệ nhị trọng còn muốn nhanh hơn mấy phần.
Nhưng, còn chưa hết. Trừ bỏ tốc độ kinh nhân kia ra thì uy lực cũng là thứ đáng phải e ngại ở mũi tên này. Mạnh. Rất mạnh. Lực lượng ẩn aH5J7RG chứa bên trong nó chỉ sợ chẳng thua gì một đòn toàn lực của cường giả Thiên hà đệ tam trọng. Minh chứng là sau khi nó được phóng ra, trên đường đi của nó, ở phạm vi mười thước phàm bất cứ tên đạo tặc nào tiếp xúc thì đều lập tức bị cắt nát ngay. Hết thảy đều bị xé tan thành trăm mảnh.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, tính từ thời điểm mũi tên nọ được bắn ra cho đến khi nó phá hủy hơn hai mươi bộ tử thi của đám đạo tặc đã bị Loạn Vũ Phi Ti của Thi Quỷ giết chết trước đó thời gian bất quá còn chưa tới một phần mười giây. Và bây giờ, sau đoạn đường ngắn ngủi ấy, mũi tên mang uy lực khủng bố kia đã tiếp cận Thi Quỷ.
Đối mặt nguy cơ, Thi Quỷ đương nhiên không thể nào khoanh tay chờ chết được. Hắn lập tức làm ra phản ứng.
Trong thể nội, hắn thay đổi lộ tuyến vận hành linh lực, chuyển từ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công sang Linh Lung Đồng Ngọc Công. Thời gian chẳng đáng là bao, chỉ trong sát na ngắn ngủi thì đã hoàn thành. Tay phải đưa về trước, bàn tay xòe rộng, hắn đánh ra một chưởng. Từ lòng bàn tay, một đạo lam quang bay ra.
"Crắc... ắc...".
Tức thì, trước mặt Thi Quỷ, một tầng băng mỏng được tạo thành.
Vừa lúc, mũi tên đầy uy lực từ động Bạch Nhật bắn ra cũng đã lao tới.
"Ong!".
"Ong... oang...!".
Kết quả rất nhanh liền có. Sau màn va chạm, sau cuộc đối đầu, mũi tên đầy uy lực nọ hiện đã dừng lại. Ngay trước mặt Thi Quỷ, nó nằm ở đấy, bị chặn đứng bởi tầng băng mỏng, một li cũng không thể nhích thêm.
Dĩ nhiên, kết quả hiện tại chẳng có gì là bất ngờ với Thi Quỷ. Hoàn toàn ngược lại, hắn đã biết, không phải sau mà là từ trước khi xuất chiêu kia.
Mũi tên nọ rất mạnh, lực lượng rất khủng bố, thậm chí sánh ngang cả một đòn tổng lực của cường giả Thiên hà đệ tam trọng, Thi Quỷ hắn nhìn ra được.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Mũi tên kia mạnh nhưng Thi Quỷ hắn há lại yếu?
Trước mặt hắn, phàm là lực lượng ở mức cường giả sơ kỳ trở xuống thì đều vô dụng, muốn hóa giải bất quá là một ý niệm mà thôi.
Hôm nay, chưa vội xét đến công pháp chủ tu là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công bá đạo tuyệt luân, chỉ riêng Linh Lung Đồng Ngọc Công thôi cũng đã đủ để hắn tung hoành trước cấp bậc cường giả sơ kỳ rồi.
Chẳng phải ngoa mà đấy là sự thật. Cứ nhìn vào thực trạng liền thấy được.
Thi Quỷ, hắn đã chặn đứng mũi tên chứa đựng lực lượng sánh ngang với một đòn tổng lực của cường giả Thiên hà đệ tam trọng kia thế nào?
Một tầng băng mỏng không mất bao nhiêu sức lực.
Thi Quỷ, hắn chẳng bất ngờ, mà cũng chẳng cần bất ngờ làm gì. Ngạc nhiên nếu có thì cũng chỉ dành cho người khác mà thôi. Ví như kẻ đã bắn ra mũi tên nọ. Hoặc ví như... kẻ đứng phía trên và đang vung đao bổ xuống đầu Thi Quỷ hắn lúc này.
Thác Nhĩ Đồ, hắn đã ngạc nhiên, đến mức rung động. Khi nãy, hắn nhìn thấy Thi Quỷ dễ dàng giải quyết đám thuộc hạ thì liền biết đối phương không phải hạng tu sĩ Linh châu cảnh bình thường mà chiến lực có thể còn mạnh hơn cả cường giả Thiên hà đệ nhất trọng, thậm chí sánh ngang với Thiên hà đệ nhị trọng. Vì lẽ đó nên hắn đã không manh động, thay vì lập tức lao ra thì hắn đã âm thầm căn dặn nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi để cùng nhau phối hợp đối phó. Mũi tên chứa đựng lực lượng khủng bố tấn công Thi Quỷ vừa rồi chính là do nàng bắn ra.
Còn riêng phần bản thân Thác Nhĩ Đồ hắn, dựa vào ẩn nặc thuật cao minh của mình, hắn đã âm thầm tiếp cận kẻ địch. Và hiện tại, nhân lúc đối phương vừa ra tay chặn đứng mũi tên nọ thì hắn cũng liền xuất thủ tập kích.
Với sự phối hợp cùng yếu tố bất ngờ ấy, Thác Nhĩ Đồ tin mình sẽ ám toán thành công, hoặc chí ít thì cũng gây ra được thương tổn cho kẻ địch.
Nhưng thật không may, Thác Nhĩ Đồ đã tính sai mất rồi. Hắn nghĩ rằng mình đã cẩn trọng, cho rằng ẩn nặc thuật của mình rất cao minh, đã qua mặt được kẻ địch, tuy nhiên chỉ là với hắn, do bản thân hắn lầm tưởng. Còn thực tế...
Thi Quỷ sớm đã biết cả rồi. Ẩn nặc thuật của Thác Nhĩ Đồ đối với Thi Quỷ chẳng hơn gì một trò hề.
Môi nhếch nhẹ, cùng nụ cười băng lãnh, Thi Quỷ đưa tay lên, chiếu theo pháp quyết của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công mà thi triển thần thông.
Ngay tức khắc, một hư ảnh bàn tay máu bay ra.
Đích thị Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!
"Oành... oành...!".
...
Quang Minh Thánh Thổ,Truyện Việt, xây thế lực, chinh chiến vũ trụ, hạm đội bao la, cường giả vô số, có thăng trầm!
Event Trung Thu