Mang theo tâm tình phức tạp, Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn lên...
Khựng!
Chưa nhìn chưa biết, vừa nhìn Lạc Lâm liền hoa dung Ewo186W thất sắc, thần tình đại biến.
Một lần nữa, nàng bị rung động. Thi Quỷ, hắn lại vừa làm ra một cảnh tượng rung động lòng người.
Trên kia, Thi Quỷ như cũ vẫn ngự giữa không trung, nhưng thay vì đạp không như ban nãy thì giờ phút này đây hai chân hắn lại đang giẫm lên một vật thể, một hình hài hẳn hoi.
Là thi thể của Khang Hải!
Thi Quỷ, hắn đang đứng trên xác người!
Nhưng, chuyện nào đâu chỉ có bấy nhiêu. Cái xác mà Thi Quỷ giẫm lên kia, từ bên trong nó, máu huyết đang liên tục chảy ra, nhưng thay vì xuống dưới thì chúng lại thi nhau đổ dồn về phía chân hắn, ngược hướng đi lên rồi hòa tan vào da thịt...
Chẳng nghi ngờ gì nữa, Thi Quỷ rõ ràng là đang hấp thu tinh huyết của Khang Hải.
Có điều, cái cách mà hắn hấp thu tinh huyết này, nó cũng không khỏi quá rợn người rồi. Nhất là khi kết hợp với bộ dạng của hắn hiện giờ.
Nơi mắt hắn, huyết quang đã sáng rực; Trên đầu hắn, tóc dài đang dựng đứng; Trên mình hắn, hắc y không gió tự bay; Còn quanh thân hắn, một cỗ khí tức tanh nồng mỗi lúc một lan tràn...
Thời khắc này, với hình ảnh đạp thi hấp huyết kia, Thi Quỷ trông hệt như một vị ác ma lâm thế, cực kỳ khủng bố.
...
Lạc Lâm là vậy, đã bị Thi Quỷ làm cho rung động một lần nữa. Trong khi đó, xét đến những người khác...
Đầu tiên là tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ của mình, tình trạng của bọn họ lúc này, thiết nghĩ chẳng cần nói thêm làm gì, cũng giống như Lạc Lâm đều đã bị làm rung động lần nữa.
Tiếp đến, về phần ba tên thủ lĩnh đạo tặc là Khang Dã, Thiên Nguyên và Ban Đạt, hai người sau thế nào còn chưa rõ chứ kẻ trước thì đã điên tiết lên rồi.
Làm sao không điên lên cho được chứ? Khang Hải - đệ đệ hắn - chẳng những bị người giết chết mà bây giờ đến cả thi thể cũng bị đối phương đem ra giẫm đạp, hấp huyết, ngay trước mặt hắn...
Khang Dã, hắn có thể không điên lên được sao?
Hắn đã!
“Buông đệ đệ ta ra!”.
Mắt long sòng sọc, trong cơn giận dữ tột cùng, Khang Dã hét lên, tay xách đại phủ hướng Thi Quỷ xông vào.
“Khang Dã!”. - Mắt thấy Khang Dã đánh mất bình tĩnh, Thiên Nguyên vội kêu lên hòng ngăn lại.
Tiếc rằng đã muộn. Khang Dã đã lao lên.
Chẳng còn cách nào, Thiên Nguyên đành phải quyết định lao theo.
“Ban Đạt, cùng lên!”.
...
“Keng... G... G...!”.
Lời Thiên Nguyên bên kia còn chưa kịp dứt thì bên này Khang Dã đã tiếp cận được Thi Quỷ. Âm thanh vừa rồi là phát ra từ sự sự va chạm giữa cự phủ trong tay hắn và lớp lam băng mới được dựng lên của Thi Quỷ.
Kết quả thì vẫn như cũ, giống như thời điểm Khang Hải trước đó, một phủ uy lực của Khang Dã đã không thể làm được gì lam băng do Thi Quỷ tạo ra. Nếu có gì khác là lúc này, thay vì ngưng lại, thay vì gián đoạn như Khang Hải thì Khang Dã đã lại ngay lập tức phát động công kích.
“Buông đệ đệ ta ra!”.
Đau thương, phẫn nộ, cự phủ trong tay Khang Dã tiếp tục được vung lên.
“Keng! Keng!”.
“Keng! Keng! Keng!...”.
Có một điều không thể không nói, đó là lớp lam băng đang bao bọc quanh người Thi Quỷ đây, trình độ cứng rắn của nó đã đạt tới một mức đáng kinh ngạc. Chí ít là đối với tu vi Linh châu đệ cửu trọng của hắn.
Chẳng phải pháp báo, chẳng phải linh y, thánh giáp gì, bất quá chỉ là thần thông hộ thể mà khả năng phòng ngự lại có thể mạnh mẽ đến nhường ấy, tin tưởng trong hàng ngũ tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng, muốn moi ra được một hai tên như Thi Quỷ cũng không dễ. Trừ phi là tộc nhân của những chủng tộc đại ác ma có thiên phú phòng ngự cao thì may ra mới tìm thấy...
Chính vì lẽ đó, chính vì lam băng do Thi Quỷ tạo ra quá kiên cố nên giờ phút này đây Khang Dã mới lại càng thêm bi, càng thêm phẫn.
Bằng tất cả lực lượng, Khang Dã hắn đã liên tục vung cự phủ, hết chém rồi bổ, hết bổ rồi chém hòng đoạt lại thi thể đệ đệ rồi đem Thi Quỷ giết chết để báo thù...
Nhưng bất kể Khang Dã hắn có chém thế nào, có bổ ra sao thì vô ích vẫn hoàn vô ích. Trước mặt hắn, lam băng như cũ vẫn còn sừng sững y nguyên, nói gì vỡ, thậm chí ngay đến một vết nứt nó còn chẳng có.
Mắt nhìn thi thể đệ đệ đang dần bị teo hóp bên trong lớp lam băng, Khang Dã thương tâm hét lớn:
“Lão đại giúp ta!”.
Chứng kiến bộ dạng phẫn uất bi thương của Khang Dã, Thiên Nguyên biết đã đến lúc mình cần thể hiện.
Tâm niệm khẽ động, hắn bất ngờ há miệng. Từ bên trong, một thanh tiểu kiếm màu đen bay ra, kế đấy, chưa đầy một cái nháy mắt thì liền hóa thành một đại kiếm dài hơn năm thước, bề ngang rộng cả gang tay.
Cắn nhẹ đầu lưỡi, Thiên Nguyên phun ra một ngụm tinh huyết, đem dung nhập vào bên trong hắc sắc đại kiếm nọ.
Ngay lập tức, kiếm quang đại phóng!
“Khang Dã, Ban Đạt! Tránh qua một bên!”.
Như cũng biết chuyện gì sắp xảy ra, Ban Đạt một lời không nói vội vàng lùi lại phía sau. Về phần Khang Dã thì cũng là như thế, dù đang rất bi phẫn nhưng vẫn nhanh chóng thoái lui.
Ngó thấy đồng bọn của mình đã lui lại, Thiên Nguyên lúc này mới thúc động linh lực, hai tay cầm lấy hắc sắc đại kiếm giơ lên cao.
“Thiên Nguyên Bá Kiếm!”.
Theo tiếng hô lớn của Thiên Nguyên, một đạo kiếm ảnh khủng bố màu đen tức thì giáng xuống. Mục tiêu thì chính là lớp lam băng đang che chắn Thi Quỷ.
“Oành... Oành... H... H...!”.
Một tiếng nổ dài lập tức vang lên.
Và...
“Crắc... Rắc...”.
“... Crắc...”.
... Lam băng nứt vỡ.
Tầng phòng hộ của Thi Quỷ, nó đã bị một kiếm của Thiên Nguyên phá rồi!
Vậy còn bản thân Thi Quỷ?
Tất nhiên là hắn vẫn còn nguyên vẹn. Một chiêu Thiên Nguyên Bá Kiếm kia bất quá cũng mới chỉ làm lớp lam băng bao bọc hắn vỡ vụn thôi, lực lượng của nó chưa thể xâm nhập được vào bên trong.
Lùi một bước, cứ cho là nó thật sự xâm nhập đi, vậy thì lại thế nào?
Thi Quỷ há lại chỉ có mỗi một thần thông?
...
“Thiên Nguyên Bá Kiếm...”.
Hiện ra tại một vị trí khác, Thi Quỷ đưa mắt nhìn về Thiên Nguyên phía bên kia, nhận xét: “Thần thông cũng không tồi”.
Lời ra bấy nhiêu thì Thi Quỷ chẳng nói thêm gì nữa, thậm chí đến mắt cũng là như vậy, chẳng buồn nhìn thêm.
Thay vì nhìn, thay vì nói thì hắn lại làm ra một hành động: Đem thi thể Khang Hải hiện chỉ còn da bọc xương giơ lên cao, để rồi sau đó thì ném thẳng về phía Khang Dã vốn đang hướng bên này lao tới.
“Khang Hải!”.
Thấy thi thể đệ đệ bị người ném qua, Khang Dã không kịp nghĩ nhiều vội vàng đưa tay tiếp lấy.
Chính lúc này, dị biến phát sinh.
Từ bên trong thi thể chỉ còn da bọc xương của Khang Hải, một tia sáng màu đỏ chợt lóe lên rồi bắn thẳng vào đầu Khang Dã, hoàn toàn chẳng chừa cho hắn một giây nào để làm ra phản ứng.
“Phốc!”.
Một lần nữa, đầu của một cường giả Thiên hà cảnh đã bị xuyên thủng.
...
“H-Huyết Ma Chỉ...”.
Bên dưới, trong kết giới, Lạc Lâm chứng kiến tia sáng màu đỏ vừa phóng lên cao nọ thì lắp bắp thốt ra.
Với số kiến thức mà mình đã được truyền thụ, Lạc Lâm nàng dám cá nó chính là Huyết Ma Chỉ.
Dĩ nhiên, Huyết Ma Chỉ mà nàng vừa nhìn thấy này, nó hoàn toàn khác hẳn với Huyết Ma Chỉ do nàng từng thi triển. Không chỉ độ mạnh yếu hay lực lượng ẩn chứa bên trong mà còn về cách thức thi triển, phát động nữa.
Huyết Ma Chỉ vừa được Thi Quỷ sử dụng, nó đã không được phóng xuất trực tiếp từ ngón tay mà là dùng thủ đoạn đặc biệt tạm thời nén lại để rồi sau đó sẽ thông qua thần niệm đem kích phát.
Huyết Ma Chỉ này, nó đã thuộc về một đẳng cấp khác. Theo mô tả của Huyết Ma Kinh thì đây được gọi là đột phá thần thông.
Đúng, chính là đột phá thần thông.
“Tiểu Quỷ hắn... Hắn sao lại lợi hại như vậy...”.
...
Trong khi ấy, ở phía bên trên.
Ngay tại vị trí của Khang Dã hiện đã có thêm hai người khác, là Thiên Nguyên, Ban Đạt. Bọn họ đang khẩn trương kiểm tra tình trạng của Khang Dã.
Và kết quả thì...
Theo chân Khang Hải, Khang Dã hiện đã vong mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT