Lại thêm một lời hô “chém giết” nữa được phát ra từ miệng Lạc Lâm.
Tuy nhiên, đấy chưa phải cuối cùng. Lạc Lâm, nàng đã chẳng dừng lại sau một câu. Thay vào đó, nàng tiếp tục vung tay múa chân mà la hét:
“Đáng chết! Công pháp đáng chết! Huyết Ma Kinh đáng chết! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi...!”.
“Đáng chết! Cá cược đáng chết! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi...!”.
“Đáng chết! Sư phụ đáng chết! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi...!”.
“Đáng chết! Tiểu Quỷ đáng chết! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!!”.
...
“Ài...”.
Ngồi bên ao nước, Thi Quỷ nghe được những tiếng hô chém giết chói tai kia của Lạc Lâm truyền ra thì không khỏi thở dài.
“Mấy con cá ta sắp câu được đều bị nàng ta đuổi đi hết cả rồi”.
Nhẹ lắc đầu, Thi Quỷ đem cần trúc thu lại, chuyển người đứng lên rồi hướng căn nhà của mình trở về.
Bước chân dù từ tốn chậm rãi nhưng do khoảng cách rất gần nên cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì thân ảnh Thi Quỷ đã xuất hiện bên trong căn nhà trúc.
Ngay khi chiếc cần câu trong tay hắn vừa được cất thì từ phía cửa sổ, một bóng dáng yêu kiều tiến lại. Là Nghinh Tử.
Vẫn với đôi mắt ảm đạm vô quang, Nghinh Tử đưa tay viết xuống:
“Lạc Lâm sẽ không sao chứ?”.
Cho nàng một cái nhìn ý bảo an tâm, Thi Quỷ đáp: “Ngươi đừng lo. Nàng ấy vẫn ổn. Chỉ là trẻ con tức giận thôi. Phát tác một lúc là sẽ trở lại bình thường”.
Thoáng nhìn ra ngoài, như chợt nghĩ tới gì đó, hắn bất ngờ đề nghị: “Nghinh Tử, cùng ta ra vườn hoa một lát đi”.
Đáp lại là một cái gật đầu nhè nhẹ.
...
Từ bên trong căn nhà trúc, Thi Quỷ cùng Nghinh Tử lần lượt bước ra, dọc theo con đường nhỏ đi thẳng về phía sau, nơi khu vườn đang đợi.
Trên con đường này, mới đầu vốn là Thi Quỷ đi trước, Nghinh Tử nối gót theo sau; Nhưng là sau đấy, chẳng rõ do vô tình hay cố ý mà bước chân Thi Quỷ dần chậm lại, để rồi cuối cùng thì thân ảnh đã sóng vai cùng Nghinh Tử.
Tuy nhiên, chuyện còn chưa kết thúc. Mọi thứ vẫn đang tiếp tục diễn ra. Thi Quỷ, hắn đã không hề “an phận”.
Sau khi sóng vai cùng Nghinh Tử bước đi thêm một đoạn thì cánh tay phải hắn, nó đã vượt ra khỏi trạng thái buông lỏng tự nhiên. Một cách lặng lẽ, hắn xòe rộng bàn tay rồi đưa sang nắm lấy bàn tay Nghinh Tử.
Tất nhiên, đối với hành động này của Thi Quỷ, Nghinh Tử đã ngay lập tức phản ứng. Chỉ có điều... Cũng chẳng lớn lắm.
Mới đầu, những ngón tay nàng đã “căng” lên, nhưng rồi rất nhanh sau đó, chúng dần được thả lỏng, cuối cùng thì triệt để buông xuôi để mặc cho ai kia nắm lấy.
Và như thế, tay nắm chặt tay, Thi Quỷ cùng Nghinh Tử sóng vai bước về vườn hoa Tử Mân Côi sau nhà...
...
Cảnh chẳng bì cảnh, người chẳng bì người, giữa lúc Thi Quỷ đang cùng Nghinh Tử tay trong tay tình tứ dắt nhau đi thưởng hoa thưởng nguyệt gì kia thì tại bên trong tòa kim tháp, Lạc Lâm vẫn còn đang tiếp tục la hét, hô hào đòi chém đòi giết. Cảnh tượng... Thật là khó coi lắm.
Không gian tầng tháp thứ năm lúc này, so với trước thì quả đã khác đi nhiều, nếu không muốn nói là quá nhiều.
Bàn ghế thì mỗi cái bay mỗi nơi, giường chiếu chăn đệm thì tan hoang rách nát, thậm chí ngay đến bồn tắm đặt trong góc phòng cũng chịu chung cảnh ngộ bị vỡ đập thành mảnh vụn...
Tầng tháp sạch đẹp, không gian tươi mới sang trọng ngày nào nay còn đâu nữa...
Lạc Lâm, nàng gần như là đã phá tan hết mọi thứ. Cơn giận đã làm nàng mất bình tĩnh.
...
Và bây giờ, sau khi đã tự mình đem mọi vật dụng đập phá xong, rốt cuộc lửa giận của Lạc Lâm cũng đã vơi đi được vài phần.
Từ trên sàn nhà, trải qua một đỗi lâu ngồi trầm mặc, nàng bắt đầu cử động, chuyển mình đứng lên.
Liên tục hít sâu thở mạnh, Lạc Lâm cố gắng điều chỉnh tâm tình, tự nhủ:
“Lấy lại bình tĩnh... Lấy lại bình tĩnh... Lấy lại bình tĩnh...”.
“Phù ù...”.
“Phù ù ù...”.
“Phù...”.
...
Thời gian lại qua thêm một lúc.
Hiện tại thì tâm tình Lạc Lâm đã gần như hoàn toàn ổn định. Trên mặt nàng sắc hồng đã phai, hơi thở cũng không còn gấp gáp, dài ngắn bất thường như trước nữa. Nàng đã bình tĩnh lại.
