Đang đứng ngoài quan chiến, Lạc Lâm chứng kiến hết thảy thì bĩu môi xem thường, tận lực đề cao giọng chê bai:
“Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi thật là kém...”.
Chữ “cỏi” còn chưa kịp nói xong thì Lạc Lâm đã phải ngừng lại, tiếp đó thì đành đem lời nuốt ngược trở vào.
Trước mắt nàng, một chuyện bất ngờ đã vừa phát sinh: Mặt đất dưới chân Địa Ma Tích, nó đang nhanh chóng bị lam băng bao phủ.
“Thì ra cũng không phải là đánh hụt”.
Tới nước này Lạc Lâm há lại còn chưa hiểu rõ sự tình. Ngay từ đầu, mục tiêu của Thi Quỷ vốn đã chẳng phải Địa Ma Tích rồi. Thứ hắn muốn đánh là mặt đất a.
“Chỉ một đạo lam quang bé tí như vậy liền đem mấy mươi thước đóng băng, triệt để khống chế luôn cả Địa Ma Tích...”.
Thú thực, sau khi chứng kiến Thi Quỷ nhẹ nhàng chỉ tay một cái liền đem Địa Ma Tích giam cầm, trong lòng Lạc Lâm đối với thần thông của hắn cũng ít nhiều hâm mộ. Tất nhiên cũng chỉ đơn thuần là thần thông thôi, chứ riêng phần người thi triển thần thông... Nhìn lâu một chút nàng cũng tự dưng thấy ngứa mắt a.
“Hừ, ủy mạnh hiếp yếu, có gì mà hay ho...”.
Trong tiếng lầm bầm khó chịu, Lạc Lâm một đường đi thẳng đến chỗ Thi Quỷ, ra vẻ lạnh nhạt hỏi:
“Sư phụ Tiểu Quỷ, đối thủ xứng tầm của ta chính là con Địa Ma Tích này đó hả?”.
“Chính là nó”. - Thi Quỷ tùy tiện gật đầu đáp lại.
Có được lời xác nhận của hắn, Lạc Lâm lúc này mới xoay người hướng về phía Địa Ma Tích hiện đã bị giam cầm bước tới.
“Bốn cái chân, ba con mắt, trên đầu có cái ô kèm mấy cây gai nhọn...”.
Quan sát, tự mình đánh giá hồi lâu, Lạc Lâm quay đầu lại, nói với Thi Quỷ:
“Sư phụ Tiểu Quỷ, ngươi không có lầm lẫn đấy chứ? Con Địa Ma Tích này mặc dù cũng có thực lực Linh châu đệ tam trọng nhưng bất quá cũng chỉ là cao đẳng ma thú, nó làm sao có thể là đối thủ xứng tầm với ta được...”.
“Ngươi nghĩ thế sao?”.
Thi Quỷ lắc đầu chẳng cho là phải: “Tiểu Lạc Lâm, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Con Địa Ma Tích này lợi hại hơn ngươi tưởng đấy”.
“Lợi hại?”.
Lạc Lâm nghe vậy thì lần nữa quay lại nhìn Địa Ma Tích.
“Ngươi rất lợi hại sao?”.
Cùng với câu hỏi mà biết trước là sẽ không có câu trả lời, nàng giơ chân đá lên thân thể đã bị đông cứng của Địa Ma Tích mấy cái.
Đá xong, nàng chuyển mắt sang nhìn Thi Quỷ, đề nghị:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ta thấy hay là ngươi cứ tìm một đối thủ xứng tầm khác đi. Đấu với con Địa Ma Tích này, lát nữa ta thắng thì ngươi lại không phục rồi biện lý do này nọ...”.
Thần tình vẫn điềm nhiên như cũ, Thi Quỷ nói:
“Tiểu Lạc Lâm, xem ra ngươi rất tự tin vào năng lực của mình”.
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Được rồi, nếu ngươi đã tin tưởng như vậy thì chúng ta cá cược đi”.
Phía bên kia, Lạc Lâm vừa nghe đến hai chữ “cá cược” thì sắc mặt liền thay đổi hẳn. Ngẫm lại thì trong hai năm qua, hễ mỗi lần cùng Thi Quỷ cá cược thì y như rằng kết quả đã định sẵn, mười lần như một, người thua cuộc luôn luôn là nàng a.
Bây giờ Thi Quỷ lại muốn cá cược...
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lạc Lâm hồi đáp, Thi Quỷ tựa cười mà như không cười, lần nữa cất tiếng:
“Tiểu Lạc Lâm, chẳng phải vừa rồi ngươi tỏ ra rất tự tin, sao bây giờ lại biến thành tiểu thử nhát gan rồi?”.
“Tiểu thử? Hắn lại dám gọi ta là tiểu thử?”.
Cố gắng kiềm chế, Lạc Lâm âm thầm suy tính...
“Bình tĩnh xem xét nào...”.
“Thông tin về Địa Ma Tích hết thảy ta đều nắm rõ. Con Địa Ma Tích này vừa rồi ta đã quan sát rất kỹ, thực lực bất quá mới chỉ là Linh châu đệ tam trọng mà thôi. Tuy rằng nó cũng có một vài thiên phú thần thông nhưng với cấp bậc hiện tại thì chắc chắc nó sẽ không thể phát huy được bao nhiêu...”.
“Lại nói, so với thần thông của nó thì thiên phú thần thông của ta ở đẳng cấp cao hơn. Tử Linh Tinh Hỏa có thể giúp ta trong nháy mắt đề thăng thực lực lên...”.
“Ừm, như vậy thì đừng nói con Địa Ma Tích bình thường này, kể cả có là loại biến dị đặc biệt nào đấy cũng sẽ dễ dàng bị ta diệt sát...”.
