...

Kể từ hôm ấy, đúng như lời mình đã nói, Lạc Lâm không về nữa mà ở lại hẳn luôn tại rừng trúc nọ. Tất nhiên chẳng phải để bầu bạn với Thi Quỷ rồi. Ý nghĩ của nàng chỉ đơn giản là muốn quan sát, tìm hiểu hắn thôi. Mục đích sau cùng của nàng vẫn như cũ là báo thù đấy.

Biết sao được, thực lực nàng không bằng hắn, có muốn cũng đánh không lại. Về phần tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng thì càng khỏi phải nhắc, căn bản là chẳng hề có ý ra tay giúp đỡ, lại còn nói cái gì mà Thi Quỷ kia vẫn còn giá trị, tạm thời đừng động tới hắn...

“Ài... Ta bây giờ đúng là thân cô thế cô đối mặt với kẻ thù a”.

Trong tòa kim tháp tráng lệ, ở tầng thứ năm, cũng tức là tầng trên cùng, Lạc Lâm nằm úp mặt trên giường thở dài phiền muộn.

Kẻ thù ở ngay trước mắt, theo lý thuyết, dựa trên thân phận thì vốn dĩ là hoàn toàn có thể báo thù được, vậy mà giờ...

“Tỷ tỷ thật xấu, rõ ràng đã hứa sau khi thương tích Tiểu Quỷ ổn định thì sẽ bắt hắn cho ta trừng trị, thế mà khi thương tích hắn ổn định lại cố tình cắt đứt con đường báo thù của ta”.

“Nói cái gì mà giúp ta bồi dưỡng Thực Thi Nghĩ chứ, dám cá là sợ ta dùng nó để đối phó tên Tiểu Quỷ kia...”.

“... Người ta cũng đâu phải muốn chặt hắn ra làm mười tám khúc, băm hắn ra làm trăm mảnh hay rút hồn luyện phách gì đâu, chỉ là muốn trừng phạt hắn một chút thôi mà. Cùng lắm là định cắt tai, xẻo mũi hắn thôi, vốn cũng đâu có ảnh hưởng gì đến năng lực và nhận thức của hắn...”.

“Mạng của hắn vẫn đang nằm trong tay tỷ tỷ, lẽ nào tỷ còn sợ hắn không giúp ta giải trừ họa ngầm. Hắn là tù nhân mà, hắn phải nghe lời chứ...”.

...

Suy nghĩ của Lạc Lâm chính là như vậy đấy. Nàng chẳng tài nào hiểu được tại sao tỷ tỷ lại không muốn cho mình trừng trị Thi Quỷ trong khi bản thân nàng thì lại thấy nó vốn cũng không phải vấn đề gì to tát.

“Lẽ nào còn có góc khuất nào đó mà ta chưa biết sao?”.

Lạc Lâm tự hỏi rồi lại tiếp tục hỏi nữa: “Nếu có thì nó là gì mới được chứ?”.

Và như thế, nàng lại bắt đầu suy nghĩ...

Lát sau.

“Ài...”.

Một tiếng thở dài lại khe khẽ cất lên. Khỏi đoán cũng biết kết quả sau quá trình suy nghĩ của Lạc Lâm là gì rồi.

Phải, nàng nghĩ không ra. Không hiểu vẫn cứ hoàn không hiểu.

“Làm người lớn sao mà phức tạp quá không biết...”.

Đã nghĩ chẳng ra nên Lạc Lâm liền dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Bờ mông khẽ chuyển, nàng ngồi dậy hướng bên dưới đi xuống.

Từ tầng năm, thoáng chốc thân ảnh nàng đã xuất hiện ở tầng bốn, tiếp đấy là tầng ba, rồi tầng hai, tầng một, tầng...

Không có tầng nào nữa. Lạc Lâm, nàng đã dừng lại ở tầng một của tòa kim tháp.

Giống với tầng năm, và cả ba tầng còn lại nữa, không gian bên trong tầng tháp dưới cùng này cũng rất tươi mới, sang trọng. Ở đây, những vật dụng sinh hoạt cần có thì toàn bộ đều có cả. Nào bàn, nào ghế, nào giường chiếu chăn đệm và thậm chí là ngay đến bồn tắm, rèm che, hết thảy đều chẳng thiếu. Ở đây, so với tiêu chuẩn một căn phòng thì nó còn tốt hơn nhiều.

...

Trong khi đó, chẳng bù cho căn nhà trúc đã vừa được dựng xong hôm nay của Thi Quỷ, vừa nhỏ lại vừa đơn sơ, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, bất kể có nhìn thế nào cũng không tìm ra được dù chỉ một chút cao sang, quý trọng. Thật là tầm thường lắm.

Hiện tại, Lạc Lâm chính là đang âm thầm dõi mắt quan sát căn nhà tầm thường này. Mục tiêu theo dõi thì hiển nhiên là kẻ bên trong căn nhà: Thi Quỷ.

Giống thời điểm phục kích chờ thời sau hàng liễu tại Nghinh Tiên Hồ, giờ phút này Lạc Lâm lại đang dùng chiếc kính hôm nọ để quan sát. Hẳn là nó có công dụng giúp tăng cường thị lực, hoặc có lẽ là hỗ trợ phát hiện cấm chế, bẫy rập hay ba động linh lực gì đấy...

Nhưng, bất kể công dụng của nó là gì và lợi hại tới đâu đi nữa cũng đều vô dụng. Đơn giản là vì lúc này nó chẳng thể giúp ích gì cho Lạc Lâm hết.

Thi Quỷ, hắn vốn chưa từng bày ra bẫy rập hoặc là cấm chế nào. Một cái cũng không. Căn nhà trúc của hắn, từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, tất cả đều hoàn toàn vô hại. Nó “tầm thường” y như cái vẻ tầm thường của mình.

