Hắn chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng!

Hắn có một đan điền vô hạn, một không gian phát triển vô tận thì sao? Hắn nắm giữ vô số ký ức, vô số công pháp đỉnh cấp thì lại thế nào?

Chúng đã không thể làm được gì cả! Hắn chỉ là một tên tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng thấp kém chứ không phải tiên, không phải thần! Cho dù hắn có nắm giữ bao nhiêu thứ, bao nhiêu vật của thần tiên cũng là vô dụng! Hắn không phát huy được!

Cảnh giới không đủ, thực lực không có, hắn phát huy cái nỗi gì chứ...

Ngày hôm đó, Vương Chi đã như thế đấy. Bất lực đứng nhìn. Đau đến vô cảm... Hắn tuyệt vọng. Hắn điên cuồng. Và... Hắn vô dụng.

Vương Chi kia, Vương Chi của ngày hôm đó, hắn đã chẳng thể làm được gì hết.

Còn bây giờ...

Vương Chi đã chết, thức tỉnh, sinh ra là Thi Quỷ.

Thi Quỷ, hắn tuyệt đối sẽ không để sự bất lực của Vương Chi kia tái hiện thêm một lần nào nữa. Muốn vậy, hắn phải mạnh. Phải thật mạnh. Mạnh hơn bất cứ kẻ thù nào.

...

Những ký ức dần lắng xuống, Thi Quỷ ngước mặt lên nhìn trời, buông ra một câu:

“Thánh tử Cửu Âm Giáo, thâm thù giết vợ, đại hận giết con, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả. Cửu Âm Giáo của ngươi, ta sẽ bắt ngươi phải mở to mắt chứng kiến ta đem từng người, từng người một giết chết ngay trước mặt ngươi. Đạo lữ của ngươi, con cái của ngươi, đồ nhi của ngươi, giáo đồ của ngươi,..., tất cả... Ta muốn tất cả đều phải chết!”.

Câu nói chứa đầy oán hận vừa được phát ra này của Thi Quỷ, có một điều quả thực đã sai.

Trong trận chiến hôm đó, Thánh tử Cửu Âm Giáo kia rõ ràng là đã tự bạo. Thân thể, Linh anh, Vạn Cổ Tiên Liên, hết thảy đều đã nổ tung rồi. Nói cách khác, Thánh tử Cửu Âm Giáo kia, hắn vốn là đã triệt để chết rồi.

Nhưng trong lời Thi Quỷ vừa rồi, ý tứ rõ ràng là muốn tìm Thánh tử Cửu Âm Giáo báo thù...

Hắn tìm một người chết để báo thù?

Thật sự là có điều gì đó không đúng.

Ngày hôm ấy, trước khi trận chiến giữa Thánh tử Cửu Âm Giáo và Na Trát chính thức bắt đầu thì Thi Quỷ hắn đã bị Na Trát đánh ngất, vậy nên những gì diễn ra sau đó hắn đã chẳng thể nhìn thấy được. Tuy rằng lúc hắn thanh tỉnh lại thì bản thân đã ở đây, tại Đà Lan Giới này còn Na Trát - tứ a di của hắn - thì chỉ còn lại một Linh anh hình người, thế nhưng bấy nhiêu là chưa đủ căn cứ để hắn khẳng định kẻ thù giết hại vợ con của hắn - Thánh tử Cửu Âm Giáo kia vẫn còn sống.

Trong một trận chiến, kết quả đâu phải chỉ có một. Làm sao hắn chắc rằng Na Trát đã thua mà không phải lưỡng bại câu thương? Làm sao hắn lại khẳng định thua thiệt là Na Trát mà không phải Thánh tử Cửu Âm Giáo kia?

Na Trát tuy chết nhưng chí ít vẫn còn lại một Linh anh hình người, như vậy biết đâu nàng mới là người thắng cuộc thì sao? Và thực tế, mọi chuyện đúng là như vậy kia mà. Na Trát đã thắng, triệt để chết đi là Thánh tử Cửu Âm Giáo.

Thế thì rốt cuộc là tại sao?

Thi Quỷ, cớ gì hắn cứ nhất mực đinh ninh rằng kẻ đã giết chết vợ con hắn - Thánh tử Cửu Âm Giáo kia - vẫn còn sống?

Có lẽ câu trả lời cũng chỉ có mỗi Linh anh hình người hiện đang ngủ say bên trong đan điền của hắn mới rõ. Ngẫm lại thì thời điểm bị đưa đến thế giới bị cô lập này, trước khi lâm vào ngủ say vì tổn thương quá nặng thì Linh anh hình người kia đã truyền sang cho hắn một đạo thần niệm...

...

Thời gian đã lại trôi qua thêm một lúc.

Sâu trong cánh rừng, giữa hàng ngàn cây trúc xanh tươi, Thi Quỷ chẳng biết từ khi nào đã lại bắt đầu tập luyện.

Như cũ, thứ hắn đang luyện vẫn là Băng Ngưng, một trong những thần thông của Linh Lung Đồng Ngọc Công. Chiếu theo những phân tích, suy diễn của bản thân, hắn đã và đang bắt đầu tiến hành thử nghiệm.

Khá may mắn, Thi Quỷ hắn đã hoàn toàn đúng. Phương hướng mà hắn đang đi, nó là một con đường đúng đắn để có thể tới được cái đích cuối cùng. Con đường này, chỉ cần hắn kiên trì tiếp tục bước đi thì sớm muộn cũng sẽ tới đích. Cực hạn bốn mươi thước Băng Ngưng của cảnh giới Linh châu đệ bát trọng, hắn hoàn toàn có khả năng đạt đến. Vấn đề còn lại chỉ nằm ở thời gian...

...

“Crắc... Ắc...”.

“... Crắc... Crắc...”.

“Hai mươi chín thước lẻ năm tấc”.

“Điểm thứ tư vẵm chậm hơn một chút”.

Nhẹ lắc đầu, Thi Quỷ lại lần nữa điều động linh lực.

...

“Crắc... Crắc...”.

Và không gian lại một lần nữa bị đông cứng. Băng Ngưng tái hiện trong chốc lát rồi sụp đổ...

“Hai mươi chín thước lẻ sáu tấc”.

...

“Crắc... Ắc...”.

“Hai mươi chín thước lẻ bảy tấc”.

...

“Crắc...”.

“... Crắc... Rắc...”.

“Hai mươi chín thước lẻ năm tấc”.

...

“Crắc... Ắc...”.

“Hai mươi chín thước lẻ tám tấc”.

...

“Crắc... Crắc...”.

“Hai mươi chín thước lẻ chín tấc”.

...

“Crắc...”.

“Hai mươi chín thước lẻ tám tấc”.

...

Băng Ngưng nối tiếp Băng Ngưng, Thi Quỷ cứ xuất ra rồi phá hủy, phá hủy rồi lại xuất ra, hết một lần lại đến một lần, cuối cùng thì chẳng rõ là sau bao nhiêu lần, hắn rốt cuộc cũng dừng tay, không thi triển thần thông nữa.

Linh lực của hắn, nó đã sắp cạn kiệt rồi. Tình trạng thần thức cũng là tương tự, chẳng khá hơn bao nhiêu.

...

“Phù... Phù...”.

“Phù... Ù...”.

“Phù...”.

...

Sau một đỗi ngồi thở dốc thì hô hấp của Thi Quỷ đã dần bình ổn lại, sự mệt mỏi cũng tạm lắng xuống đôi phần.

Động tác chậm rãi, Thi Quỷ đưa tay cầm lên chiếc túi nhỏ màu nâu đất vắt bên hông mình rồi từ bên trong lấy ra hai món đồ vật: Hai chiếc lọ nhỏ màu sắc bất đồng.

Khỏi phải nghĩ, hai chiếc lọ này đích thị là thứ mà trước kia Lạc Mai Tiên đã mang tới theo yêu cầu của hắn: Đan dược cùng linh thủy có công dụng trợ giúp tu sĩ mau chóng bổ sung linh lực, phục hồi khí huyết.

“Cũng còn tốt là mấy thứ này phẩm cấp khá cao nên không phải tiêu tốn nhiều cho mỗi lần sử dụng”.

Nói đoạn, Thi Quỷ chẳng chần chừ thêm nữa, lần lượt đưa hai chiếc lọ lên miệng rồi uống mỗi thứ một ngụm nhỏ.

Uống xong, hắn xếp chân lại, thoáng điều chỉnh tư thế, bắt đầu vận công điều tức đẩy nhanh quá trình hấp thu dược lực.

Hơn mười phút trôi qua...

Mắt trái hé mở, từ trong trạng thái điều tức Thi Quỷ thu công lại. Linh lực của hắn hiện đã khôi phục hoàn toàn rồi.

Vậy hắn sẽ lại tiếp tục tu luyện?

Thật ra thì chưa. Trước khi tu luyện thì hắn còn phải làm một việc nữa. Thần thức của hắn hiện vẫn chưa khôi phục.

Tương tự lần trước, sau khoảnh khắc ngắn ngủi thả lỏng cơ thể, Thi Quỷ lại đem mắt trái đóng chặt, hai tay đặt hờ trên hai đầu gối, âm thầm vận hành linh lực.

Dĩ nhiên, so với quá trình phục hồi linh lực thì bước khôi phục thần thức, đưa thần hồn trở về trạng thái đỉnh phong này cần tiêu tốn hơn rất nhiều thời gian, chí ít cũng là chục lần có dư. Cũng hết cách, không có ngoại vật hỗ trợ thì đành phải chậm chạp như thế thôi.

Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại. Mặc dù mất nhiều thời gian là vậy, tuy nhiên, nếu bảo Thi Quỷ vì điều này mà phiền muộn thì thật không đúng. Sự chậm chạp nọ chẳng làm ảnh hưởng bao nhiêu tới tâm tình của hắn cả.

Đúng là nếu có ngoại vật hỗ trợ thì thần thức của hắn sẽ mau chóng khôi phục hơn, từ đó hắn sẽ có thêm nhiều thời gian hơn, có thể thi triển ra Băng Ngưng nhiều hơn, thế nhưng như vậy liệu thật sự đã tốt?

Thần thức không giống linh lực, đồ vật có thể trợ giúp là không nhiều. Huống hồ ngoại vật dù sao cũng là ngoại vật, dùng nhiều tất sẽ lưu lại chút ít họa ngầm. Linh lực còn tốt, Thi Quỷ hắn có thể dễ dàng thanh lọc, xử lý được; Còn riêng với thần thức, hắn muốn xử lý thật cũng hơi phiền toái. Thần hồn so với thân thể thì phức tạp hơn nhiều lắm.

Lại nói, trong trường hợp hiện tại, xét ra thì so với việc phục dụng ngoại vật hỗ trợ, Thi Quỷ hắn lại muốn tự vận công điều tức để khôi phục thần thức hơn.

Mới đầu thì đúng là hắn có chút tiếc nuối vì trên người chẳng moi ra được thứ đồ vật nào có thể trợ giúp tu sĩ mau chóng phục hồi thần thức, nhưng là sau đó, tính đến thời điểm hiện tại, sự tiếc nuối kia của hắn sớm đã không còn nữa rồi. Thay vì tiếc nuối thì hắn lại cảm thấy như thế sẽ tốt hơn.

Tại sao ư?

Lý do cũng chỉ nằm ở hai chữ: “Tu luyện”.

Tương tự thần thông Băng Ngưng, Thi Quỷ cũng muốn đem thần hồn của mình ra rèn luyện.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play