Có điều, đó cũng chỉ là của nàng, không phải của Thi Quỷ.
Trái với vẻ nghiêm túc trên mặt mình, Thi Quỷ hồi đáp với giọng điệu khá tùy tiện:
“Không có gì, ta chỉ là không muốn lát nữa bị suy kiệt tinh khí mà chết thôi”.
“À, còn việc này nữa”.
Như chợt nhớ ra gì đó, hắn căn dặn: “Lát nữa, trong lúc ta tiến hành áp chế, kiểm soát huyết dịch của muội muội ngươi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, bản thân ta hay muội muội ngươi, dù trên người chúng ta có xảy ra chuyện gì, có phản ứng ra sao thì các ngươi cũng tuyệt đối không được can thiệp vào nếu ta chưa lên tiếng... Quá trình áp chế Tiên Linh Chi Huyết này chỉ có thể từ ta mà tiến hành, bất kỳ một ngoại lực nào trực tiếp tác động mà chưa thông qua sự khống chế của ta thì đều sẽ gây cản trở, thậm chí là khiến tất cả công sức đổ sông đổ bể. Tới chừng đó, mạng của muội muội ngươi sẽ chẳng còn ai có khả năng cứu lại được nữa đâu”.
Dặn dò xong Thi Quỷ liền nâng mình lên không trung, hai chân xếp lại, tay đặt lên đùi, mắt khép hờ, linh lực nhanh chóng được điều động, từ đầu đến cuối đều chẳng màng tới phản ứng của Lạc Mai Tiên, cứ như thể trong mắt hắn ý kiến của nàng không chút giá trị gì vậy.
Trước thái độ “xem nhẹ” mình kia, Lạc Mai Tiên đương nhiên là chẳng dễ chịu gì. Nhưng là, lúc này thì nàng đã không để ý nhiều nữa. Mọi sự quan tâm của nàng đều đang dồn hết cho muội muội rồi.
Đôi mắt chăm chú, nàng dõi theo từng động tác, từng chút biến đổi trên người Thi Quỷ, và cả muội muội mình...
Dưới ánh mắt chăm chú kia của nàng, bên này, theo thời gian chậm rãi trôi qua, thân thể Thi Quỷ cũng dần xảy ra chút khác lạ. Từ người hắn, hàn khí đang bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, chỉ chốc lát thì đã làm nhiệt độ bên trong căn phòng giảm xuống mức âm. Với sự tác động ấy, “Đông” phòng vốn đã lạnh giờ lại càng thêm lạnh.
Lại nói, cái lạnh này, nó tuyệt nhiên chẳng hề giống với cái lạnh của thời tiết, của tự nhiên. Hàn khí phát ra từ người Thi Quỷ vốn dĩ là bắt nguồn từ công pháp Linh Lung Đồng Ngọc Công mà hắn tu luyện, vậy nên căn bản là không thể đánh đồng với thời tiết tự nhiên được, bản chất giữa hai thứ là khác xa nhau.
Cứ nhìn vào thực trạng hiện giờ liền biết, bên trong căn phòng, chỉ sau chưa đầy một phút kể từ thời điểm hàn khí bắt đầu khuếch tán thì toàn bộ vật dụng, từ nền nhà, bàn ghế, chăn đệm, bức rèm cho đến cửa sổ, chậu hoa, hồ nước,..., hết thảy đều đã bị đóng băng cả rồi. Thế nhưng đấy vẫn chưa phải điều đáng bận tâm nhất, trọng yếu để tạo nên sự khác biệt là nằm ở đặc tính, ở lực lượng ẩn chứa bên trong kia. Hàn khí phát ra từ người Thi Quỷ, nó đáng sợ hơn cái vẻ bề ngoài nhiều. Minh chứng là đám vật dụng bàn ghế, chăn đệm, chậu hoa, khung cửa gì kia, sau khi bị đóng băng thì rất nhanh chúng đã bắt đầu phân hủy.
Đóng băng, hủy hoại, tất cả diễn ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai phút còn chưa tới, đừng nói thời tiết tự nhiên, thậm chí có là tu sĩ Linh châu cảnh cũng chắc gì đã làm được. Nên biết rằng hàn khí phát ra từ người Thi Quỷ cũng chẳng phải cố tình, chẳng phải toàn bộ mà chỉ đơn thuần là một phần rất nhỏ tản mác ra thôi đấy!
Một xíu lực lượng tản mác đã như vậy thì khi Thi Quỷ bộc phát ra hết sẽ thế nào?
“Chắc chắn là sẽ rất đáng sợ”.
Đó là nhận định vừa hiện lên trong đầu Lạc Mai Tiên. Thân là tu sĩ Linh anh cảnh, đối với hàn khí của Thi Quỷ nàng thừa hiểu nó có bao nhiêu cân lượng. Tuy trước mắt Thi Quỷ còn chưa xuất ra chân lực nhưng dựa vào đặc tính cùng mức độ tinh thuần của hàn khí đang hiện hữu, Lạc Mai Tiên nàng ít nhiều cũng đoán được vài phần.
Thú thực là đối với công pháp tu luyện của Thi Quỷ, trong lòng nàng khá để ý. Không phải chỉ mới đây mà từ sớm đã có rồi.
Có thể sau hôm nay, nếu kết quả tốt đẹp mà nói... Vậy thì nàng hẳn là sẽ suy nghĩ đến vấn đề công pháp này, bên cạnh một vài thứ khác nữa...
Tất nhiên đó là dự tính của Lạc Mai Tiên nàng, mà đã là dự tính thì hiện thực có tiến hành hay không, thành công hay thất bại vẫn còn rất khó nói.
Huống hồ, dự tính chẳng phải mỗi mình nàng mới có. Thi Quỷ, hắn còn có cả một âm mưu to lớn hơn nhiều kìa.
Cũng giống như ban nãy, giờ phút này đây Thi Quỷ lại một lần nữa “giấu trời qua biển”.
Theo những gì đã nói với Lạc Mai Tiên thì ở giai đoạn thứ hai của quá trình cứu chữa cho Lạc Lâm này, Thi Quỷ hắn sẽ dùng công pháp vừa mới đột phá của mình để tiến hành áp chế rồi dần kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết. Phải, đó là những gì hắn đã nói. Và không may thay cho Lạc Mai Tiên, đáng thương thay cho Lạc Lâm, tất cả lại đều chỉ là nói dối.
Dùng Cửu Thiên Huyền Công - cái tên mà hắn tùy tiện bịa ra cho công pháp của mình - để cứu chữa?
Không. Chẳng có công pháp nào sẽ được dùng để trực tiếp tác động ở đây cả. Áp chế rồi kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết trong cơ thể Lạc Lâm là một thứ khác kia.
Cái thứ đó, nó hiện đang được hắn lấy ra...
So với vài phút trước thì lúc này trên người Thi Quỷ đã phát sinh một sự biến đổi rõ rệt chứ không chỉ đơn thuần là một chút hàn khí khuếch tán ra nữa. Bao bọc trong vầng sáng màu lam nhàn nhạt, trên da thịt hắn đang bắt đầu xuất hiện những tia huyết quang. Mới đầu chỉ có vài cái ở trán và hai má, nhưng rất nhanh sau đó thì số lượng đã tăng lên gấp cả chục lần, rồi trăm lần, ngàn lần.
Những tia huyết quang nọ, xét về kích cỡ thì chúng chẳng to gì mấy, lớn nhất cũng bất quá đầu đũa và dài nhất thì khoảng độ hai đốt tay là cùng.
Tuy nhiên, dù có to nhỏ ra sao, dài ngắn thế nào, bắt đầu xuất hiện ở đâu thì tất cả mấy ngàn tia huyết quang kia, đích đến cuối cùng cũng chỉ có một: Lòng bàn tay phải của Thi Quỷ. Toàn bộ đều đã và đang tập trung về đấy.
Cứ thế, một đạo rồi lại một đạo, hết lớp này đến lớp khác, theo những tia huyết quang liên tục đổ dồn, lòng bàn tay của Thi Quỷ cũng mỗi lúc một sáng rực lên...
Thế rồi chẳng biết qua bao lâu, số lượng huyết quang xuất hiện ngày một thưa dần, thưa dần, cuối cùng thì hết hẳn.
Vào chính thời điểm tia huyết quang sau cuối chuyển đến lòng bàn tay Thi Quỷ ấy, một sự biến đổi nữa đã lại phát sinh: Quả cầu năng lượng được hợp thành từ hàng vạn tia huyết quang bỗng bất ngờ phựt lên, nháy mắt đã hóa thành một ngọn lửa đỏ rực.
Lại nói, ngọn lửa này, thực chất thì đây đã không phải lần đầu tiên nó xuất hiện. Rất lâu trước kia, vào mấy mươi năm trước, khoảng thời gian Thi Quỷ, hay đúng hơn là Vương Chi còn ngụ tại Yêu Tông, nó đã từng hiện qua vài lần rồi. Vị trí cũng hệt như bây giờ, đều là từ lòng bàn tay phải hắn xuất ra.
Không sai. Ngọn lửa đang hiển hiện này, nó đích thị là hỏa chủng vốn đã dung nhập vào cơ thể Thi Quỷ từ mấy mươi năm trước. Mặc dù bao năm qua nó chưa một lần xuất hiện lại nhưng sự tồn tại lẫn công dụng của nó là không thể chối bỏ. Ngẫm lại nếu chẳng nhờ có công dụng đề thăng tốc độ luyện hóa, hấp thu linh khí từ thiên địa, linh thạch, đan dược thì e là công pháp Linh Lung Đồng Ngọc Công của Thi Quỷ đã không thể chỉ trong vòng hơn hai mươi năm ngắn ngủi liền đạt đến trình độ kiềm chế được cảnh giới Tam Thiên của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công.
Phải biết là thứ công pháp khủng bố do Ma Bôi tiêu tốn trăm vạn năm sáng tạo ra kia, tài nguyên cần thiết để đột phá nó không phải linh thạch hay đan dược mà là tinh huyết, hồn phách.
Có thể là trong hai mươi mấy năm tu luyện, Thi Quỷ đã không quá nỗ lực để hấp thu máu huyết kẻ khác để đề thăng cảnh giới công pháp, thế nhưng với thành tựu Tam Thiên cảnh, tu vi Linh châu đệ ngũ trọng thì tốc độ tu luyện tuyệt đối chẳng thể xem là chậm được. Hoàn toàn trái lại, so với các loại công pháp tu luyện khác thì tiến bộ quả thực đã rất rất nhanh.
Tài nguyên cho tu luyện là máu huyết, đột phá cảnh giới lại không có bình cảnh nên việc Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công tiến nhanh như thế cũng là hợp lẽ. Nhưng còn Linh Lung Đồng Ngọc Công, dựa vào cái gì mà tốc độ tu luyện của Thi Quỷ cũng nhanh như vậy?
Quá nửa là nhờ vào hỏa chủng.
Hỏa chủng kia, dù không hiện nhưng nó vẫn luôn âm thầm trợ giúp Thi Quỷ trên bước đường tu hành. Công dụng thật sự là rất lớn.
Câu hỏi đặt ra lúc này là: Tại sao Thi Quỷ lại đem hỏa chủng - một bảo vật quan trọng với mình mà vốn dĩ đã hòa tan vào cơ thể - lấy ra?
Mục đích của hắn có thật chỉ đơn giản là dùng để kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết của Lạc Lâm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT