Bên kia, sau khi gã đạo tặc nọ hiện thân thì gần như lập tức, tên cao đẳng ma tộc có tu vi Linh châu đệ cửu trọng liền cung kính gọi:
“Tứ động chủ”.
...
Đợi hồi lâu vẫn chưa nghe vị động chủ của mình ư hử gì, tên cao đẳng ma tộc nhất thời nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Chưa nhìn chưa biết, vừa nhìn thì tên cao đẳng ma tộc đã liền hiểu tại sao tứ động chủ lại không đáp lại lời mình. Vị động chủ kia của hắn, toàn bộ tâm trí của y đều đã bị hấp dẫn bởi một thứ khác rồi.
Gì ư?
Ở đây, ngoài Lạc Lâm ra thì làm gì còn có thứ nào khác đáng xem nữa. Phải, gã tứ động chủ, cũng tức Khang Hải chính là đang dồn hết lực chú ý vào Lạc Lâm.
Vừa nãy, hắn vốn là đang cùng đám người Thiên Nguyên vui vẻ thì bị thủ hạ vào gọi, trong dạ thực sự rất bực bội, càng rất không nguyện ý chạy ra đây.
Thế nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Lạc Lâm, cái gì bực bội, cái gì không nguyện ý, toàn bộ đều đã tan biến hết rồi. Giờ phút này đây trong lòng Khang Hải hắn chỉ có ham muốn, chỉ có thèm khát mà thôi.
Nữ nhân đang đứng trước mặt hắn đây, nàng quá xinh đẹp, quá diễm lệ mê người đi. Khang Hải hắn thề là trong suốt hơn sáu trăm năm mình sống, chưa bao giờ hắn được biết đến một nữ nhân nào xinh đẹp tới mức này. Nói gì thấy, ngay cả nghe hắn cũng chưa từng được nghe nữa là...
“Ực... Ực...”.
Liên tiếp nuốt xuống hai ngụm nước bọt, trong cái nhìn hau háu, Khang Hải cười dâm hướng Lạc Lâm cất tiếng: “Đại mỹ nhân, nàng thật là xinh đẹp... Thật là xinh đẹp...”.
Mặc dù được người khen ngợi là vậy, thế nhưng Lạc Lâm lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ một tí nào hết. Hoàn toàn ngược lại, nàng ghê tởm nó. Đối với Khang Hải, Lạc Lâm nàng chỉ muốn tránh xa mà thôi.
Nửa vì chán ghét, nửa vì lo sợ, Lạc Lâm vội lùi bước, nhanh chóng núp ra phía sau Thi Quỷ, tay bấu lấy áo hắn, miệng khẽ gọi: “Tiểu Quỷ sư phụ...”.
Như cũng cảm nhận được tâm tình của nàng, Thi Quỷ trấn an:
“Đừng sợ. Đám người này ta lo liệu được”.
“Lo liệu”.
Do thân ảnh Lạc Lâm đã bị che khuất nên Khang Hải đành chuyển mắt nhìn sang Thi Quỷ, vừa lúc nghe hắn nói mấy lời nọ thì cười lạnh:
“Tiểu bối vô tri. Tu vi mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng lại dám thốt lời ngông cuồng...”.
“Tứ động chủ”.
Đứng bên cạnh Khang Hải, tên cao đẳng ma tộc ngập ngừng từ nãy giờ chợt lên tiếng: “Kẻ này không đơn giản”.
“Không đơn giản?”. - Có chút nghi hoặc, Khang Hải quay sang hỏi lại.
Như chỉ chờ có thế, tên cao đẳng ma tộc nói ngay: “Tứ động chủ, kẻ này dường như biết rất rõ về chúng ta. Lúc nãy chính tai thuộc hạ nghe hắn nói rành mạch về tu vi của các vị động chủ...”.
Nghe tới đây, thần sắc Khang Hải tức thì biến đổi. Khang Hải hắn chẳng phải kẻ ngốc, với bấy nhiêu thông tin đã đủ để hắn nhìn ra sự nghiêm trọng của vấn đề rồi.
Trong dạ bất an, hắn lập tức thả ra thần thức...
Phía bên này, Thi Quỷ cảm nhận được thần thức do Khang Hải phát ra thì nhếch môi cười nhạt:
“Ngươi không cần tìm. Đến đây chỉ có hai người chúng ta thôi”.
...
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. - Sau một hồi tra xét tỉ mỉ, Khang Hải thu hồi thần thức, lạnh giọng hỏi.
Đáp lại hắn như vũ vẫn là một nụ cười nhàn nhạt từ Thi Quỷ: “Chúng ta sao? Chúng ta tất nhiên là người đến giết các ngươi”.
“Giết chúng ta?”.
Khang Hải cười gằn: “Chỉ bất quá là một tên Linh châu đệ cửu trọng mà lại đòi chém giết chúng ta...”.
Trong đáy mắt thoáng qua một tia hoài niệm, hắn nói tiếp, giọng điệu có phần khác lạ: “... Bọn đại ác ma các ngươi vẫn luôn là như vậy. Các ngươi lúc nào cũng cho rằng mình cao quý, cho rằng mình tài giỏi để rồi không thèm xem những ma tộc cao đẳng, trung đẳng chúng ta ra gì...”.
“Ồ, xem bộ dạng ngươi thì trước kia hẳn từng chịu khuất nhục dưới tay một đại ác ma nào đó rồi”. - Một cách tùy tiện, Thi Quỷ chen ngang.