Lạc Lâm, nàng căn bản là không cần thiết phải “khoa trương” làm gì cho phiền phức.

...

“Hưm”.

Đang âm thầm quan sát, bên trong tòa tháp, Lạc Lâm chợt hé môi bật ra một tiếng khe khẽ. Xem dáng vẻ thì hình như là vừa mới phát hiện ra điều gì đó.

Một cách lặng lẽ, nàng đưa tay giữ lấy gọng kính, tiếp tục dõi theo...

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Phút thứ ba đã lại trôi qua.

Thêm một phút nữa...

Cứ như vậy, hết một phút rồi đến một phút, với sự tập trung cao độ, Lạc Lâm đã đứng bất động nhìn qua căn nhà trúc bên cạnh, chăm chú theo dõi điều bất thường mà mình đã chợt phát hiện ra.

Mãi cho tới tận nửa giờ sau...

Đưa tay tháo chiếc kính đang đeo xuống, Lạc Lâm tạm thu hồi ánh mắt, thầm tự hỏi: “Hắn thật ngủ rồi sao?”.

“Hắn đã nằm im cả buổi rồi mà vẫn chưa động đậy, như vậy...”.

“... Nhưng tên Tiểu Quỷ kia vốn cũng chẳng phải loại thiện lương thật thà gì, có khi nào lại đang nhử ta không?”.

“Thế nhưng mà...”.

Suy đi ngẫm lại một hồi, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng đưa ra quyết định.

“Cứ qua xem thử một chút cũng chẳng mất mát gì. Tên Tiểu Quỷ kia dù sao cũng không dám cố ý gây thương tổn cho ta”.

Nghĩ liền làm, Lạc Lâm lập tức quay đầu hướng cửa lớn tòa tháp bước ra. Chỉ là sau đó, tại thời điểm bước gần tới cửa thì nàng đột nhiên dừng lại.

Thoáng cúi nhìn mình, nàng khẽ động thần niệm.

Tức thì, từ nơi lồng ngực nàng, một thứ gì đó chợt sáng lên. Kế đến, từ trong vầng sáng nọ, các đạo hôi quang liên tiếp nối nhau bay ra rồi nhanh chóng hội tụ đem thân thể nàng bao bọc lại. Chỉ trong chốc lát, một màng sáng màu xám được hình thành.

Lại nói, màng sáng này, nó không chỉ có mỗi một màu. Trừ bỏ hôi sắc ra thì bên trong nó còn có những quang điểm hắc sắc đang liên tục di động lên xuống qua lại nữa.

Khỏi phải nghĩ, màng sáng này, nó đích thị cũng chính là thứ mà Lạc Lâm nàng đã từng thi triển vào mấy hôm trước, thời điểm nàng tính dùng phấn độc Phù Cơ Tán để ám toán Thi Quỷ với ý nghĩ đem biến hắn thành một đầu Bạch Diễm Trư.

Tiếc rằng lần đó nàng đã thất bại. Hậu quả là không phải Thi Quỷ mà chính Lạc Lâm nàng mới là kẻ bị biến thành Bạch Diễm Trư với gương mặt sưng phù đến mức dọa chạy người nhìn.

Cái bộ dạng kia của nàng, nó quả thực rất là khủng khiếp.

Hôm đó với nàng thật sự là một ngày thảm hại. Một đoạn hồi ức tệ hại nhưng lại vô cùng khó phai.

Lần trước là vậy, sau khi thi triển màng sáng thì Lạc Lâm đã phải nếm trái đắng. Lần này, với việc tiếp tục đem thủ đoạn cũ ra dùng, thật chẳng rõ kết quả đem lại sẽ là gì? Liệu nàng có thành công trút giận hay lại thêm một mối thù nữa được ghi xuống?

Đáp án... Vẫn là chưa biết. Tất cả còn phải chờ đợi...

May thay, sự chờ đợi này rất nhanh đã chấm dứt. Lạc Lâm, nàng hiện đã sắp tiếp cận căn nhà trúc. Dĩ nhiên là không theo kiểu quang minh chính đại rồi.

Hết sức nhẹ nhàng, hết sức chậm rãi, khẩn trương mà cẩn trọng, đấy chính là biểu hiện của Lạc Lâm hiện giờ.

Cứ thế, trong sự tập trung cảnh giác cao độ, nàng tiến từng chút lại gần mục tiêu. Nhưng không phải bước. Thay vì đưa chân bước tới thì nàng lại di chuyển bằng một phương thức khác.

Là gì ư?

Bò.

Hai chân và cả hai tay, nàng đang dùng chúng để di chuyển. Càng đáng nói hơn nữa là cái tư thế di chuyển của nàng đây, nó quả thật...

Co đầu rụt cổ, mông chổng lên cao, trông rất là kỳ quái.

Tin tưởng bản thân Lạc Lâm đã không nhận ra điều đó, rằng mình đang có một tư thế hết sức khó coi. Nếu mà nhận ra thì thiết nghĩ nàng đã sớm điều chỉnh rồi chứ có đâu lại “vô tư” bò tiếp như hiện tại.

Thế đấy, trong sự “vô tư” ngoài ý muốn kia, Lạc Lâm đã và vẫn đang chậm rãi hướng căn nhà trúc trước mặt bò sang.

Từng chút... Từng chút...

Theo thời gian, tư thế di chuyển của Lạc Lâm cũng dần thay đổi. Từ bò cao nàng chuyển qua bò thấp, rồi từ bò thấp nàng lại chuyển sang bò thấp hơn, cuối cùng, khi đã ở rất gần căn nhà thì cơ thể nàng đã triệt để hạ xuống mặt đất.

Và... Nàng bắt đầu trườn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play