...
Suy xét hồi lâu, cuối cùng thì Lạc Lâm đưa ra quyết định:
“Tiểu Quỷ sư phụ, muốn cá cược chứ gì? Tốt, bổn công chúa ta đây chấp nhận”.
“Tốt. Vậy ván cược này ngươi đặt lên thứ gì?”.
Vốn đã nghĩ sẵn, Lạc Lâm nói ngay: “Nếu ta thắng, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi phải quỳ trước ta dập đầu ba cái, gọi một tiếng sư phụ, từ đây về sau phải nghe theo sai khiến của ta...”.
Quả nhiên...
Đối với yêu cầu mà Lạc Lâm vừa đưa ra, Thi Quỷ chẳng thấy ngoài ý muốn chút nào cả. Ngạc nhiên thì lại càng không.
Hai năm qua, mỗi lần hắn cùng Lạc Lâm cá cược thì mười lần như một nàng đều đưa ra yêu cầu này. Và kết quả thì dĩ nhiên là chưa một lần nào nàng được như nguyện.
Hôm nay, lịch sử sẽ lại được tái diễn. Lạc Lâm, nàng sẽ lại thua một lần nữa. Chắc chắn. Bởi vì Thi Quỷ đã quyết định như thế. Mà quyết định của hắn thì Lạc Lâm sẽ chẳng thể nào chống lại được...
Mặt không biểu tình, Thi Quỷ đợi Lạc Lâm dừng hẳn mới lên tiếng:
“Nếu đó là phần cược của ngươi thì ta chấp nhận. Còn bây giờ, ta sẽ nói ra yêu cầu của mình...”.
Tới đó, Thi Quỷ bỗng dừng lại, chẳng tiếp tục nữa. Xem dáng vẻ thì hẳn là đang nghĩ ngợi.
Có điều, Lạc Lâm thì lại không cho rằng như vậy.
Nét mặt của Thi Quỷ thì đúng là trầm tư thật đấy, thế nhưng còn con mắt hắn... Nó rõ ràng là đang soi mói.
Đối tượng ư?
Ở đây chỉ có Lạc Lâm nàng và Địa Ma Tích, mà con Địa Ma Tích đã bị đóng băng kia thì lại có gì để xem?
Ánh mắt Thi Quỷ, nó rành rành là đang dán lên người Lạc Lâm nàng, hơn nữa còn là dán rất linh hoạt a.
Hết liếc ngang rồi đến liếc dọc, hết ngó trên rồi lại ngó dưới... Cái nhìn kia đích thị là cái nhìn của phường sắc lang, chẳng sai đi đâu được.
“Đúng là đồ Quỷ háo sắc...”.
Bị người soi mói, trong lòng Lạc Lâm bất giác sinh ra khó chịu mà thầm mắng. Mắng xong, nàng hừ mạnh một cái, đang định đem lời ra nói thì tiếng Thi Quỷ bên kia truyền tới:
“Tiểu Lạc Lâm, ta muốn cái mông của ngươi”.
Lạc Lâm: “...”.
“Tiểu Lạc Lâm, ta muốn cái mông của ngươi”, đây... Đây là yêu cầu kiểu gì vậy?
Tên Tiểu Quỷ kia, hắn trầm ngâm ngắm nghía cả buổi chỉ để nhắm tới... Nhắm tới cái mông của Lạc Lâm nàng?
“Cái mông của ta đắt giá như vậy sao?”.
Bất giác, trong đầu Lạc Lâm không tự chủ mà hiện lên ý nghĩ như vậy. Có điều rất nhanh nó đã bị chính nàng đem đá đi.
“Phi! Phi! Ta đang nghĩ cái gì vậy? Tiểu Quỷ kia là đang xúc phạm ta a!”.
Mau chóng lấy lại phản ứng, Lạc Lâm nhìn Thi Quỷ, tức giận mắng:
“Đồ Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Ngươi là thứ háo sắc ghê tởm! Cái mông của ta? Cái gì mà cái mông của ta hả? Ngươi là cái đồ... Cái đồ...”.
“Dừng!”.
Đưa tay ngăn lại, Thi Quỷ tiếp lời: “Ta còn chưa nói hết, ngươi kêu la cái gì?”.
“Hừ! Rõ ràng vừa rồi chính tai ta nghe được, còn muốn chối?”.
“Ta không chối. Ta muốn cái mông của ngươi, nhưng chỉ là để đánh”.
“Đ-Đánh?”.
Thêm một lần nữa Lạc Lâm bị làm cho bất ngờ. Nàng không nghĩ...
Từ vẻ tức giận, gương mặt Lạc Lâm dần trở nên cổ quái. Nàng nhìn Thi Quỷ như thể đang nhìn một loài vật hiếm lạ nào đó, hồi lâu mới hỏi:
“Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi... Ngươi có thù với cái mông của ta hả?”.
Lần này thì đến cả gương mặt Thi Quỷ cũng bắt đầu trở nên “cổ quái”. Hắn đã chẳng hình dung ra được Lạc Lâm sẽ đi hỏi một câu như thế.
“Hừm”.
Khẽ hắng giọng để che đi sự thiếu tự nhiên của mình, Thi Quỷ đáp: “Không có”.
“Không có?”.
Một bộ nghi ngờ, Lạc Lâm truy: “Thật sự không có? Ngươi và cái mông của ta thật là không có hiềm khích?”.
“Không có”. - Đáp lại như cũ vẫn là một câu trả lời ngắn gọn.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn đánh nó? Cái mông của ta cũng chưa có làm gì ngươi a”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT