Tại sao nàng phải chịu đựng một lời nguyền khủng khiếp như vậy?

Nếu ai đó hỏi thì câu trả lời của Thi Quỷ sẽ là: Bởi vì nàng là Tiên Linh Chi Hồn - một loại linh hồn mà đến tiên nhân cũng thèm khát có được. Bởi vì nàng tu luyện sẽ không bao giờ gặp bình cảnh, không bao giờ phải chịu thiên phạt. Bởi vì nàng có thể thi triển được Tiên Linh Chi Quang và những thứ khủng bố tương tự. Bởi vì...".

Lý do thì thật là nhiều lắm. Và bất kỳ cái nào trong số đó thì đều đủ sức hấp dẫn để Thi Quỷ phải hạ huyết chú lên nàng.

Tuy nhiên, hơn hai mươi lăm năm trước, nguyên nhân thôi thúc Thi Quỷ hạ xuống huyết chú, trọng yếu tính ra cũng chỉ có một: Hấp thụ linh hồn nàng.

Thi Quỷ, hắn đã có ý định kia. Hắn tính để cho nàng tu luyện, để linh hồn nàng trở nên cường đại, rồi sau đấy thì đem nàng hấp thụ. Mặc dù sau này tâm ý kia đã phai đi, thế nhưng không thể phủ nhận là hắn đã từng muốn, đã từng định. Mục đích ban đầu của hắn vốn dĩ là như vậy mà.

Huống hồ...

Bây giờ thì hắn đã khác xưa rồi. Tâm ý của hắn, nó cũng đã thay đổi rồi...

...

Tay hạ xuống, Thi Quỷ thở ra một hơi nặng nề, đoạn thều thào khẽ giọng:

“Tiểu Kiều, nếu cần thiết thì liệu sau này... Ta có đem ngươi giết chết, đem ngươi hấp thụ hay không?”.

Một câu hỏi. Nhưng là hỏi người hay hỏi mình?

Hoặc vốn dĩ... Nó cũng chẳng phải một câu hỏi?

...

...

Ba ngày sau.

Trong suốt ba ngày vừa qua, Tử Trúc Lâm đã vắng lặng đi nhiều. Lạc Lâm đã bỏ đi, Nghinh Tử cũng không về, cả cánh rừng chỉ còn lại mỗi Thi Quỷ với những suy tư, tính toan của mình. Nhưng phần lớn thời gian vẫn là tu luyện thôi.

Một cách chân thành thì đối với hai người họ - Lạc Lâm và Nghinh Tử, Thi Quỷ cũng chẳng mang nhiều ý nghĩ lắm, nếu đấy là phạm trù tình cảm.

Áy náy, tội lỗi, cảm mến, yêu thích,..., những cảm xúc ấy, nếu có thì hầu hết đều là do hắn ngụy tạo ra thôi. Trắng ra mà nói thì ngay từ đầu hắn đã diễn. Hắn đắp lên một lớp phấn, vẽ ra một lớp mặt nạ, chọn lấy một vai rồi bắt đầu diễn... Và khi đã không còn diễn nữa thì...

Thi Quỷ lại trở về là Thi Quỷ. Hắn chẳng cần phải tự tạo ra những cảm xúc giả tạo kia làm gì nữa.

Lại nói, hắn cần gì phải lo nghĩ quá nhiều khi đã thừa biết rằng Lạc Lâm và Nghinh Tử rồi cũng sẽ mau chóng quay lại?

Lạc Lâm, nàng vốn là phụ thuộc vào hắn.

Và thực tế, mọi chuyện diễn ra theo như những gì nó phải. Sau ba ngày bỏ đi bởi tức giận, vì ấm ức thì hôm nay Lạc Lâm đã trở lại Tử Trúc Lâm.

...

Một bộ hồng y, một thân kiều mị, Lạc Lâm đứng giữa căn nhà trúc - nơi mà ba hôm trước nàng đã khóc lóc rồi bỏ đi, nhìn Thi Quỷ đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, trực tiếp nói ra mục đích của mình:

“Tiểu Quỷ, ta muốn đánh cược thêm một lần nữa”.

“Cược?”.

Thi Quỷ hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ câu đầu tiên mà Lạc Lâm nói với mình sau khi trở về sẽ là như thế.

Giọng không mặn không nhạt, hắn hỏi lại:

“Ngươi muốn cược gì?”.

“Huyết Ma Kinh”.

Lạc Lâm tiếp lời: “Như cũ, ta muốn lấy thời gian tu luyện Huyết Ma Kinh để cá cược”.

“Nói rõ hơn đi”.

“Tiểu Quỷ, cho ta biết: Ngươi đã dùng bao nhiêu thời gian để luyện xong tầng thứ nhất đến tiểu thành?”.

“Sáu tháng mười ba ngày, tính từ khi bắt đầu”.

“Tốt”.

Lạc Lâm gật đầu, giọng đầy kiên định: “Vậy thì ta cược với ngươi, trong vòng ba tháng nữa, Lạc Lâm ta đây nhất định sẽ đạt đến cảnh giới tiểu thành tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh”.

“Ngươi muốn dùng gì để cược?”.

“Vẫn như cũ, nếu ta thắng thì ngươi phải dập đầu gọi ta là sư phụ, sau này tùy nghi mặc ta sai khiến”.

Vẫn dáng vẻ bình đạm, Thi Quỷ hỏi: “Vậy còn nếu ngươi lại thua?”.

“Nếu ta thua, ta sẽ...”.

Tới đó thì Lạc Lâm chững lại, nhất thời không nói tiếp được. Thật ra thì nàng vẫn chưa nghĩ ra. Trước khi đến đây thì trong đầu nàng chỉ hướng tới chiến thắng thôi.

Phía đối diện, mắt thấy nàng như thế thì Thi Quỷ không khỏi âm thầm lắc đầu. Chẳng muốn chờ đợi, hắn thay nàng nói tiếp:

“Ngươi đã muốn cũ thì cứ theo cũ mà cược. Nếu ngươi thắng thì ta sẽ dập đầu gọi ngươi là sư phụ, về sau tùy ngươi sai khiến. Bằng nếu ngươi thua thì lại gọi ta là sư phụ”.

“Được, chúng ta cược...”.

“Khoan đã”.

Chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang, Lạc Lâm hơi nghi hoặc chờ nghe tiếp.

Cũng không để nàng phải chờ đợi lâu, bên kia, tiếng Thi Quỷ đã lại vang lên:

“Ta còn chưa nói hết. Hai tiếng ‘sư phụ’ mà ta muốn, nó không phải chỉ để gọi một lần như ván cược trước. ‘Sư phụ’, hai tiếng này, ta muốn ngươi mỗi khi xưng hô với ta thì đều phải thêm vào!”.

Vừa nghe xong, gương mặt Lạc Lâm tức thì biến đổi. Yêu cầu kia của Thi Quỷ, nó thực sự...

Lần trước chỉ gọi một lần thì nàng đã phải khó khăn mở miệng biết nhường nào. Nếu thật mỗi lần xưng hô đều phải...

“Tiểu Quỷ! Ngươi đừng có quá đáng!”.

“Quá đáng?”.

Thi Quỷ chẳng cho là đúng: “Lạc Lâm, ta thua thì phải dập đầu gọi sư phụ, về sau còn là để ngươi tùy nghi sai khiến. Nói cách khác, ta không khác gì là nô lệ của ngươi cả... Trong khi đó, nếu thắng, ta chỉ là yêu cầu ngươi thêm hai tiếng ‘sư phụ’ vào trong xưng hô mà thôi, xét ra thì vẫn còn bất công lắm”.

“Lạc Lâm, ngươi nói ta nghe xem. Thi Quỷ ta và ngươi, rốt cuộc ai mới là người quá đáng? Yêu cầu của ta so với của ngươi, đâu mới là thứ khó chấp nhận hơn?”.

“Ta...”.

Nghĩ một hồi vẫn chưa tìm ra lời lẽ hợp lý, Lạc Lâm chỉ đành phản bác theo cảm tính:

“Ta là một đại ác ma cao quý, làm sao có thể cùng ngươi đánh đồng? Ngươi bất quá chỉ là...”.

“Dị Chủng?”.

Thi Quỷ cướp lời: “Lạc Lâm tiểu công chúa, ngoài cái gốc gác đại ác ma, cái thân phận công chúa của mình kia ra thì ngươi còn có cái gì?”.

Cười nhạt, hắn nói tiếp: “Nhưng dù ngươi là công chúa thì thế nào? Đại ác ma thì lại làm sao? Thực lực của ngươi mạnh hơn ta? Tư chất của ngươi cao hơn ta? Huyết Ma Kinh, ngươi luyện nhanh hơn ta rất nhiều ư?”.

“Lạc Lâm, trừ bỏ hư danh đại ác ma cùng thân phận công chúa kia ra thì ngươi còn có điểm nào hơn ta?”.

“Ta... Ta...”.

Lạc Lâm nghe xong, rất muốn nhưng lại không cách nào phản bác được. Những lời Thi Quỷ vừa nói quả thật chẳng sai. Trừ bỏ thân phận, trừ bỏ gốc gác của mình ra thì Lạc Lâm nàng không có điểm nào hơn hắn cả.

Thế nhưng... Nàng không phục! Nàng không cam tâm! Nàng không chấp nhận!

Mục đích hôm nay đến đây, mục đích đánh cược của nàng, tất thảy còn không phải là vì muốn chứng minh cho Thi Quỷ thấy là nàng giỏi hơn hắn, ưu việt hơn hắn sao?

Cố gắng kiềm chế, âm thầm suy tính, tự vấn, sau cùng thì Lạc Lâm cũng cắn răng chấp thuận:

“Được. Lạc Lâm ta... Sẽ cược với ngươi”.

“Tốt. Vậy vẫn như cũ, để đảm bảo thì ta và ngươi hãy dùng tâm ma phát thệ”.

...

Cứ thế một hồi lại qua. Giữa Lạc Lâm và Thi Quỷ, một ván cược mới đã bắt đầu. Một ván cược mà kết quả... Vốn là đã có sẵn ngay từ khi vừa mới bắt đầu.

Lạc Lâm, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có khả năng thắng được Thi Quỷ. Trừ phi là hắn cố tình nhận lấy thiệt thòi, bằng không thì ngươi thua sẽ luôn luôn là Lạc Lâm.

Giữa Lạc Lâm nàng và Thi Quỷ hắn, trong mối quan hệ của hai người thì cái gì công chúa, cái gì đại ác ma, toàn bộ đều là thứ vô dụng cả. Hắn là huyết chủ, nàng là huyết lệ, một huyết lệ với siêu huyết chủng được tạo nên từ huyết độc cùng ba mươi sáu đạo tinh huyết. Với Thi Quỷ, Lạc Lâm nàng bất quá chỉ là một con rối, một nô lệ, một nguồn lực lượng chờ đợi bị cắn nuốt, hấp thụ mà thôi...

Một nô lệ bị chi phối hoàn toàn lại há có cơ may thắng được chủ nhân mình ư?

Không thể.

Lạc Lâm, nàng như cũ sẽ lại tiếp tục thua cuộc. Bởi vì Thi Quỷ chắc chắn là sẽ không nhượng bộ. Quỳ xuống gọi Lạc Lâm là sư phụ và rồi sau đó tùy nghi để mặc nàng sai khiến, Thi Quỷ hắn làm sao mà nguyện ý cho được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play