Thời gian thấm thoắt trôi mau, ngày đêm luân chuyển, nhật nguyệt đổi dời, nháy mắt mà hai ngày nữa đã trôi qua.
Trong suốt hai ngày này, bên dưới “Đông” phòng, nơi mật thất đã chẳng còn ai ghé qua nữa cả. Lạc Mai Tiên, Độc Cửu, Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai, toàn bộ đều là như thế, không ai ghé.
Bên trong mật thất này, hiện diện chỉ có duy nhất mỗi mình Thi Quỷ. Nhưng khẳng định hắn đã chẳng hề cảm thấy cô đơn hay là trống trải cái gì. Đối với sinh mệnh lâu dài của tu sĩ, hai ngày thời gian lại có bao nhiêu tác động đến tâm tình? Nó ngắn lắm. Luyện tháng, tu năm, bế quan đột phá, con đường của tu sĩ đã bao giờ thiếu sự tịch mịch đâu?
Hai ngày, khoảng thời gian ấy không ảnh hưởng gì đến tâm tình của Thi Quỷ hết, thậm chí kể cả khi nó đưa hắn từ một tu sĩ Linh châu đệ lục trọng lên thành Linh châu đệ thất trọng đi chăng nữa.
Cần gì chứ? Mọi thứ vốn dĩ đều đã nằm trong tính toán của hắn cả rồi.
Linh châu đệ thất trọng? Xét ra thì vẫn chưa phải điểm tối đa mà hắn có khả năng đạt tới trong điều kiện tài nguyên hiện tại.
Với tất cả số thiên tài địa bảo mang thuộc tính âm hàn mà Lạc Mai Tiên đưa cho, nếu đem toàn bộ hấp thu ít nhất hắn vẫn có thể đột phá thêm một tầng nữa, tức là sẽ từ Linh châu đệ lục trọng tăng lên thành Linh châu đệ bát trọng.
Tất nhiên lý thuyết cuối cùng vẫn chỉ là lý thuyết, thực tế đã không xảy ra như vậy. Tu vi của Thi Quỷ hiện giờ là Linh châu đệ thất trọng và nó sẽ tiếp tục duy trì như thế trong một quãng thời gian nữa. Ít nhất là cho tới khi hắn cứu sống được tiểu công chúa Lạc Lâm kia.
Tính đến hôm nay thì giới hạn thời gian an toàn của cô bé chỉ còn đúng một ngày nữa, Thi Quỷ hắn không thể kéo dài thêm. Lại nói, với việc công pháp đã đột phá xong, hắn dù muốn cũng chẳng kéo dài được. Lạc Mai Tiên sẽ không cho phép.
Và... Mọi chuyện diễn ra theo những gì nó phải, sau bao ngày, trong nỗ lực tu luyện của Thi Quỷ, trong sự hoài nghi chờ đợi của Lạc Mai Tiên, rốt cuộc thì thời khắc cứu chữa cho Lạc Lâm cũng đã tới.
Ngay lúc này, Thi Quỷ đã vừa rời khỏi mật thất. Giống như khi vào đây, hắn hiện cũng đang theo sau bước chân Lạc Mai Tiên mà đi ra, khác chăng là trên người đã chẳng còn sợi xích nào quấn quanh nào nữa cả. Và thay vì bị kéo lê như đêm nọ thì bây giờ hắn lại đang di chuyển bằng chính đôi chân của mình. Kẻ tiến vào là một Vương Chi thảm hại đáng thương nhưng còn kẻ đi ra thì đã hoàn toàn thay đổi rồi. Hắn... Đã là Thi Quỷ.
...
“Cộp cộp... Cộp cộp...”.
“... Cộp cộp...”.
Trên những bậc thang, mỗi lần Lạc Mai Tiên đặt chân xuống là thứ âm thanh “cộp cộp” trầm thấp nọ lại vang lên, truyền vào tai Thi Quỷ.
Thứ âm thanh ấy, Thi Quỷ dường như có chút thích thú với nó. Thoạt nghe có hơi kỳ quái nhưng thiết nghĩ mười thì đến tám chín phần là như vậy. Vẻ mặt, ánh mắt của Thi Quỷ đã nói lên điều đó.
Bước theo phía sau, kể từ lúc rời khỏi mật thất đến giờ hắn đã luôn cúi nhìn đôi chân Lạc Mai Tiên. Với cái nhìn chăm chú ấy, chắc chắn không thể nào là vô tình được. Tuyệt đối là cố ý.
Có điều, cái nhìn của hắn xét ra thì cũng chẳng đáng bị chê trách lắm. Nó không phải một cái nhìn dâm tục hay là soi mói gì hết, nếu có thì cũng chỉ là thưởng thức.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng nó sẽ được “chào đón”. Ít nhất với Lạc Mai Tiên thì không.
Cái nhìn chăm chú một tấc không đi, một li không dời kia của Thi Quỷ thực sự đã khiến nàng cảm thấy khó chịu. Năm bảy giây thì chẳng nói làm gì, đằng này đối phương đã dán mắt lên đôi chân nàng cả đỗi rồi. Mặc dù vẫn luôn nhìn phía trước nhưng với linh giác của tu sĩ Linh anh cảnh, việc nhận ra ánh mắt “chuyên chú” kia là hết sức dễ dàng.
Trong lòng bất giác sinh ra vài tia bực bội, Lạc Mai Tiên đột ngột dừng bước, không đi nữa.
Nàng quay đầu lại, ném cho Thi Quỷ một cái nhìn bất thiện, nói:
“Thi Quỷ, con mắt ngươi đang dán vào đâu vậy?”.
Trái với tưởng tượng của Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ chẳng những không chút bối rối hay e ngại gì mà còn rất thản nhiên hồi đáp:
“Đang dán vào chân ngươi”.
Đang dán vào chân ngươi?
Lạc Mai Tiên không thể không công nhận là mình đã vừa nghe được một câu trả lời hết sức thành thật. Thành thật đến độ làm nàng phải bất ngờ.
Im lặng qua đi, giọng Lạc Mai Tiên càng trở nên lạnh lùng hơn:
“Chân ta rất đẹp sao?”.
“Rất đẹp”. - Tiếp tục là một câu trả lời thành thật phát ra từ miệng Thi Quỷ.
Chẳng may thay, sự chân thành này của hắn, nó không khác nào một lời khiêu khích đối với Lạc Mai Tiên và khiến cho cơn giận của nàng tức thì tăng cao.
Mắt khóa chặt Thi Quỷ, nàng âm thầm điều động linh lực...
Phía sau, cách Lạc Mai Tiên một đoạn, Thi Quỷ chứng kiến bộ dạng âm trầm của nàng thì trong lòng cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Dẫu vậy, hắn vẫn chẳng tỏ ra lo lắng chút nào cả.
Nhanh chóng giấu đi một tia tiếu ý trong đáy mắt, hắn hướng kẻ đang đứng trước mặt mình nhắc nhở:
“Tình trạng của muội muội ngươi chưa biết chừng có thể sẽ đột ngột thay đổi đấy, ta nghĩ chúng ta nên nhanh chân một chút thì hơn”.
Nghe được lời nhắc nhở nọ, Lạc Mai Tiên dù thừa hiểu đó chỉ là do đối phương mượn khiên che người, cố tình lái sự chú ý của mình sang hướng khác nhưng cuối cùng vẫn thôi thúc động linh lực. Việc cứu sống muội muội mình, nàng không muốn trì hoãn thêm nữa. Huống hồ mạng của Thi Quỷ dù trước hay sau đều vẫn luôn nằm trong tay nàng, trừng phạt hắn lúc nào lại chẳng được.
Tạm đè nén cơn giận trong lòng, Lạc Mai Tiên hừ lạnh cảnh báo:
“Thi Quỷ, bảo quản tốt con mắt còn lại của ngươi”.
Lời vừa ra hết cũng là lúc Lạc Mai Tiên quay người tiếp tục bước lên những bậc thang phía trước. Chỉ là lần này, số bước chân của nàng đã ít đi rất nhiều, sau ba bậc thang thì thân ảnh đã liền tiêu thất, đến khi xuất hiện lại thì đã ở ngay cạnh bức tường của “Đông” phòng rồi.
Còn lại một mình giữa lưng chừng những bậc thang, Thi Quỷ ngước mặt nhìn lên, nhếch môi cười nhẹ mà rằng:
“Ngươi cần gì phải vội vàng như vậy chứ”.
...
Lát sau.
Lạc Mai Tiên và Thi Quỷ, cả hai hiện đều đã có mặt ở “Đông” phòng. Tuy nhiên, bọn họ không phải những người duy nhất. Ở đây, ngoài hai người bọn họ ra thì còn có thêm ba người khác nữa. Thứ nhất là thánh đan sư Độc Cửu, thứ hai là Nghinh Tử và thứ ba thì chính là người đang cần được cứu chữa: Tiểu công chúa Lạc Lâm.
Lúc này đây, hình dáng Lạc Lâm đã lại thay đổi thêm nữa rồi. Nếu mười ngày trước cô bé vẫn còn là một thiếu nữ mười bảy mười tám thì hôm nay cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã mang hình hài của một đại cô nương hai sáu hai bảy, dung nhan so với trước càng thêm phần xinh đẹp, kiều diễm.
Lạc Lâm, cô bé hiện đã là một đại mỹ nhân thành thục rồi.
...
“Lạc Mai Tiên, ta nghĩ mình không thể dùng từ ‘cô bé’ để gọi muội muội ngươi được nữa”. - Đứng bên giường nhìn Lạc Lâm một lúc, Thi Quỷ đột nhiên mở miệng nói.
Những lời vừa rồi của hắn tuyệt đối chẳng có chút giả dối nào cả, hết thảy đều là chân tâm biểu lộ.
Mặc dù hôm ở bãi tha ma nọ thần trí của hắn có vấn đề, việc đã phát sinh là ngoài ý muốn, thế nhưng những hình ảnh thấy được cũng như những gì nghe được, chúng vẫn luôn tồn đọng trong đầu hắn. Cho tới tận bây giờ nó vẫn còn y nguyên đó, chưa từng phai nhạt đi tí nào...
Nói cách khác, hình dáng của Lạc Lâm hôm ấy, Thi Quỷ hắn vẫn hoàn toàn nhớ được, dù không quá rõ ràng. Tuy vậy, hắn nghĩ bấy nhiêu cũng đã quá đủ để mình nhận ra sự khác biệt rồi.
P/s: Chương kế: “Hương Diễm Cứu Chữa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT