“Ức hiếp? Muội có làm gì nó đâu chứ!”.

“Lạc Lâm”. – Lạc Mai Tiên nói rõ – “Bích Hải Thiên Ma Tằm là đại ma thú, linh trí rất cao, muội không thể xem nó như là Ngân Tuyến Tằm trước đây được. Lại nói, con Ma Tằm này rất đặc biệt, cực kỳ tinh khôn, trong số những đại ma thú chưa trưởng thành tỷ từng gặp qua thì chẳng một con nào bì được với nó. Vừa rồi muội đem nó tung hứng như vậy, thực sự đã làm nó bất mãn. Phun tơ trói muội chính là lời kháng nghị của nó đấy”.

Nghe xong, Lạc Lâm lúc này mới rõ ràng mọi chuyện. Thì ra là vì con Ma Tằm kia không thích bị tung hứng a.

Ngước mặt ngó lên trần nhà, cô bé chăm chú quan sát Bích Hải Thiên Ma Tằm đang bám bên trên, đôi mắt tim tím mỗi lúc dường như mỗi sáng thêm một chút.

“Hì hì...”.

Cuối cùng, cô bé cười lên thành tiếng, âm điệu có phần khác lạ. Nói dễ nghe thì là kỳ dị, còn khó nghe thì là... Gian tà.

“... Hì hì...”.

Thu hồi ánh mắt, Lạc Lâm quay sang Lạc Mai Tiên, nói: “Tỷ, tỷ giúp muội nhận chủ với nó đi”.

“Được”.

Lạc Mai Tiên chẳng chút do dự gật đầu. Hướng về Bích Hải Thiên Ma Tằm, nàng nhỏ giọng: “Lại đây”.

Lời Lạc Mai Tiên vừa dứt thì vốn bám trên trần nhà, loáng một cái, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, tốc độ di chuyển nhanh đến nổi dù một tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ như Lạc Lâm cũng không nhìn kịp.

“Coi bộ thực lực của con Ma Tằm này rất cao...”. – Trong âm thầm, cô bé đánh giá.

Chưa vội xét đến những phương diện khác, chỉ riêng tốc độ này thôi thì đã xa xa không phải thứ cô bé có khả năng so bì rồi. Thành thật mà nói, nếu đem cô bé và con Ma Tằm nọ đặt lên hai đầu cán cân, nghiêng về bên nào kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết. Sợ là năm bảy tiểu Lạc Lâm cộng lại vẫn còn thua kém nó đấy.

Đường đường là thành viên của Lạc tộc – một chủng tộc bá chủ của Đà Lan Giới – vậy mà thực lực lại thua xa một con ma thú, đáng nói hơn là tuổi của con ma thú này còn nhỏ hơn mình, chuyện này nói ra thật đúng là khiến người cảm thán...

Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô bé cũng chẳng ganh tị hay sinh lòng tự ti cái gì.

Cần gì chứ? Con Ma Tằm kia có lợi hại hơn nữa thì sao? Không phải cũng sắp trở thành thuộc hạ của cô bé ư?

So đo với người ngoài chứ ai lại đi tính toán với “người nhà” nào. Thuộc hạ càng lợi hại thì chủ nhân như cô bé lại càng uy phong, lại càng hãnh diện a.

Tạm kìm nén tâm tình, với ánh mắt mong chờ, Lạc Lâm nhìn Lạc Mai Tiên, giục: “Tỷ, mau FSYqwHYc thi pháp đi”.

“Xem muội kìa, nôn nóng cái gì chứ”.

Với một người từng trải như Lạc Mai Tiên, tâm tư của muội muội thế nào nàng há lại không nhìn ra được.

“Đưa tay cho tỷ”.

“Tỷ, cần trích máu phải không?”.

Nói đoạn, cũng chẳng đợi tỷ tỷ mình hồi âm, Lạc Lâm liền dùng ngón trỏ rạch ngang một đường trên cổ tay.

Dùng linh lực đem máu gom lại thành một đám lớn, cô bé chuyển qua cho Lạc Mai Tiên, hỏi: “Tỷ, nhiêu đây đã đủ chưa? Chưa đủ muội lại cắt thêm”.

“Muội... Thật là”.

Vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, Lạc Mai Tiên chưa vội trả lời mà lấy ra một bình dược thủy, sau khi dùng nước bên trong thoa lên vết cắt cho muội muội rồi mới nói:

“Chỉ là nhận chủ với ma thú thôi, muội trích ra nhiều máu như vầy làm gì chứ. Chỉ vài ba giọt là đủ rồi”.

“Thì muội cũng biết là vậy”.

“Đã biết sao muội còn làm?”.

“Để đảm bảo a. Tuy rằng hai ba giọt là đã đủ để lập khế ước, nhưng nhiều thêm thì khế ước sẽ càng bền vững, như vậy Bích Hải Thiên Ma Tằm lại càng gắn bó với muội...”.

Thì ra là vì lo lắng mất Bích Hải Thiên Ma Tằm. Giờ thì Lạc Mai Tiên đã tận tường “chân tướng”.

Lý luận của muội muội mình, nàng cảm thấy có chút buồn cười. Máu càng nhiều thì khế ước với ma thú càng bền vững? Đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người nói như thế đấy. Khỏi phải nói, đó là một suy luận vô căn cứ và hoàn toàn sai lầm.

Biết là vậy, tuy nhiên, Lạc Mai Tiên cũng chẳng vạch trần làm gì. Đôi lúc không cần mọi thứ đều phải rõ ràng mới tốt.

Chuyển mắt sang đám máu đang lơ lửng trước mặt, nàng cất tiếng: “Được rồi, bây giờ tỷ sẽ bắt đầu thi pháp”.

Thần niệm thoáng động, theo động tác của nàng, đám máu nọ tức thì bay lên cao, nhanh chóng tán ra. Trong chốc lát, một đồ án dần hình thành.

“Ma Tằm”.

Nghe tiếng Lạc Mai Tiên gọi, Bích Hải Thiên Ma Tằm đang nằm trên tay nàng chợt ngẩng đầu dậy, không rõ là vô tình hay cố ý mà nó lại liếc qua Lạc Lâm bên cạnh, kế đấy mới há miệng hướng về đồ án giữa không trung phun ra một chất dịch màu lam, đồng dạng với màu sắc trên da mình.

Có thêm huyết dịch của Bích Hải Thiên Ma Tằm dung nhập vào, đồ án lập tức linh quang đại thịnh, cấp tốc xoay chuyển rồi thu nhỏ lại, đồng loạt đánh lên người Lạc Lâm và chính bản thân Bích Hải Thiên Ma Tằm.

Khế ước đã hoàn thành.

“Tỷ, xong rồi hả?”. – Đưa tay sờ lên cái trán nhỏ, Lạc Lâm nhìn tỷ tỷ, hỏi.

Đáp lại cô bé là cái gật đầu xác nhận: “Ừ, xong rồi”.

“Cảm ơn tỷ”.

“Hì hì...”.

Cười khẽ hai tiếng, Lạc Lâm chuyển dời ánh mắt, chân đồng thời tiến sát lại Lạc Mai Tiên.

Đem Bích Hải Thiên Ma Tằm cầm tới tay, cô bé dùng ngón trỏ chọc chọc vào “tên thuộc hạ” mới vừa thu nhận của mình, dáng vẻ thích thú:

“Tiểu bảo bối, kể từ nay ngươi đã trở thành người của bản công chúa rồi có biết không... Ừm, để ta đặt cho ngươi một cái tên mới”.

Chẳng tốn quá nhiều thời gian, cô bé rất nhanh đã nghĩ ra.

“Có rồi. Tiểu bảo bối, từ nay tên của ngươi sẽ là Tiểu Đầu”.

Tiểu Đầu, không thể không nói cái danh tự này rất hình tượng, rất gợi tả, vừa nghe liền hình dung được ngay... Xét kỹ thì nó cũng khá phù hợp với Bích Hải Thiên Ma Tằm, đơn giản là bởi đầu của Bích Hải Thiên Ma Tằm, kích cỡ bất quá chỉ bằng đầu đũa là cùng.

Mặc dù phù hợp như vậy, thế nhưng Bích Hải Thiên Ma Tằm lại rất không vừa ý. Bằng chứng là nó đã lần nữa lên tiếng kháng nghị. Có điều, thay vì phun tơ như trước thì lần này nó lại dùng phương thức khác. Nó nói.

“Tiểu Đầu, ngươi mới là Tiểu Đầu!”.

Đang thích thú đụng chạm cơ thể màu lam ẩn hiện linh quang của Bích Hải Thiên Ma Tằm, động tác của Lạc Lâm ngay tức khắc liền ngưng trệ. Giọng nói kia, cô bé nghe rất rõ. Nhưng âm điệu này...

Thần sắc ngờ vực, cô bé ngó qua tỷ tỷ mình.

Như đã biết chuyện gì xảy ra, Lạc Mai Tiên liếc xuống bàn tay muội muội, đoạn bảo: “Là nó vừa nói đấy”.

Nó?

Theo phản ứng tự nhiên, Lạc Lâm cúi đầu nhìn tên thuộc hạ mà mình vừa mới thu nhận trong tay.

Mặt mày nghi hoặc, cô bé hết nâng lên rồi hạ xuống, nghiêng qua rồi nghiêng lại, đem tên thuộc hạ của mình quan sát đủ kiểu từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới...

“Ngươi làm ơn đừng có lắc lư ta nữa có được không? Ta chóng mặt a!”.

...

Sau vài giây trố mắt đứng im bất động, nét mặt Lạc Lâm nhanh chóng biến đổi, chuyển từ ngạc nhiên sang mừng rỡ. Cô bé reo lên: “Tỷ! Nó thật là biết nói! Nó thật là biết nói!...”.

Chứng kiến bộ dáng kích động cuống quít của muội muội, Lạc Mai Tiên mỉm cười: “Được rồi được rồi. Muội có cần phải hoa tay múa chân như vậy không chứ”.

“Nhưng mà... Nhưng mà nó biết nói a! Đại Đầu còn chưa có nói được đấy!”.

“Lạc Lâm, muội nhìn lầm rồi”.

Cũng chẳng để muội muội mình phải chờ đợi, Lạc Mai Tiên nói rõ: “Thật ra con Bích Hải Thiên Ma Tằm này vẫn chưa nói được đâu. Những gì muội nghe được là thần niệm của nó. Hiện muội và nó đã lập khế ước, vậy nên có thể cảm nhận và truyền đạt ý niệm cho nhau”.

Mất mấy giây để tiêu hóa, Lạc Lâm thoáng ngó qua Bích Hải Thiên Ma Tằm đang bị mình nắm chặt trong tay rồi hỏi lại: “Tỷ, thật chỉ là thần niệm?”.

“Ừ, chỉ đơn thuần là thần niệm... Nhưng muội cũng đừng xem thường, so với những đại ma thú chưa thành niên khác thì con Bích Hải Thiên Ma Tằm này đã rất lợi hại rồi. Lại nói, linh trí của nó cực cao, hết sức thông minh...”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play