“Thời gian vẫn còn, ta không thể bỏ cuộc...”.
Chân bước ra, Lạc Lâm vừa đi qua lại vừa nghĩ.
“Tiểu Quỷ kia, hắn là Dị Chủng mà còn luyện được thì Lạc Lâm ta há có thể không chứ?”.
“Lại nói, tên Tiểu Quỷ này phải qua hết ba tháng thời gian thì hắn mới luyện thành, như vậy biết đâu...”.
“Huyết Ma Kinh này, phần nhập môn tầng thứ nhất mà ta đang luyện, biết đâu nó có đặc điểm như thế cũng không chừng”.
“Ta càng nôn nóng, càng mất bình tĩnh thì nguy cơ thất bại sẽ chỉ càng cao thôi”.
“Phải bình tĩnh... Ta nhất đinh phải thật bình tĩnh tu luyện...”.
...
Nghiền ngẫm, phân tích, suy luận hồi lâu, Lạc Lâm rốt cuộc đã dừng chân, thôi bước qua lại nữa.
Nàng đã thông suốt.
Hít một ngụm khí, với thần tình kiên định, nàng tự nói với mình: “Lạc Lâm, ngươi nhất định sẽ làm được!”.
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn quanh một vòng, cuối cùng thì ánh mắt dừng lại dưới chân mình. Nơi đó, một chiếc ghế gãy hiện đang nằm.
Chép miệng, sau một cái lắc đầu khe khẽ, nàng bất ngờ cong chân đá mạnh một cái!
“Rầm!”.
Đem chân thu về, nàng buông ra một câu: “Chướng mắt!”.
Lời vừa ra hết thì thân ảnh nàng cũng bắt đầu hướng bên dưới tòa tháp bước đi.
Từ tầng năm, trong chốc lát nàng đã chuyển xuống tầng bốn rồi dừng hẳn luôn ở đấy.
Một quá tu luyện khác lại bắt đầu.
...
...
Một giờ rồi một giờ, một ngày rồi lại một ngày, mặc cho thời gian trôi qua, với ý chí kiên định của mình, Lạc Lâm từ đầu đến cuối, trước sau như một đều cố gắng tập trung tu luyện, chưa từng bỏ cuộc...
Trong những ngày cuối cùng của kỳ hạn ba tháng này, quyết tâm và nỗ lực của nàng, so với khoảng thời gian trước đó thậm chí còn cao hơn nhiều lắm.
Đúng vậy. Lạc Lâm, nàng đã dồn hết tất cả tâm huyết, tinh lực vào quá trình tu luyện, ở bước đột phá sau cùng này.
Vì cái gì?
Chỉ bởi nàng không cam tâm, không muốn thua cuộc. Nàng không thể chấp nhận việc phải gọi tên Tiểu Quỷ kia là sư phụ.
Tên Tiểu Quỷ kia, hắn chẳng những là kẻ thù của nàng mà thân phận lại còn là Dị Chủng thấp hèn, hạ đẳng. Một chủng tộc thậm chí còn không được xem là chủng tộc...
Một kẻ như thế, nàng sao có thể chấp nhận gọi hắn là sư phụ chứ?
Dù là hình thức cũng không được!
Lạc Lâm, nàng thật là không muốn. Và bởi vì không muốn nên nàng phải luyện, phải đột phá...
Từ nhỏ đến lớn, xét ra thì chưa bao giờ, chưa khi nào mà lòng quyết tâm, sự cố gắng của nàng lại nhiều như những ngày này. Khoảng thời gian tu luyện Huyết Ma Kinh này, theo khía cạnh nào đó thì Lạc Lâm đã chẳng còn là Lạc Lâm nữa.
Lạc Lâm của trước kia sẽ không bao giờ có thể kiên trì được đến thế...
...
“Trời không phụ người có lòng”. Sau bao ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng được như nguyện. Phải, nàng đã đột phá thành công. Phần nhập môn tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh kia, nó đã được nàng hoàn thành trọn vẹn.
Vậy là nàng đã thắng cược?
Đáng tiếc, thực tế thì nàng đã thua rồi. Trong ván cược lần này, Thi Quỷ mới là người chiến thắng.
Đúng là Lạc Lâm nàng đã đột phá, đã hoàn thành phần nhập môn tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh, thế nhưng nàng đã chậm. Thời điểm mà nàng đột phá thì mặt trời đã lên, ngày mới đã sang. Kỳ hạn ba tháng đã qua rồi.
Ba tháng lẻ một ngày, ba tháng lẻ một giờ hay là ba tháng lẻ một phút, dù có gọi thế nào thì thời gian vẫn là hơn ba tháng.
Lạc Lâm, nàng chỉ đạt được tâm nguyện đầu tiên là đột phá công pháp thành công mà thôi. Còn về ván cược... Trời phụ người có lòng rồi.
Khỏi phải nghĩ, đối với sự thua cuộc của mình, Lạc Lâm tất nhiên là đã rất khó chấp nhận, rất không cam tâm.
Tức giận, ấm ức, hổ thẹn,... Bao nhiêu cảm xúc đồng loạt vây lấy nàng, khiến nàng gần như chết lặng...
Nhưng rồi nàng vẫn cứ sống.
Sống, và phải thực hiện theo giao ước. Nàng phải làm theo hai yêu cầu mà Thi Quỷ đã đưa ra.
Một là dùng tâm ma phát thệ tuyệt đối sẽ không đem bất cứ thứ gì mà Thi Quỷ dạy cho nàng truyền thụ ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của hắn, bất kể là hình thức gì, trực tiếp hay gián tiếp.
Hai là phải gọi hắn một tiếng sư phụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT