“Nghinh Tử, ngươi thật là muốn ta dùng tiếng đàn để cảm ơn sao?”.
Đợi một đỗi vẫn chưa thấy đáp lại, Thi Quỷ lại hỏi tiếp:
“Được rồi, vậy bây giờ ngươi muốn ta đàn thế nào?”.
Lần này, Nghinh Tử đã không giữ im lặng nữa mà đưa tay viết xuống:
“Tâm ngươi thế nào thì đàn thế đó”.
“Tâm ta sao?”.
Thi Quỷ nhắm mắt cảm nhận hồi lâu thì thở nhẹ, gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói đoạn, hắn nâng tay đặt lên cây đàn trước mặt, điều chỉnh một chút thì bắt đầu gảy.
Khúc nhạc lần này, nó chẳng phải Thương Tâm Vẫn mà hắn vẫn thường gảy nữa. Nó là một bản nhạc khác. So với Thương Tâm Vẫn thì nó êm đềm hơn, cũng tươi sáng hơn rất nhiều.
Nếu chất chứa trong Thương Tâm Vẫn là nhớ thương, là luyến tiếc, là khổ đau, oán hận khiến người phải ngạt thở thì đang cất lên đây, nó lại là một thứ gì đó rất dịu dàng, rất ấm áp. Nó tựa như tia nắng mùa xuân, cơn mưa mùa hạ. Được xoa dịu, vỗ về, đấy là cảm giác mà nó mang lại...
...
Thế rồi không biết qua bao lâu, những giai điệu êm đềm kia cũng dứt. Khúc nhạc đã dừng.
Từ trên những sợi dây đàn, Thi Quỷ thu tay về, mở miệng nhưng mắt lại chẳng quay nhìn:
“Nghinh Tử, ta đàn tốt chứ?”.
“Rất tốt”.
Lần này, thay vì một dòng chữ thì giọng nói lại cất lên.
Nghinh Tử đã chịu mở miệng nói chuyện cùng Thi Quỷ?
Thật ra thì không. Giọng vừa rồi không phải của Nghinh Tử. Nó dễ nghe hơn rất nhiều.
Ánh mắt khẽ đổi nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường, Thi Quỷ chuyển mình đứng lên, nhìn nữ nhân vừa hiện thân, hỏi:
“Lạc Mai Tiên, ta không biết là ngươi cũng hiểu được tiếng đàn”.
“Ta không chỉ hiểu được tiếng đàn mà còn hiểu được lòng của người đánh đàn”. - Có chút thâm ý, Lạc Mai Tiên đáp, giọng buồn vui vô định.
“Lòng người đánh đàn lại có gì đáng để ngươi lưu tâm?”. - Cười nhạt, Thi Quỷ lại hỏi.
“Đáng hay không thì moi ra khắc rõ”.
Nửa cố ý, nửa như vô tình, Lạc Mai Tiên dời ánh mắt liếc qua Nghinh Tử đang đứng phía sau, cách Thi Quỷ một đoạn ngắn. Nhưng... Cũng chỉ thoáng qua rồi thôi.
Quay mặt đi, nàng hướng thềm ngoài bước ra, miệng không quên bảo:
“Thi Quỷ, chúng ta lại cần một cuộc trò chuyện”.
Trong lúc Lạc Mai Tiên tiến ra phía ngoài thì đằng sau, từ chỗ chiếc cột, Nghinh Tử chợt như u linh tiến lại gần Thi Quỷ.
Có lẽ cũng hiểu được tâm ý của nàng, Thi Quỷ dành cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm: “Không có việc gì đâu”.
Nói đoạn, hắn xoay người nối gót Lạc Mai Tiên bước ra thềm, dạ thầm nghĩ:
“Lạc Mai Tiên, ván cược này, ngươi sẽ không bao giờ thắng được đâu”.
...
Vài phút sau
Hệt như lần trước, lần này một kết giới cách âm lại được dựng lên bao lấy cả Thi Quỷ lẫn Lạc Mai Tiên. Bên trong kết giới, Lạc Mai Tiên không vòng vo thêm nữa mà trực tiếp đi thẳng vào đề:
“Thi Quỷ, chuyện Linh hồn khế ước ta có thể cho qua...”.
Dừng lại quan sát Thi Quỷ một chút, nàng tiếp tục: “Tuy nhiên... Ta muốn ngươi phải phát thệ. Dùng tâm ma để phát thệ”.
Chân mày khẽ động, Thi Quỷ trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi mới lên tiếng: “Ngươi muốn ta phát thệ thế nào? Về điều gì?”.
“Ta cần ngươi đảm bảo triệt để giải trừ họa ngầm cho muội muội ta. Tiên Linh Chi Huyết, Huyết Viêm Tuyền Hỏa, Huyết Ma Kinh và cả những thứ mà ta còn chưa biết được... Thi Quỷ, hãy phát thệ đi. Hãy phát thệ là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng sẽ nhất định giúp nó, tuyệt đối không sinh ác tâm làm hại...”.
Không chỉ bấy nhiêu mà Lạc Mai Tiên đã yêu cầu nhiều hơn nữa. Rất chi tiết, rất cặn kẽ, hoàn toàn chẳng chừa ra một khe hở nào để né tránh hay là qua mặt được. Nói cách khác, trong lời phát thệ mà nàng yêu cầu này, Thi Quỷ một khi thực hiện, nếu không muốn bị tâm ma quấy phá thì chỉ còn nước nghiêm chỉnh hoàn thành, đúng như những gì nàng muốn.
