Trên sân thi đấu, thỉnh thoảng lại có những tiếng nổ vang lên. Càng nghe những tiếng nổ ấy thì Vương Chi càng thấy mát dạ mát gan, tâm tình khoái trá.
Nổ lô a. Luyện chế đan dược thất bại a.
Một tiếng nổ tức là một đối thủ đã bị loại. Tính từ nãy tới giờ thì cũng được năm tiếng rồi.
"Âm thanh bạo tạc kia... sao mà êm tai đến thế chứ". - Vương Chi không tim không phổi mà thầm thốt lên một câu như vậy.
"Oành!".
"Lại một tiếng nữa. Đối thủ cạnh tranh lại ít đi một tên".
Vài phút sau...
"Oành!".
"Lại nổ nữa. Tiếp đi tiếp đi! Bạc tạc đi, bạo tạc đi! Lô ơi nổ đi, lô ơi nổ đi!".
Nếu như để các đệ tử khác biết được lời cầu nguyện của Vương Chi lúc này thì chắc chắn về sau hắn sẽ có thêm rất nhiều kẻ thù a. Đáng tiếc là bọn họ lại chẳng thể biết được.
...
"Chỉ là luyện chế linh đan nhất phẩm mà cũng để nổ lô, thật là quá kém cỏi mà".
Vẫn bộ dáng nửa nằm nửa ngồi trên ghế, Lăng Mị vừa nhai trái cây vừa nhận xét. Tuy nhiên, đối tượng mà nàng phê bình cũng không chỉ những người làm nổ lô mà còn cả các đệ tử khác.
"Cái tên đằng kia, sao lại đem Cát Mộc nướng cháy khô như thế, thật là quá ngu ngốc".
"Xem hắn kìa, với nhiệt độ đó thì làm sao đủ để hòa tan yêu hạch Tam Nhãn Ma Lang được. Hừ, đã vậy lại còn bỏ Thanh Long Thảo vào muộn... Thất bại. Quá thất bại".
...
Cứ thế, chốc chốc Lăng Mị lại buông ra một câu đánh giá, tất cả chẳng có cái nào là khen ngợi hết. Và mỗi lần như vậy, đám người Trần Bân bên cạnh lại âm thầm đồng cảm với những "nạn nhân" bị nàng phê bình.
Người ta chỉ mới là đệ tử nội môn a, trình độ đan thuật lấy đâu cho cao được chứ.
Cảm thông là vậy, thế nhưng đám người Trần Bân tuyệt không có ý nghĩ thay bọn họ nói đỡ cái gì. Sẽ rất dễ chuốc họa vào thân đấy.
...
"Phù.. ù...".
Lấy vạt áo lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên mặt, Vương Chi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn cũng đã luyện xong Thiên Thủy Giá Y. Phẩm chất tất nhiên là chẳng cần bàn cãi, rất tốt.
"Linh lực của ta đã hao tổn gần một nửa rồi, không biết còn đủ để luyện chế Tam Tiếu Hồng Trần không đây?". - Vương Chi tự hỏi: "Hay là dùng một giọt Bách Niên Linh Nhũ nhỉ?".
"Không được không được. Bách Niên Linh Nhũ quý giá như vậy, chưa tới mức bất đắc dĩ... vẫn nên giữ lại thì hơn".
Sau một hồi tính toán chi li, Vương Chi quyết định bắt tay vào luyện chế Tam Tiếu Hồng Trần với phân nửa linh lực còn lại của mình mà chẳng cần dùng đến Bách Niên Linh Nhũ. Căn cứ vào mấy lần luyện chế linh đan lúc trước cũng như bỏ qua sự khó khăn khi dung hòa Bách Dạ Linh Chi và Xích Tuyến Thảo, hắn nhận định quá trình luyện chế Tam Tiếu Hồng Trần sắp tới sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, do đó lượng linh lực tổn hao chắc chắn sẽ ít đi đáng kể. Vương Chi cho rằng bản thân có thể hoàn thành phần thi một cách trọn vẹn mà không cần phải phục dụng Bách Niên Linh Nhũ làm gì cho lãng phí. Lại nói, nếu như thật sự không được thì khi đó hắn dùng đến Bách Niên Linh Nhũ cũng chưa muộn.
...
Gần nửa canh giờ sau.
"Cố lên Vương Chi! Vương Chi cố lên! Cố lên Vương Chi...".
Những tiếng cổ vũ dành cho Vương Chi liên tục vang lên.
Tại sao lại như vậy? Từ khi nào mà Vương Chi bỗng trở thành người nổi tiếng rồi?
Mà khoan đã. Trên sân thi đấu hiện giờ, ngoại trừ phong chủ và tám đại đệ tử hạch tâm thì cũng chỉ có các đệ tử nội môn đang dự thi...
Là ai cổ vũ cho Vương Chi?
Các đệ tử nội môn thì hẳn không phải rồi. Phong chủ và tám đại đệ tử hạch tâm ư? Càng không có khả năng. Vậy rốt cuộc là ai đang cổ vũ cho Vương Chi?
Đáp án là... chẳng ai cả. Những tiếng cổ vũ kia xuất phát từ nội tâm Vương Chi. Là chính hắn đang tự cổ vũ cho bản thân mình.
Cũng không rõ là cách làm ấy có giúp ích được gì cho hắn không, chỉ thấy trạng thái của hắn lúc này khá là mệt mỏi. Đây là biểu hiện của sự hao tổn linh lực và thần thức quá độ.
"Chỉ cần một chút xíu nữa thôi. Vương Chi, cố lên nào!".
"Vì ba viên Thiên Thủy Đan, vì mười ba vạn hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối không được bỏ cuộc!".
Khoảng năm phút sau.
"Bịch!".
Vương Chi rốt cuộc chẳng thể chịu đựng được nữa. Hắn đã nằm lăn ra đất, hai mắt nhắm nghiền, tay chân thẳng tắp, toàn thân bất động, nếu không phải vẫn còn tiếng thở hổn hển truyền ra thì so với con cá chết thật chẳng khác là bao.
Vương Chi luyện chế đan dược thất bại rồi?
Hoàn toàn ngược lại. Tam Tiếu Hồng Trần đã được hắn luyện chế thành công, hơn nữa còn là thuộc hàng trân phẩm.
Thật ra thì để được như thế, Vương Chi đã phải rất nỗ lực. Nếu chỉ đơn thuần là luyện ra một lô Tam Tiếu Hồng Trần đạt tiêu chuẩn thì tình trạng của hắn đã không đến mức suy kiệt như hiện giờ. Thứ hắn muốn luyện là đạt chuẩn ư? Không, phải là hàng trân phẩm. Hắn... muốn giành vị trí quán quân.
Mười ba vạn hạ phẩm linh thạch và ba viên Thiên Thủy Đan, phần thưởng ấy đủ để cho hắn phải dốc toàn lực thi đấu. Hắn thừa hiểu trình độ đan thuật của mình tới đâu, mặc dù Lăng Mị vẫn thường khen ngợi hắn là kỳ tài trong giới đan đạo nhưng hắn cũng không cuồng vọng mà tự cho rằng bản thân có thể tùy tiện luyện ra được linh đan ưu việt hoặc trân phẩm.
Kỳ tài thì sao? Thiên tài thì sao? Chẳng lẽ có thể không học mà tự nhiên biết? Chung quy vẫn là người thôi.
Có câu "Người không học như ngọc không mài", thiên tài cũng chẳng phải ngoại lệ. Tuy nói thiên phú và ngộ tính của Vương Chi đối với đan đạo rất cao nhưng dẫu sao hắn vẫn chỉ mới được Lăng Mị chỉ dạy hơn nửa năm, kể cả đã tránh phải đi đường vòng đi chăng nữa thì kiến thức và kinh nghiệm cũng là có hạn, so với những đệ tử nội môn đã tiếp xúc với đan thuật nhiều năm thì chưa chắc gì đã hơn được. Ưu thế duy nhất mà hắn có trong cuộc thi lần này là biết cách và đã từng luyện chế thành công Thiên Thủy Giá Y. Thế nhưng người biết dùng Thiên Thủy Giá Y để dung hòa Bách Dạ Linh Chi và Xích Tuyến Thảo không phải chỉ có mỗi mình hắn. Vì vậy, nếu muốn trở thành kẻ chiến thắng thì hắn phải dốc toàn bộ sức lực để luyện ra một lô Tam Tiếu Hồng Trần có phẩm chất thật tốt. Và sự thực thì hắn đã làm được.
Công bằng mà xét thì dù mục đích là gì đi nữa, sự cố gắng của Vương Chi là rất đáng được khen ngợi. Tiếc là có vài người lại không cho rằng như vậy. Nguyễn Oánh chính là một trong số đó. Ý nghĩ trong đầu nàng hiện giờ là:
"Dám cá là hắn lại bị linh thạch làm mờ mắt. Hừ, người ta thi đấu chủ yếu là vì vinh quang, còn hắn thi đấu... Sợ là vị trí quán quân trong mắt hắn còn chẳng bằng mấy viên linh thạch lẻ tẻ nữa...".
Kẻ đáng trách tất có chỗ đáng thương, Nguyễn Oánh đánh giá Vương Chi như vậy có thể là bởi nàng chưa thấu hiểu nỗi khổ của hắn. Thế thì ai mới là người hiểu được đây?
Câu trả lời là... Lăng Mị.
Đúng vậy. Lăng Mị rất tự tin khẳng định so với bất kỳ ai khác ở Yêu Tông, nàng chính là người hiểu rõ Vương Chi nhất.
Nhìn thân ảnh đang nằm bất động giữa sân thi đấu của hắn, ánh mắt nàng liên tục lóe lên những tia khác thường...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT