...

“Ầm! Ầm!”.

“Ầm! Ầm...!”.

Ra khỏi lòng đất, Lạc Mai Tiên lại tiếp tục kéo lê Vương Chi bước đi.

Dưới cơn mưa, trong sấm vang chớp giật, trong tiếng gió thét gào, nàng lặng lẽ bước đi như một u linh. Nhất là với sợi xích đen tuyền cùng kẻ bị kéo lê phía sau, kết hợp lại càng khiến hình ảnh nàng trở nên... Ghê sợ.

Giống như những cai ngục trước đó, các thuộc hạ trong phủ cũng thấy được mọi thứ. Và thực sự thì bọn họ đã ngạc nhiên, hoặc ít hoặc nhiều. Phải, bọn họ cũng chưa bao giờ chứng kiến Lạc Mai Tiên như vậy trước kia. Lúc này nàng quá lạ lẫm với họ.

Có lẽ bởi vì sự “xa lạ” bất thường ấy cho nên rốt cuộc thì đã chẳng một ai dám tiến lại gần Lạc Mai Tiên. Và như vậy, nàng lại một mình bước đi. Từng bước chậm rãi trong mưa gió, mãi cho tới khi... Đến tòa chính điện.

Trước tòa chính điện hiện giờ có một người đang đứng, là một nam nhân, xem dáng vẻ thì hình như đã đứng đợi được một lúc rồi. Hắn cũng chẳng ai xa lạ, đúng là Âu Quyền.

Trong bộ đồ màu đen trùm kín mít từ đầu tới chân, hắn hướng Lạc Mai Tiên vừa đi đến, khụy gối quỳ xuống, nói:

“Đại công chúa, xin người hãy trách tội!”.

Lạc Mai Tiên nghe xong thì cúi xuống nhìn hắn, hỏi:

“Trách tội? Người muốn ta trách tội gì?”.

“Tội thất trách. Là thuộc hạ đã không đảm bảo được sự an toàn cho tiểu công chúa. Mọi chuyện... Đều là lỗi của thuộc hạ”.

Trong lòng Âu Quyền thật sự đang rất hối hận. Hắn ước gì hôm đó, cái ngày ở bãi tha ma kia hắn có thể ở sát bên cạnh tiểu công chúa Lạc Lâm hơn. Hắn ước gì mình đừng chủ quan. Hắn ước gì mình luôn luôn cẩn trọng. Hắn ước gì...

Tiếc rằng mọi chuyện đều đã xảy ra cả rồi. Âu Quyền hắn dù có ước thêm bao nhiêu lần cũng chỉ vô dụng mà thôi. Đền tội, đấy là điều duy nhất mà hắn còn có thể làm được. Hắn thật lòng không muốn nhìn thấy Lạc Mai Tiên trở nên như bây giờ. Hắn muốn làm gì đó... Một việc gì đó để xoa dịu nỗi đau của nàng...

Và như vậy, hắn đã đến đây để nhận lấy sự trừng phạt. Cho dù nó thậm chí có là cái chết đi chăng nữa.

Theo khía cạnh nào đó thì ý định của hắn quả có chút ngu ngốc. Chân nhân cũng chẳng dễ dàng mà tu luyện đến, tìm chết thật quá không lý trí rồi.

Nhưng giờ nói gì cũng vô dụng, Âu Quyền hắn đã tự mình thỉnh tội, lời ra khỏi miệng không rút lại được. Chưa kể đến hành động cùng lời nói của hắn, rất có thể chúng đã khơi dậy nỗi đau trong lòng Lạc Mai Tiên, một chút hận thù dành cho hắn nếu có trỗi lên thì âu cũng bình thường.

Tóm lại, mọi chuyện bây giờ là tùy vào Lạc Mai Tiên. Chỉ cần một câu nói của nàng thì số phận của Âu Quyền liền được định đoạt.

May cho hắn, Lạc Mai Tiên đã không có ý định lấy mạng hay là trừng phạt gì hắn, ít nhất thì đến lúc này là vậy.

Giọng chẳng rõ buồn vui, nàng nói với Âu Quyền:

“Trách tội? Ngươi muốn ta giết ngươi ư? Ngươi chỉ biết chết thôi ư?”.

Dừng một chút, nàng tiếp tục: “Phải, Âu Quyền ngươi đúng là có tội. Ngươi đáng phải nhận sự trừng phạt. Nhưng ta trừng phạt ngươi xong thì thế nào đây? Ta giết ngươi thì được gì đây?”.

Lạc Mai Tiên cười khinh: “Âu Quyền ngươi tưởng mạng sống của mình có thể bù đắp được cho muội muội ta ư?... Chết? Ngươi chết rồi thì muội muội ta có tỉnh dậy không?”.

Liên tiếp là những câu hỏi. Và tất cả chúng, Âu Quyền càng nghe thì đầu lại càng cúi thấp. Hắn không trả lời được. Hoặc là nói toàn bộ câu trả lời của hắn hết thảy đều chỉ là phủ định.

Mạng của Âu Quyền hắn làm sao bù đắp được cho tiểu công chúa Lạc Lâm, cái chết của hắn đâu thể giúp tiểu công chúa tỉnh lại được... Hắn... Sẽ chẳng thay đổi được gì cả.

Thấy bộ dáng hắn như vậy, ý khinh miệt trong mắt Lạc Mai Tiên lại càng nồng đậm.

“Ngươi không thể trả lời được sao?”.

Một câu hỏi nhưng Lạc Mai Tiên chẳng cần câu trả lời. Sau khi nói xong thì chân nàng cũng nhấc lên, tiếp tục kéo lê Vương Chi tiến vào tòa chính điện.

Đi được khoảng độ vài chục bước, khi đã cách Âu Quyền một đoạn, nàng đột nhiên dừng lại, tiếp đấy thì bảo:

“Âu Quyền, giữ mạng của ngươi lại đi. Hãy đợi đến lúc... Dùng nó để tế mộ”.

...

Quãng đường ngắn ngủi nên chẳng mấy chốc mà thân ảnh Lạc Mai Tiên đã tiến vào bên trong đại sảnh. Nơi này vẫn trang nghiêm, gọn ghẽ như cũ. Mặc dù đã cách một thời gian nàng không ghé qua nhưng mọi thứ, mỗi một vật dụng và vị trí của chúng, toàn bộ đều chẳng có gì đổi khác cả.

Giữa lúc Lạc Mai Tiên đang dừng chân nhìn ngắm xung quanh thì từ bên trong, bốn cô gái bước ra, bộ dáng có phần vội vã.

Bốn cô gái này, hết thảy đều là cao đẳng ma tộc, căn cứ vào hình dạng thì hẳn là cùng thuộc một chủng loại. Trừ bỏ dáng vẻ ra thì y phục các nàng đang mặc hiện giờ, từ kiểu dáng cho đến màu sắc, tất cả cũng đều giống hệt như nhau.

Hướng Lạc Mai Tiên tiến lại, các nàng cung kính cúi người, đồng thanh cất tiếng:

“Đại công chúa”.

Nhẹ gật đầu xem như đáp lại, Lạc Mai Tiên nhìn bốn cô gái nọ, ánh mắt dừng ở vị trí sau cùng bên trái.

“Xuân Hương, đi gọi một vị đan sư đến đây. Tùy tiện, nữ đan sư là được”.

Nghe gọi đích danh, cô gái tên Xuân Hương kia lập tức đứng ra nhận lệnh:

“Nô tì tuân lệnh”.
Xuân Hương vừa đi, giọng Lạc Mai Tiên lại lần nữa cất lên:

“Hạ Vũ, Thu Phong, hai ngươi hãy đi chuẩn bị một ít nước ấm. Ta cần tắm gội”.

Khác với Xuân Hương trước đó, lần này hai tì nữ Hạ Vũ và Thu Phong không nhận lệnh ngay. Cung kính nhưng không gượng ép, Hạ Vũ hỏi lại:

“Đại công chúa, người muốn tắm ở phòng nào ạ?”.

Thoáng nghĩ ngợi, Lạc Mai Tiên đáp: “Thu”.

Tuy chỉ là một chữ ngắn gọn nhưng hai tì nữ lập tức hiểu ngay. Bổn phận của các nàng trước giờ vẫn luôn là hầu hạ Lạc Mai Tiên và trông coi tòa chính điện này, vậy nên mọi ngóc ngách, danh tự đều đã nắm rõ.

Khẽ cúi đầu, hai tì nữ không hẹn mà cùng lên tiếng: “Nô tì sẽ đi chuẩn bị ngay”.

Ngó qua Đông Mai - tì nữ còn lại, Lạc Mai Tiên lại lần nữa truyền đạt yêu cầu:

“Đông Mai, hãy đi lấy cho ta một bình Hàn Hoa Tửu”.

Hàn Hoa Tửu?

Tì nữ Đông Mai nghe xong thì trong lòng không khỏi nảy sinh vài tia khác lạ. Theo nàng nhớ thì hình như đã lâu lắm rồi đại công chúa không đụng tới loại rượu cực mạnh này.

Đây rõ ràng là một yêu cầu khác thường, và nó đã khiến Đông Mai phải nghĩ ngợi. Nhưng thời gian tồn tại của những ý nghĩ ấy cũng chẳng lâu lắm. Hai giây chưa tới thì đã lập tức bị chính nàng đè nén xuống ngay.

Thân là tì nữ, có những điều dù nhìn thấy và nghe thấy cũng không cần phải nghĩ ngợi làm gì. Bao năm theo hầu hạ Lạc Mai Tiên, tính tình của vị đại công chúa này nông sâu thế nào nàng cũng hiểu được mấy phần. Giống như khi nãy, thời điểm Lạc Mai Tiên bước vào đây vậy. Mặc dù có nhìn thấy bộ dạng ướt sũng từ đầu tới chân của nàng, mặc dù có nhìn thấy kẻ bị nàng kéo lê mình bê bết máu, dẫu vậy, cũng như Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai nàng cũng chẳng thắc mắc hỏi han cái gì.

Lạc Mai Tiên hiện tại rất khác lạ, điều ấy ai cũng dễ dàng nhìn ra được. Đám tì nữ thân cận các nàng thì lại càng thấy rõ. Chính vì là khác lạ như thế cho nên các nàng lại càng không được nghĩ ngợi nhiều. Một khi chủ nhân có biểu hiện bất thường thì với những tì nữ, để an toàn tốt nhất vẫn là nên biết giữ im lặng và làm theo mọi thứ được yêu cầu.

Và thực tế thì Đông Mai đã làm như vậy. Sau khi đem mấy ý nghĩ không nên có gạt đi, nàng làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, cung kính nói:

“Đại công chúa, nô tì sẽ lập tức đi lấy”.

Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai, bốn tì nữ hiện đều đã vâng lệnh rời đi, đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại mình Lạc Mai Tiên... Và kẻ đã bị nàng kéo tới đây.

Xoay đầu nhìn Vương Chi mình bê bết máu phía sau, Lạc Mai Tiên trầm ngâm một đỗi thì bảo:

“Nên đưa ngươi đến ‘nhà’ của mình thôi”.

Dứt câu, nàng thu hồi ánh mắt, tay dùng sức tiếp tục kéo Vương Chi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play