Và cũng bởi vì quá chi tiết, cặn kẽ và khắt khe như vậy nên Thi Quỷ càng nghe thì nét mặt càng trở nên khó coi. Yêu cầu của Lạc Mai Tiên, những gì mà nàng muốn hắn phải hứa và phải làm, nó thật sự là rất nhiều. Lẽ dĩ nhiên, toàn bộ đều chẳng có cái nào là có lợi cho hắn hết. Những điều kia, nếu mà thật phải hoàn thành thì...
Phía đối diện, mắt thấy Thi Quỷ do dự chần chừ thì giọng Lạc Mai Tiên không khỏi trầm đi:
“Thế nào? Ngươi không làm được? Hay là nói ngươi không muốn làm?”.
Nhấc chân tiến sát, nàng vừa đi vừa tiếp tục cất tiếng: “Thi Quỷ, nếu ngay đến phát thệ mà ngươi cũng kiên quyết từ chối thì ta nghĩ mình thật sự là cần phải moi tim ngươi ra để biết rõ lòng của ngươi trắng đen ra sao đấy”.
Trước áp lực từ Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ cúi nhìn bàn tay mềm mại nhưng cũng không thiếu sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong đang đặt trên lồng ngực mình, hít vào một hơi, cắn răng gật đầu:
“Được. Ta sẽ làm theo ý ngươi”.
“Tốt”.
Môi nhếch khẽ, Lạc Mai Tiên bảo: “Bây giờ thì hãy phát thệ đi”.
...
Đem ánh mắt trên người Lạc Mai Tiên thu hồi, với bộ dáng bất đắc dĩ, Thi Quỷ bắt đầu phát thệ: “Thiên địa chứng giám, ta - Thi Quỷ - lúc này xin lấy tâm ma phát thệ: Bất kể ngày sau có xảy ra chuyện gì, thế cuộc có dời đổi ra sao thì cũng nhất định giúp Lạc Lâm - tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc - giải trừ tất cả họa ngầm từ Tiên Linh Chi Huyết, Huyết Viêm Tuyền Hỏa, Huyết Ma Kinh cũng như toàn bộ những thứ sẽ gây hại khác đang có trong cơ thể nàng ấy. Ngoài ra và hơn thế nữa, đối với Lạc Mai Tiên - đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc - lãnh chủ của Đại La Thành, Thi Quỷ ta tuyệt đối...”.
Câu nối câu, theo như mong muốn của Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ đã đem từng thứ mà nàng đã yêu cầu trước đó ra hứa hẹn, hay đúng hơn là phát thệ.
Khỏi phải nói, đây chắc chắn là một lời thề độc. Rất độc.
Tuy nhiên, còn xem là đối với ai, đối tượng nào.
Thi Quỷ ư? Đừng thấy từ nãy giờ hắn tỏ ra do dự, miễn cưỡng mà lầm. Sự bất đắc dĩ xen lẫn bất cam kia của hắn, hết thảy đều chỉ là cố tình diễn cho người xem mà thôi.
Lời thề tâm ma ư?
Nếu như là cõi Phù Thiên bên ngoài thì có lẽ hắn sẽ phải rất e ngại, nhưng còn ở đây... Thế giới này, nó vốn không phải chân thế giới. Nơi đây bất quá là ngụy thế giới giống hàng trăm, hàng ngàn ngụy thế giới khác thôi. Thiên Đạo nơi này, sự trói buộc của nó yếu hơn nhiều, căn bản là chẳng bì được một góc của Thiên Đạo Phù Thiên.
Trong khi Thi Quỷ hắn, hắn có biết bao nhiêu thứ không thuộc về thế giới này? Thiên Đạo ở đây, thứ khác chưa dám nói chứ còn lời thề tâm ma... Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công của hắn, mười vạn sinh linh bản nguyên trong người hắn, chúng dư sức để qua mặt và thậm chí là xóa bỏ luôn nó.
Tất nhiên, những điều đó Lạc Mai Tiên đã chẳng thể nào biết được. Từ đầu đến cuối nàng vẫn cứ đinh ninh Thi Quỷ đã chịu trói buộc của lời thề tâm ma, bởi vậy nên ngờ vực, lo âu trong lòng cũng phần nào giảm bớt.
Vẻ mặt dần hòa hoãn lại, nàng hé môi, nói:
“Coi như ngươi còn có chút thông minh”.
“Kẻ đứng dưới hiên thì đành cúi đầu thôi”.
Trái với thần sắc không lấy gì làm vui vẻ của mình, từ sâu trong dạ, Thi Quỷ lại đang thầm cười lạnh: “Lạc Mai Tiên à Lạc Mai Tiên, thật chẳng rõ đợi đến lúc ta cắn nuốt cả thể xác lẫn linh hồn của muội muội ngươi, tới chừng đó ngươi sẽ có phản ứng gì...”.
Tạm xếp lại tâm tư, Thi Quỷ nói tiếp:
“Giờ thì nói đi, tiếp theo ngươi lại muốn ta làm gì? Ta không nghĩ ngươi đến đây chỉ vì một lời thề tâm ma”.
“Đừng tỏ ra mình hiểu biết”.
Thần tình vừa mới hòa hoãn đôi chút đã lại bắt đầu cau có, Lạc Mai Tiên lấy từ trong giới chỉ ra một món đồ vật, ném qua cho Thi Quỷ.