Từ thần thái của Khang Hải, Thi Quỷ hắn chẳng quá khó khăn để nhìn ra được thành kiến, hoặc đúng hơn là hiềm thù mà đối phương dành cho đại ác ma - chủng tộc cao cấp nhất tại ma giới.
Lại nói, đối với ngộ nhận của đối phương về thân phận đại ác ma của mình, thú thực thì Thi Quỷ hắn cũng không thấy ngạc nhiên hay ngoài ý muốn một chút nào cả. Lý do rất đơn giản: Chính hắn đã tự mình ngụy trang.
Bình thường, sở dĩ không ai khám phá ra được lai lịch Dị Chủng của hắn, hết thảy đều là nhờ vào một thứ: Thiên Tàm Thủy. Thiên Tàm Thủy mà năm xưa Na Trát đưa vào người hắn để phong ấn huyết mạch Kim Nguyệt Tu La kia, nó có công dụng che giấu khí tức rất hiệu quả, đến mức ngay chính bản thân Na Trát - một vị chân nhân cảnh giới thứ tám: Linh anh đệ bát trọng - cũng vô pháp phát hiện.
Hơn hai năm trước, nếu chẳng nhờ miếng ngọc được tạo thành từ một phần mười số Thiên Tàm Thủy đã giúp Thi Quỷ hắn giải khai một tầng phong ấn huyết mạch cùng linh hồn ấn ký cố tình lưu lại trước đó, chỉ e Na Trát sẽ không cách nào nhận dạng được hắn.
Trước là như vậy, với sự tồn tại của Thiên Tàm Thủy, Thi Quỷ hắn đã rất dễ dàng qua mặt mọi người. Ai ai cũng đều nhìn lầm hắn là nhân loại đơn thuần.
Còn bây giờ...
Tại Đà Lan Giới này, một nơi đã bị cô lập trăm vạn năm, một nơi mà bóng dáng nhân loại từ lâu đã không còn nữa, Thi Quỷ hắn đương nhiên sẽ chẳng để bị người hiểu lầm mình là nhân loại làm gì, nó rất phiền toái. Dị Chủng cũng là như thế, bên trong Đại La Thành còn tốt, bằng như ra ngoài rèn luyện, hành sự gì đấy, thân phận này cũng sẽ khiến hắn bị để ý, hoặc đúng hơn là kỳ thị...
Dị Chủng không ổn, nhân loại thì lại càng tệ, vậy nên cuối cùng Thi Quỷ hắn đã quyết định chọn thân phận đại ác ma để làm. Giải pháp của hắn cũng chẳng phức tạp hay cao siêu gì lắm, chỉ đơn giản là phục dụng một ít đan dược ẩn đi khí tức nhân loại lấy từ Lạc Mai Tiên rồi bộc lộ khí tức ma nhân của mình ra ngoài mà thôi. Dẫu sao một tầng phong ấn huyết mạch của hắn cũng đã được Na Trát triệt để giải khai, chỉ cần hắn tự mình điều động thì Thiên Tàm Thủy sẽ không che đậy làm gì nữa cả.
Chuyện chính là như thế. Thi Quỷ hắn bây giờ là một “đại ác ma”. Vì vậy, khi người ta gọi hắn là đại ác ma thì hắn nghiễm nhiên tiếp nhận nó thôi.
Chỉ đáng thương cho Khang Hải, từ đầu đến cuối đều chẳng chút mảy may nghi ngờ, nhất mực đinh ninh rằng độc nhãn nam nhân đang đứng trước mặt mình là một đại ác ma hàng thật giá thật. Và cũng chính bởi vì đinh ninh như vậy nên giờ phút này đây, nỗi oán hận trong lòng hắn lại mạnh mẽ trỗi lên.
Khang Hải rất hận. Không phải Thi Quỷ mà là thân phận “đại ác ma” của đối phương. Căn nguyên thì quả đúng như lời suy đoán của Thi Quỷ, trong quá khứ, Khang Hải đã từng phải chịu khuất nhục dưới tay một đại ác ma.
Mặc dù chưa biết “nỗi khuất nhục” kia là gì nhưng với thái độ hiện giờ của hắn, thiết nghĩ nó hẳn phải cay đắng lắm.
Trong nỗi đắng cay ấy, hắn ngước mặt lên nhìn Thi Quỷ, căm hận nói ra:
“Đại ác ma... Đại ác ma thì sao chứ? Các ngươi tưởng là mình rất giỏi sao?”.
Nở một nụ cười lạnh, Khang Hải nói tiếp: “Cho các ngươi biết, Khang Hải ta đây chính là thích bóp chết mấy tên oắt con đại ác ma oắt các ngươi!”.
“Ong!”.
Ngay khi lời vừa ra hết thì Khang Hải liền cấp tốc điều động toàn bộ linh lực trong thể nội, đề thăng khí tức đồng thời xuất ra một thanh đại đao sáng loáng.
Thanh đao vừa xuất ra này dài tầm bảy thước, lưỡi hình bán nguyệt, cán bằng gỗ đỏ, cấp bậc quả thực không thấp, rành rành là một kiện trung phẩm thánh khí.
Lại nói, thanh đại đao này đây vốn cũng chẳng phải binh khí bình thường mà thiên chân vạn xác là bổn mạng pháp khí của Khang Hải, đã được hắn dùng chân nguyên bồi dưỡng hơn trăm năm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT