Tóm lại, thẳng thắn, kiên định và có phần cố chấp, đấy chính là bản tính của Thác Đán. Cô bé rộng rãi nhưng cũng đầy nguyên tắc. Lúc này nhận phần sai về mình chẳng nghi ngờ đã trái với nguyên tắc của bản thân, có điều... Ai quan tâm chứ? Ít nhất thì hiện tại cô bé không nghĩ nhiều như vậy. Cô bé hoàn toàn tin tưởng vào những gì mà mình đang nhìn thấy và chúng khiến cô bé phải “sửa đổi nhận định”.

Tiếc rằng, lần này Thác Đán đã sai. Niềm tin của cô bé đã đặt nhầm chỗ. Lạc Lâm tinh quái và “đen tối” hơn cô bé nghĩ nhiều. Từ nãy giờ, hết thảy những gì cô bé thấy được đều là một sự sắp đặt sẵn. Một kế hoạch. Một cái bẫy.

Có thể hơi quá nhưng nếu ví đây là một cuộc đi săn thì Thác Đán, cô bé chính thực là con mồi non nớt đã bị sập bẫy. Còn Lạc Lâm ư? Một thợ săn nhỏ tuổi đầy hứa hẹn.

Thú thực, ngay giờ phút này, trong lòng tiểu công chúa đang rất đắc ý, nhất là khi chứng kiến bộ dáng “chân thành tha thiết, ăn năn tự trách” kia của Thác Đán. Dẫu vậy, ngoài mặt cô bé vẫn chẳng biểu lộ ra chút gì, nếu có cũng chỉ là vẻ yếu ớt bệnh tật mà thôi.

“Thác Đán...”. – Nắm lấy tay người bằng hữu tốt nhất của mình, cô bé hỏi – “Vậy lần tới ngươi có thể cùng ta tới đấu trường... Dùng thân phận đấu sĩ đánh nhau không?”.

“Được. Đợi ngươi khỏe lại chúng ta sẽ đến đấu trường”. – Chẳng nghĩ nhiều, Thác Đán đồng ý ngay.

Khỏi phải nói, đối với câu trả lời này Lạc Lâm đương nhiên là rất hài lòng. Chỉ có điều... Hình như vẫn hơi ít.

Tâm tư xoay chuyển, cô bé lần nữa cất tiếng: “Thác Đán, ngươi hứa với ta một chuyện được không?”.

“Chuyện gì, ngươi cứ nói đi. Chỉ cần làm được Thác Đán ta sẽ đáp ứng ngươi”.

“Ừm, thật ra... Thật ra ta có một tâm nguyện”.

Thần sắc mơ màng, mắt nhìn xa xăm, Lạc Lâm nói như đang tưởng niệm một điều gì đó: “Ta nghe tỷ tỷ kể, rằng rất lâu... Rất lâu trước đây, hồi mẫu hậu ta còn sống, người cũng đã từng đi đến Đại La này... Khi ấy, mẫu hậu đã dừng chân ở hồ Cố Mãn...”.

Kể lể hồi lâu, cuối cùng cô bé chuyển mắt sang nhìn Thác Đán, chốt hạ: “Thác Đán, ta muốn đến hồ Cố Mãn. Ngươi dẫn ta đi được không?”.

“Chuyện này...”.

Trước sự nhờ vả của Lạc Lâm, Thác Đán cảm thấy hết sức khó xử. Hồ Cố Mãn, địa danh nọ cô bé cũng chẳng xa lạ gì. Xét về vị trí thì nó nằm ở phía tây của Đại La Thành, thuộc dãy núi Ai Lão Sơn, nghe đồn cảnh vật rất đẹp, nước trong hồ luôn luôn trong suốt, ấm áp quanh năm, bốn mùa như một, nhất là mặt phía bắc hồ, nơi ấy có những tượng đá đủ hình dáng kỳ dị lạ thường...

Đối với nơi được nhiều người đồn đại như hồ Cố Mãn, từ lâu Thác Đán đã muốn tới xem một lần. Chỉ ngặt nỗi phụ thân Thác Bất Thế của cô bé lại không cho phép. Giống như cô bé, tình cảnh của Lạc Lâm cũng là như vậy. Chuyện này chẳng có gì khó hiểu, tuy nói vị trí Ai Lão Sơn thuộc lãnh thổ của Hồng Uy Thiên Quốc, một phần dưới quyền cai quản của đại công chúa Lạc Mai Tiên nhưng trên thực tế, Hồng Uy Thiên Quốc chưa bao giờ thật sự làm chủ được dãy núi này cả.

Một ngàn năm trăm dặm Ai Lão Sơn không phải là vùng đất nhỏ. Bên trong dãy núi bao la hùng vĩ này, ma thú cư ngụ vô số, từ hạ đẳng cho tới cao đẳng, số lượng nhiều không đếm xuể. Thậm chí kể cả đại ma thú cũng đã từng xuất hiện qua. Trăm dặm vòng ngoài còn tốt, ma thú hầu hết đều chỉ là hạ đẳng, thực lực cao nhất cũng bất quá Linh tuyền cảnh hậu kỳ. Tuy nhiên, nếu tiếp tục tiến sâu vào, chỉ vài dặm nữa thì sẽ rất dễ đụng phải ma thú trung đẳng, thực lực có khi còn là Linh châu cảnh cấp cao...

Vấn đề nằm ở đấy. Vị trí của hồ Cố Mãn chính là nằm trong phạm vi có thể xuất hiện ma thú trung đẳng. Mà không, không phải có thể mà thực tế vốn đã xảy ra như vậy. Đã từng có nhiều người chạm trán với chúng – loại ma thú cấp bậc Linh châu cảnh – ngay tại hồ Cố Mãn cũng như khu vực xung quanh.

Đối với những tiểu tu sĩ như Lạc Lâm và Thác Đán, hồ Cố Mãn chẳng nghi ngờ là một nơi rất nguy hiểm. Cả hai bị ngăn cấm âu cũng bình thường.

Mong ước đến hồ Cố Mãn, từ lâu rồi Thác Đán đã không nghĩ tới, nào ngờ hôm nay lại có người đề cập với cô bé...

“Lạc Lâm”. – Nét mặt ẩn chút lo ngại, Thác Đán nói – “Ta e chuyện này không được đâu. Ngươi cũng biết hồ Cố Mãn kia rất nguy hiểm...”.

“Thác Đán, nói vậy... Ngươi không muốn giúp ta sao?”. – Ánh mắt trông mong, Lạc Lâm nói trong khi cái nắm tay với Thác Đán lại càng thêm chặt.

“Chuyện này... Lạc Lâm, không phải ta không muốn cùng ngươi đến hồ Cố Mãn mà là... Phụ thân ta và đại công chúa, bọn họ sẽ không cho phép”.

“Vậy chúng ta đừng nói với họ”.

Dừng trong giây lát, Lạc Lâm bổ sung: “Nếu là sợ nguy hiểm thì ngươi có thể mang mấy tên Thiên hà cảnh theo cùng. Ngươi là đại tiểu thư của Thác Phủ, việc này không khó... Huống chi hồ Cố Mãn nếu xuất hiện ma thú thì thực lực cùng lắm cũng chỉ Linh châu đệ lục trọng, đệ thất trọng mà thôi...”.

Nghe người bằng hữu của mình phân tích, chỉ vẽ như vậy, trong lòng Thác Đán cũng bắt đầu dao động. Rõ ràng nó là việc hoàn toàn khả thi. Chỉ có điều nếu làm thế cũng tức là qua mặt trưởng bối...

Sự lưỡng lự của Thác Đán, ở đối diện Lạc Lâm đều nhìn thấy hết. Với tâm tư rèn sắt khi còn nóng, cô bé tiếp tục bày ra thủ đoạn.

Nặn ra một gương mặt đáng thương, cô bé thở dài, giọng buồn bã:

“Được rồi, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy... Hồ Cố Mãn, ta chỉ là muốn tới nơi mẫu hậu mình từng đặt chân qua... Ta thật sự rất là nhớ người... Híc híc...”.

Nói đến mấy chữ sau cùng thì tiếng cô bé đã trở nên nghẹn ngào đi hẳn. Cô bé khóc rồi.

Một tiểu cô nương lung linh khả ái, thời điểm thút thít rơi lệ thì lực sát thương tuyệt đối chẳng phải chuyện đùa. Nhất là khi lý do rơi lệ lại còn xuất phát từ lòng thương nhớ người mẫu thân quá cố của mình thì “uy lực” lại càng thêm đáng sợ.

Kể đâu cho xa, Thác Đán đang đứng bên cạnh chính là minh chứng tốt nhất. Sau khi chứng kiến Lạc Lâm thút thít thương cảm giọt ngắn giọt dài thì “phòng tuyến” của cô bé đã nhanh chóng sụp đổ. Từ sự dao động ban đầu, cô bé đã đi đến quyết định.

“Lạc Lâm, ngươi đừng như vậy”.

Hít vào rồi thở mạnh một hơi, Thác Đán bảo: “Ta hứa với ngươi, đợi sau khi ngươi khỏe lại ta sẽ dẫn ngươi đến hồ Cố Mãn”.

Thành công rồi!

Trong âm thầm, Lạc Lâm vừa mới hô lên.

Nếu ví lòng của cô bé là một bông hoa thì lúc này nó đang nở rộ. Cô bé thật sự rất vui.

Khi đặt bẫy thợ săn mong muốn điều gì? Chính là nhìn thấy con mồi đi vào và bị sập bẫy. Tuy Lạc Lâm không phải thợ săn nhưng tâm tư cũng đồng dạng thế thôi. Kế hoạch của cô bé đã hoàn thành tốt đẹp. Và điều đó rất đáng để vui mừng.

Chỉ tội cho Thác Đán, từ đầu tới cuối đều không hề hay biết, rằng bản thân đã bị người ta lừa gạt. Đáng nói hơn nữa, kẻ lừa gạt, giăng bẫy lại còn là người mà cô bé vẫn luôn xem là bằng hữu tốt nhất...

Đây... Quả đúng là một sự thật “phũ phàng”.

Thực chẳng rõ nếu một ngày nào đó Thác Đán chợt phát hiện ra đầu đuôi chân tướng thì cảm xúc của cô bé sẽ ra sao. Chắc chắn đấy không phải là thứ cảm giác dễ chịu gì. Tới chừng đó, với tính cách của cô bé, biết đâu vì quá tức giận mà chạy tới tìm Lạc Lâm đòi quyết đấu cũng có khi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play