Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Lauren cũng lên tiếng: "Stupid kia, hắn thật ngu ngốc".
"Ngu ngốc?".
"Chị xem, hắn hy sinh nhiều như vậy nhưng đã nhận lại được những gì? Cô công chúa kia, nàng ta cuối cùng cũng chỉ ở bên vị bạch mã hoàng tử của nàng mà thôi. Trong tim nàng, Stupid vốn đâu quan trọng...".
"Lauren". - Sophia khẽ lắc đầu - "Đó là tình yêu chân thành. Một tình yêu cao thượng và đẹp đẽ".
"Tình yêu?". - Lauren vẫn kiên định với quan điểm của mình - "Nếu như đó là tình yêu thì tình yêu này thật ngu ngốc".
Như chợt nghĩ đến điều gì, Lauren bỗng trở nên lo lắng: "Sophia, lúc nãy chị ví mình như Stupid, không lẽ chị...".
Hiểu được nỗi lòng của Lauren, Sophia lại lần nữa lắc đầu: "Đừng lo lắng, Lauren. Em biết đấy, trước nay mọi người đều gọi chị là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren", chị làm sao có thể yêu một ai đó được".
"Nhưng lúc nãy...".
"Lauren, nắng không phải người. Chị không yêu người, một ai đó cụ thể. Chị là một kẻ thích mơ mộng".
...
...
"Sophia".
Lauren chẳng rõ tự bao giờ đã lại nằm gối đầu trên đùi Sophia, lời vừa rồi chính là phát ra từ miệng nàng.
Vân vê đóa hoa vừa mới được hái xuống, nàng hỏi: "Tại sao lại là màu đen? Trong khu vườn này, tại sao không phải là loài hoa nào khác, một màu nào khác? Tại sao cứ phải là hoa hồng đen? Em biết chị vốn không thích màu đen kia mà".
"Lauren, chị trồng nó không phải vì chị thích hay ghét nó".
Nhặt lên một cánh hoa hồng đen rơi trên cỏ, Sophia đặt nó vào lòng bàn tay, dùng ngón chạm khẽ rồi nói tiếp: "Lauren, hoa hồng đen này, nó có một câu chuyện. Chính câu chuyện của nó đã làm lay động chị. Và đó cũng là lý do vì sao chị lại biến nơi đây thành khu vườn của đêm tối với hàng vạn bông hoa đen huyền bí. Như điều em đang thấy".
"Câu chuyện? Nó cũng có một câu chuyện sao?".
"Mỗi loài hoa đều có một câu chuyện của mình, Lauren".
"Sophia". - Lauren nắm lấy lớp áo nơi ngực Sophia, kéo nhẹ - "Chị kể cho em nghe đi".
Khác với lần trước, khi kể về Stupid, lần này Sophia đã không cố tình trì hoãn hay là trêu đùa gì nữa. Sau một tiếng "Ưm" khẽ thì nàng bắt đầu kể...
"Ngày xưa, ở vùng đất thánh xa xôi, nơi sinh sống của các vị thần tiên tồn tại một câu chuyện tình đầy nước mắt. Chuyện kể rằng trong nơi xa xôi tận cùng của vùng đất có vị thần Ellacos – nữ thần của bóng tối. Nàng là người sống một mình, cô đơn trong màu đen của bóng đêm.
Vào một ngày nọ trong lúc du ngoạn thần Apollo – thần ánh sáng, đã tình cờ gặp được Ellacos. Chàng đã yêu ngay sự trầm lặng, cô độc của nàng. Chàng quyết tâm thay đổi con tim tăm tối của thần Ellacos. Thần Apollo thường ghé thăm nàng trong tư cách của một vị tiên. Rồi ngày qua đi, ánh sáng của thần Apollo đã truyền sang nàng, cảm hóa được nàng nhưng... bóng tối và ánh sáng là hai thứ đối lập nên cả hai không thể hòa hợp.
Nàng vô cùng đau khổ vì nàng đã yêu thần ánh sáng mất rồi và tình yêu này lại là tình yêu đầu tiên của nữ thần Ellacos. Và đi theo tiếng gọi của tình yêu thần Apollo phải vượt qua khu rừng của tội ác, con suối của lòng thù hận để đến ngọn núi của yêu thương lấy hoa hồng bất tận – một bông hoa màu đỏ chót. Trước khi đi, thần Apollo trao cho nàng một bông hồng màu trắng rồi nói:
“Lần này ta đi không biết bao giờ trở lại, nàng hãy giữ bông hoa này và chờ ta trở về. Bông hoa màu trắng này sẽ là ánh sáng cho nàng khi vắng ta bên cạnh. Nàng hãy giữ kĩ bông hoa này và chờ cành hoa màu đỏ của ta nhé!”
Nữ thần Ellacos rưng rưng nước mắt đưa tiễn thần Apollo lên đường.
Một ngày, hai ngày, một tháng, rồi một năm... thời gian cứ trôi mãi. Thần Ellacos vẫn cứ ngồi ngắm bông hoa trắng vừa nhớ đến thần ánh sáng….
Rồi vào một buổi sáng đẹp trời khi đang ngồi ngắm cành hoa trắng thì thần gió ghé thăm.
Biết thần gió là người chu du ở nhiều nơi nên nàng hỏi tin tức của thần Apollo. Thần gió kể cho nàng nghe về việc gặp thần ánh sáng đang vui đùa bên nữ thần sắc đẹp. Thần Ellacos không tin vào tai mình nữa, nước mắt nàng giàn giụa. Ngày hôm sau nàng lên đường đi tìm thần Apollo. Nàng đi khắp nơi và tìm kiếm. Và cuối cùng nàng dừng lại trước một vườn hoa hồng màu đỏ, vùng đất của nữ thần sắc đẹp và nàng không tin vào mắt mình được nữa, thần ánh sáng đang vui đùa bên thần sắc đẹp Apahrodite.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng vội vã bỏ đi. Thần Apollo trông thấy và đuổi theo.
“Nàng hãy thứ lỗi cho ta, trong thời gian ra đi ta đã vô cùng nhớ nàng và nữ thần Apahrodite đã cùng ta chia sẽ và vượt qua. Ta thành thật xin lỗi nàng...".
Nữ thần Ellacos dường như không còn nghe thấy gì nữa. Bông hoa hồng trắng nàng cầm trên tay bỗng nhuộm đỏ một màu máu, xung quanh nàng một vùng tối đen kịt phủ vây rồi lan sang cả thần ánh sáng, thần sáng sáng biến mất dần vào trong bóng đêm... Sau đó, làn khói đen tan dần, thần Apolo tan biến mất và bông hoa trên tay thần Ellacos cũng chuyển sang một màu đen kì bí…..
Thần Ellacos quay về vùng đất của mình, sống mãi trong vùng tăm tối, trong màu đen của chết chóc và không bao giờ yêu bất cứ ai nữa...". (*)
...
Không như câu chuyện về Stupid, lần này Lauren nghe xong nhưng lại chẳng hề nhận xét, bình luận hay là đánh giá gì nữa cả. Nàng chỉ nằm đấy, gối đầu trên đùi Sophia, và im lặng.
Lauren, nàng đang nghĩ ngợi. Có vẻ vị nữ thần bóng tối kia mang lại cho nàng nhiều cảm xúc hơn là tên ngốc Stupid...
...
"Lauren".
Bầu không khí tĩnh mịch rốt cuộc cũng vừa bị phá tan. Sophia chủ động lên tiếng:
"Em đang nghĩ gì vậy?".
"Sophia".
Lauren nói, giọng có phần khác lạ: "Có phải đàn ông trên thế gian đều là những kẻ phụ bạc?".
"Sao vậy? Lauren?".
"Em không sao, Sophia. Em chỉ là... cảm thấy như thế thôi".
Lauren co tay lại, đem một cánh hoa hồng đen ngắt xuống, vừa ngắt vừa nói: "Đàn ông trước giờ em gặp, bọn họ ai nấy cũng đều rất dễ bị mê hoặc bởi những người phụ nữ xinh đẹp, kiều mị. Đứng trước phụ nữ xinh đẹp, bọn họ thường luôn rất yếu đuối. Và rồi sau đó, bọn họ sẽ sa ngã, sẽ dối người và thậm chí lừa dối cả chính LGylViC mình... Đàn ông, bọn họ vẫn thường luôn vì một người phụ nữ mà phản bội lại một người phụ nữ".
"Em có vẻ rất có thành kiến với đàn ông nhỉ?".
Sophia hỏi, nhưng cũng chẳng đợi Lauren trả lời thì đã tiếp tục hé môi cất tiếng: "Lauren, đàn ông hay phụ nữ thì đều giống nhau cả thôi, có người tốt và có kẻ xấu, có người chân thành và cũng có kẻ dối trá".
"Lauren, vị nữ thần bóng tối kia, nàng đã yêu, và yêu bằng cả con tim của mình. Nhưng mà Lauren, tên ngốc Stupid còn yêu nhiều hơn thế. Tình yêu của hắn không chỉ chân thành mà còn rất cao thượng, rất đẹp đẽ...".
Lauren nghe xong, thoáng ngẫm nghĩ thì lắc đầu: "Nhưng Stupid vẫn là tên ngốc. Tình yêu của hắn vẫn thật ngu ngốc".
"Ngu ngốc sao?".
Sophia cười nhẹ, thế nhưng trong đôi mắt lại hiện đầy vẻ ưu tư: "Vị nữ thần bóng tối kia, nàng cũng là kẻ ngốc nghếch. Chỉ là so với Stupid thì sự ngốc nghếch của nàng lại nằm ở một khía cạnh khác thôi".
"Lauren, chị không yêu, nhưng chị biết phàm là kẻ yêu chân thành thì hết thảy đều sẽ trở nên ngốc nghếch, khờ dại".
...
"Sophia, em vẫn chưa hiểu rõ".
"Về cái gì?".
"Ý nghĩa. Khu vườn hoa hồng đen này, em không hiểu. Đối với tình yêu của vị nữ thần bóng tối kia, chị dường như cũng không tán đồng lắm...".
"Lauren, chị không tán đồng nhưng cũng không phản đối. Là sự đồng cảm, Lauren à".
Nâng lên những cánh hoa vừa mới nhặt trên mình Lauren, dưới ánh trăng sắp tàn, Sophia bảo:
"Hoa hồng đen, nó là vẻ đẹp của nỗi cơ đơn và sự lạnh lùng, là tượng trưng của một tình yêu đã chết nhưng đồng thời cũng là hiện thân của một tình yêu bất diệt".
"Sột soạt...".
Cựa mình ngồi dậy, Lauren đột nhiên hỏi: "Sophia, chị sẽ yêu như thế nào?".
Đôi mắt chớp động, Sophia tỏ ra mờ mịt: "Lauren, trước nay chị không yêu, và sau này cũng sẽ không yêu ai cả".
"Sophia, thôi nào. Em nói là "sẽ" cơ mà. Chỉ là giả định thôi. Sophia, hãy nghĩ xem, nếu yêu thì chị sẽ yêu như thế nào? Chân thành đến ngu ngốc như Stupid hay là... một kiểu nào khác?".
(*) Sưu tầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT