“Sột soạt... Sột soạt...’”.

Trong lúc Lạc Lâm đang tràn trề thất vọng thì từ bên trái hành lang, một thân ảnh yêu kiều dần tiến lại. Hình dạng của nàng so với nhân loại cũng tương tự như nhau, duy nhất khác biệt chỉ có hai điểm: Một là đôi sừng cong cong trên đầu và hai là chiếc đuôi mềm mại đầy lông màu trắng thả xuống phía sau mông. Mị Ma, đấy là chủng tộc của nàng, thuộc cấp cao đẳng, sau đại ác ma một bậc.

Nữ nhân vừa xuất hiện này, tuy tướng mạo có vài điểm đặc trưng của ma giới nhưng không vì vậy mà nàng trở nên xấu đi, hoàn toàn ngược lại, đôi sừng cong cong cùng chiếc đuôi trắng muốt mềm mại kia chỉ càng khiến cho nàng thêm phần xinh đẹp, thêm phần mị hoặc. Đặc biệt là khi kết hợp với bộ y phục màu đỏ mà nàng đang mặc trên người. Xét một cách công bằng thì bộ y phục này khá là hở hang, bất kể trên hay dưới thì đều không đủ để che hết những tấc da thịt trắng muốt nõn nà, nhất là bộ ngực quá cỡ kia, một mảng lớn đã lộ cả ra ngoài, chỉ kém chút nữa thì phần nho nhỏ hồng hồng nào đấy cũng sẽ bị phơi bày... Có lẽ bởi vì quần áo hở hang lại cộng thêm pm0IVal gương mặt phớt hồng ướt át nên trông nàng khá lẳng lơ, ít nhất thì theo vẻ hình thức là vậy.

Bước đến bên cạnh chiếc ghế tiểu công chúa Lạc Lâm đang ngồi, nữ nhân Mị Ma nọ đưa tay đặt lên vai cô bé, khom người xuống, cất giọng mềm mại êm tai:

“Tiểu công chúa, sao hôm nay lại chỉ đến một mình vậy?”.

“Có một mình thì đương nhiên là đến một mình rồi”.

Nghe ra tâm tình không thoải mái của cô bé, nữ nhân Mị Ma nói trong khi những ngón tay thon thì chậm rãi vuốt ve xuống dưới:

“Tiểu công chúa, ai đã chọc cho người bực bội thế? Có thể kể cho ta nghe không?”.

“Đột Ti, nói thì nói, ngươi sờ mò ta làm cái gì?”. – Gỡ tay nữ nhân Mị Ma ra, Lạc Lâm bất mãn nói – “Người ta cũng đâu phải nam nhân, tinh khí không có hấp được a”.

“Xuy”.

Nở nụ cười dụ hoặc, nữ nhân Mị Ma, cũng tức Đột Ti bảo: “Ai nói là không thể hấp được. Bất kể nữ tính hay nam tính ta đều có thể hấp nha, chẳng qua hấp của nam nhân thì tốt hơn thôi”.

“Đột Ti, ngươi không gạt ta đấy chứ? Mị Ma tộc không phải chỉ hấp được tinh khí của nam nhân thôi sao?”. – Thần sắc ngờ vực, Lạc Lâm hỏi lại.

“Theo lý lẽ thông thường thì đúng là chỉ có thể hấp thụ tinh khí của nam nhân, tuy nhiên...”.

Mặt đầy đắc ý, Đột Ti nói tiếp: “Ta là một ngoại lệ nha. Đại công chúa đã từng xem qua, người nói là thể chất của ta rất đặc biệt, căn bản hơn xa những tộc nhân khác. Vì vậy cho nên bất kể là nam hay nữ thì ta đều hấp được. Nói cách khác, dù đối tượng có là nam nhân hay nữ nhân thì ta đều có thể đưa họ lên giường...”.

“Soạt”.

Chẳng cần đợi Đột Ti nói hết, tiểu công chúa Lạc Lâm lập tức đem ghế của mình dời đi, cách đối phương một đoạn bằng tầm sải tay.

Dáng vẻ e ngại, cô bé hướng Đột Ti nói: “Đột Ti, đề nghị ngươi đứng cách xa ta một chút”.

“Khì...”.

Trông thấy bộ dáng phòng bị của cô bé như vậy, Đột Ti không khỏi bật cười: “Tiểu công chúa, ta cũng đâu có ý định gì với người, người đâu cần phải xa cách ta thế chứ”.

Nói đoạn, nàng nhấc chân định tiến lại.

“Dừng!”.

Lạc Lâm tức thì ngăn cản: “Đột Ti, tạm thời chúng ta cứ giữ khoảng cách đi. Ta đây còn nhỏ dại, tâm trí thuần khiết không có muốn bị vấy bẩn a”.

Mắt thấy cô bé kiên quyết, Đột Ti cũng chẳng bước thêm nữa. Thay vì tiến lên như đã định thì nàng đưa chân lùi lại.

“Được rồi được rồi. Ta lui lại là được chứ gì”.

...

Lát sau.

Giống như tiểu công chúa Lạc Lâm, lúc này Đột Ti cũng đang ngồi trên một chiếc ghế sang trọng, trước mặt là một chiếc bàn với đầy đủ thức ăn, rượu thịt để sẵn, trông khá là ngon miệng. Vị trí của cả hai hiện vẫn như cũ, ngay bên trong đấu trường số một, tầng thứ ba, mặt phía đông. Đương nhiên là mỗi người ngồi một bên chứ không chụm lại – điều mà mọi khi vẫn thế. Biết sao được, đây là yêu cầu của tiểu công chúa a.

“Tiểu công chúa”.

Đang ngồi xem các đấu sĩ đọ sức, Đột Ti đột nhiên quay sang tiểu công chúa Lạc Lâm, nói: “Nãy giờ ta cứ luôn thắc mắc một chuyện”.

“Chuyện gì?”. – Thần sắc lơ đễnh, Lạc Lâm hỏi lại.

“Y phục của người”.

Dành cho Lạc Lâm một cái nhìn soi mói, Đột Ti nhận xét: “Hôm nay tiểu công chúa người ăn mặc hơi đặc biệt...”.

Lại là vấn đề này.

Lạc Lâm cảm thấy rất không được thoải mái. Từ sáng đến giờ cô bé đã bị hỏi mấy lần rồi. Nói thế nào thì đó cũng là nỗi đau của cô bé mà, “gợi nhớ” hoài như vậy... Thực rất là phiền, rất là bực a.

Giọng cau có, Lạc Lâm yêu cầu: “Đột Ti, cấm ngươi nói tới nữa”.

Như thấy chưa đủ, cô bé bổ sung thêm: “Cũng không được nhìn nữa”.

Này...

“Xem ra có điều mờ ám bên dưới đây”.

Nghĩ vậy, Đột Ti liền nhu thuận đáp: “Vậy ta xin tuân lệnh tiểu công chúa”.

Nói xong, nàng chẳng chút chần chừ, lập tức quay mặt đi ngay. Đột Ti nàng là người thông minh, đồng thời cũng là kẻ rất biết điều, nên xử sự thế nào nàng tự biết.

...

Cứ thế, tiểu công chúa Lạc Lâm và Đột Ti, mỗi người ngồi một bên cùng theo dõi các trận đấu bên dưới, dù cũng chuyện trò bình thường nhưng chẳng còn trực tiếp nhìn thẳng mặt nhau nữa.

Mọi thứ tiếp diễn như vậy cho đến khi trận đấu cuối cùng kết thúc.

“Hừm, được rồi. Đột Ti, bây giờ cho phép ngươi nhìn ta đấy”.

Khẽ mỉm cười, Đột Ti đứng dậy, xoay đầu rồi cúi thấp: “Tiểu công chúa rốt cuộc cũng chịu bỏ qua cho ta rồi sao?”.

“Thế nào? Ý ngươi là ta rất nhỏ nhen?”.

“Không có không có. Tiểu công chúa sao có thể là hạng người như vậy được”.

“Hừm”.

Khẽ hắng giọng, Lạc Lâm chuyển chủ đề: “Đột Ti, mấy tên đấu sĩ của ta ấy, bọn chúng sao rồi?”.

Chẳng mất quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi, Đột Ti đáp ngay: “Hồi tiểu công chúa, đám đấu sĩ của người, mười hai tên thì đã chết hết ba tên rồi”.

“Ba à”.

Lạc Lâm cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên hay tiếc nuối, xem bộ dáng thì đối với mấy việc thế này đã khá quen thuộc. Giọng lơ đễnh, cô bé hỏi tiếp: “Vậy còn tên Khách Khách, mấy hôm nay hắn giết được bao nhiêu người?”.

“Chuyện này...”.

Nét mặt hơi đổi, Đột Ti báo lại: “Tiểu công chúa, Khách Khách... Hôm qua hắn bị một đấu sĩ khác đánh bại, kết quả là chết rồi”.

“Cái gì?!”.

Lạc Lâm không dám tin: “Đột Ti, ngươi nói là Khách Khách của ta, hắn bị đánh chết?”.

“Vâng, thật sự là đã chết”.

“Không thể nào đâu... Ta nhớ là hắn mạnh lắm mà...”.

...

Trải qua một đỗi kích động, hỏi han, rốt cuộc thì tiểu công chúa Lạc Lâm cũng chịu tiếp nhận sự thật bất ngờ nọ, rằng Khách Khách – tên đấu sĩ mạnh nhất của cô bé – đã thật sự bị giết chết.

Đối với sự thật này, cô bé bị đả kích không nhẹ. Cô bé rất là thương tiếc đấy. Trong cơ thể của tên Khách Khách nọ có bảo bối nha. Bảy ngày trước chính tay cô bé đã tự tay đem bảo bối gieo vào, vốn tính để nó hấp thu lực lượng của Khách Khách mà phát triển, vậy mà giờ...

“Đột Ti, cái xác... Cái xác của Khách Khách đâu?!”. – Một bộ khẩn trương, Lạc Lâm hỏi gấp.

Tuy rằng trong lòng có điều nghi hoặc nhưng Đột Ti cũng chẳng chần chừ, mau chóng hồi âm: “Tiểu công chúa, thi thể của Khách Khách đã được mang đi chôn đêm qua rồi”.

“Chôn rồi?”.

Lạc Lâm càng thêm khẩn trương: “Không được không được! Đột Ti, mau! Mau gọi người dẫn ta tới chỗ đó nhanh lên!”.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play