“Phốc!”.

Không có ngoài ý muốn hay là bất ngờ nào cả, trủy thủ đã cắm ngập vào thân thể Vương Chi, cụ thể thì chính là tay hắn, ngay dưới bả vai một chút.

Nhưng là, chuyện vẫn chưa kết thúc ở đấy. Sau khi đâm xuyên qua cánh tay Vương Chi, trủy thủ bỗng nhiên biến đổi, loáng một cái thì kích cỡ đã dài ra gấp đôi.

Nắm chặt trủy thủ, Lạc Mai Tiên xoay chuyển cổ tay, có điều thay vì chậm rãi như lúc trước, thời điểm khoét mắt Vương Chi thì lần này động tác của nàng nhanh hơn rất nhiều. Dù vậy, thiết nghĩ Vương Chi cũng chẳng cần phải cảm kích hay là biết ơn làm gì, đơn giản là bởi kết quả sau cùng mà hắn nhận được vẫn y hệt như cũ. Một phần thân thể hắn lại bị lấy đi.

Cánh tay trái của hắn... Nó đã vừa bị cắt xuống rồi.

...

“Tách tách... Tách tách...”.

“... Tách tách... Tách tách...”.

Là máu. Máu của Vương Chi. Chúng đang không ngừng chảy xuống từ vết cắt ở tay hắn. Và nó... Làm hắn đau đớn.

“A a a a... A a!!”.

“Grào o o o...!!”.

“A a a a... Grừ ừ ừ...!!”.

...

Hắn kêu la. Hắn gào thét. Có lúc giống người. Có khi lại giống thú. Những âm thanh phát ra từ miệng hắn, chúng cứ liên tục chuyển đổi, trộn lẫn như thế. Thật chẳng rõ đến cùng thì hắn phản ứng theo kiểu của giống loài nào, là thú loại hay vẫn là nhân loại nữa.

Tuy nhiên, dù hắn có là gì thì đấy cũng là chuyện của hắn, và Lạc Mai Tiên, nàng không cần mà thực tế thì nàng cũng không bận tâm lắm.

Đau đớn, thống khổ, thảm hại, đó là tất cả những gì nàng thấy ở Vương Chi lúc này. Dù mục đích tới đây của nàng vốn không vì hành hạ, tra tấn hắn, thế nhưng khi thấy hắn lăn lộn, nghe hắn kêu gào, trong lòng nàng bất giác lại sinh ra mấy phần vui vẻ.

Có thể là bởi lòng căm thù, hoặc cũng có thể là một điều gì đó khác, ai biết được...

Nhưng dẫu thế nào thì... Nàng vẫn cảm thấy vui vẻ. Khẳng định là vậy. Tiếng cười của nàng đã nói lên tất cả.

Những tiếng cười ấy, chúng không lớn, chỉ vừa đủ để nghe ra rành mạch, tuy nhiên, sự truyền cảm và gợi mở thì đi xa hơn nhiều lắm. Rất êm ái, rất ngọt ngào...

...

Sau khoảnh khắc vui cười ngắn ngủi, Lạc Mai Tiên lúc này đã im lặng. Nàng cúi xuống, thoáng nhìn cánh tay còn đang nhiễu đầy máu tươi của Vương Chi, khẽ động thần niệm.

Gần như lập tức, ở tay bên kia của nàng, một chiếc hộp liền hiện ra.

Hộp này màu đỏ, làm từ gỗ, quanh thân có điêu khắc một ít hoa văn uốn lượn, trông khá đẹp mắt. Nhưng hình dáng không phải thứ nổi bật ở đây, khiến người chú ý hơn cả là linh khí đang lưu chuyển xung quanh nó. Chúng cực kỳ tinh thuần, thậm chí còn vượt qua linh khí ẩn chứa trong một viên cực phẩm linh thạch nữa.

Chiếc hộp này tuyệt đối chẳng phải vật tầm thường. Tuy chưa biết chất liệu là gì nhưng với linh khí lưu chuyển nồng đậm như vậy, khẳng định giá trị sẽ không thấp hơn thánh phẩm.

“Tiện nghi cho ngươi đấy”. - Liếc qua Vương Chi còn đang nằm trên nền đá, Lạc Mai Tiên nói.

Nhưng rồi sau đó, nàng lại sửa lời: “À không, phải nên nói là tiện nghi cho cánh tay của ngươi mới đúng”.

Nói đoạn, nàng đem chiếc hộp bằng gỗ đỏ kia mở ra, kế đấy thì đặt cánh tay Vương Chi vào trong.

Làm xong hết thảy, Lạc Mai Tiên mang hộp cất đi, ngó sang Vương Chi, bảo:

“Đừng lo, lát nữa sẽ có người đến băng bó chữa trị cho ngươi thôi”.

Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc Lạc Mai Tiên xoay người rời đi. Cánh cửa mật thất lại một lần nữa đóng lại.

...

“Hừ hừ...”.

“... Hừ hừ...”.

Còn lại một mình trong mật thất trống trải, Vương Chi nằm co mình trên nền đá, tay phải giữ lấy vết cắt trên tay trái, tiếng rên rỉ cứ chốc lại khe khẽ cất lên.

Cùng với hình ảnh, những âm thanh khiến người nhìn, khiến người nghe mà sinh lòng ái ngại, thương cảm ấy thì trên người Vương Chi, một sự thay đổi cũng đang bắt đầu diễn ra. Và nó đến từ con mắt còn lại của hắn.

Kể từ sau khi tỉnh dậy ở bãi tha ma nọ, chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà đôi mắt hắn, cả con ngơi lẫn tròng mắt, toàn bộ đều biến thành màu đỏ như máu. Tình trạng ấy đã duy trì từ đó đến nay, dù nhiều ngày đã trôi qua nhưng nó vẫn mãi như vậy. Có điều, như đã nói, hiện tại mọi thứ lại đang bắt đầu thay đổi. Cái màu đỏ tươi ghê rợn ám ảnh kia, nó đang dần phai nhạt. Dù khá chậm nhưng đích thị là nó đã mờ đi...

Sự biến đổi màu mắt này, đến cùng là có ý nghĩa gì?

Phải chăng có liên quan tới việc thần trí bất ổn những ngày qua của Vương Chi?

...

...

Thời gian lặng lẽ trôi xuôi, theo đó, những tia nắng cũng phai nhạt dần, đến cuối cùng thì hoàn toàn tắt lịm. Ngày đã hết.

Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng... Đêm đã xuống, bóng tối đã lên ngôi.

Đêm nay trời không có trăng cũng chẳng thấy sao, bao trùm lên mọi thứ là một màu đen kéo dài đến vô tận. Nó tăm tối đến nỗi dù đưa bàn tay của mình ra trước mặt cũng không thể nhìn rõ được dù chỉ một ngón.

Ấy thế mà chính trong không gian tối đen như mực này, có một người lại đang âm thầm rảo bước. Là Lạc Mai Tiên. Nàng đi rất nhanh, từ Lạc Hoa Viên đến tòa chính điện, chỉ trong chốc lát thì vị trí đã được hoán đổi.

Có một điều không thể không nói, đó là thái độ của Lạc Mai Tlên rất lạ. Ngay khi vừa bước vào đại sảnh chính điện, trong lúc đám tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đã bị nàng cắt ngang bằng một yêu cầu, và nó là duy nhất: Rượu. Nàng bảo bốn người bọn họ lập tức đi mang sáu bình rượu đến cho nàng. Nếu như chỉ là những loại bình thường thì cũng thôi, đằng này... Thứ mà nàng yêu cầu lại là Hàn Hoa Tửu.

Hàn Hoa Tửu, người khác có thể không rõ chứ đám tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ thì rất tường tận. Đấy chính là một loại rượu cực mạnh, nếu tu vi không đủ cao mà dám uống vào nhất định sẽ gánh lấy hậu quả ngay. Bằng như cảnh giới chân nhân Linh anh đệ tứ trọng của Lạc Mai Tiên, sử dụng một hai bình đương nhiên sẽ chẳng ảnh hưởng xấu gì, thế nhưng nếu là sáu bình thì...

“Sao?”.

Mắt thấy đám tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ tỏ ra chần chừ, Lạc Mai Tiên lạnh giọng: “Ta nói chưa rõ ư?”.

“Không có, thưa đại công chúa”. - Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trong đám tì nữ, Hạ Vũ bước ra nói - “Chúng nô tì đã nghe rõ”.

Sớm ý thức được mình đã vừa mắc sai lầm, Đông Mai bên cạnh cũng cúi đầu lên tiếng: “Đại công chúa, chúng nô tì sẽ lập tức đi lấy ngay”.

“Mau đi”.

Dừng một chút, Lạc Mai Tiên bổ sung: “Mang tất cả đến ‘Thu’... Không, hãy mang đến ‘Đông’ phòng cho ta”.

...

Lát sau, tại “Đông” phòng.

Thêm một lần nữa Lạc Mai Tiên lại tiến vào căn phòng lạnh lẽo này. Nhưng khác với hai lần trước đấy, đêm nay nó không chỉ đơn thuần là đường đi nữa, thay vào đó, nó còn trở thành nơi để nàng buông thả bản thân, theo đúng nghĩa.

Đêm nay, tại nơi này, chẳng còn đại công chúa nghiêm nghị, mạnh mẽ và giỏi giang nào nữa hết. Có, duy nhất chỉ là một nữ nhân yếu đuối đang chìm trong men cay đắng mà thôi.

Lạc Mai Tiên, nàng ngồi trong phòng, uống từ bình này sang bình khác, và dĩ nhiên tất cả chúng đều là Hàn Hoa Tửu - loại linh tửu cực mạnh có thể dễ dàng làm say một vị chân nhân Linh anh cảnh.

Một bình rồi lại một bình, nàng cứ liên tục nâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên, theo những lần như vậy, rượu vơi đi mỗi lúc một nhiều, và bản thân nàng, nàng cũng mỗi lúc mỗi say thêm...

Cuối cùng, không biết là sau bao nhiêu lần nâng lên hạ xuống và sau bao nhiêu lần uống cạn, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng dừng lại. Lúc này, nàng đã say lắm rồi. Tâm trí nàng đã trở nên mơ hồ còn thân thể nàng thì dường như đã mềm đi thấy rõ.

“Hưm hưm...”.

“... Hưm hưm...”.

“Ha ha ha...”.

“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!...”.

Thế rồi... Nàng cười. Những tiếng cười mà chẳng nghe ra được dù chỉ là một chút vui vẻ. Đấy có chăng là đau đớn, là xót xa, là uất hận... Đến mức đủ khiến người ta ám ảnh.

Và càng ám ảnh hơn nữa khi mà sau những tiếng cười ấy, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.

Lạc Mai Tiên, đến cùng là nàng đang cười hay là đang khóc đây?

Mà dù nàng đang khóc hay nàng đang cười thì lại thế nào chứ? Chẳng phải đều là nỗi đau thôi sao?

Nếu đã giống nhau thì cần gì phải phân biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play