...

Hết sức khéo léo và cẩn trọng, dưới sự khống chế của Na Trát, cuối cùng thì pháp ấn nọ cũng đến được ngọc tâm Lăng Mị.

Thông qua thần thức liên hệ, nàng kiểm tra tình trạng ngọc tâm Lăng Mị cũng như mấy lớp phong ấn trước của mình lẫn Vương Chi một lần nữa. Sau khi đã chắc chắn mọi thứ đều ổn, không có phát sinh bất kỳ sự bài xích nào mới bắt đầu tiến hành đặt lớp phong ấn chủ chốt thứ ba.

Thần niệm Na Trát vừa động, pháp ấn màu đỏ vừa được đưa vào tức thì biến đổi. Từ kích cỡ bằng hạt cát, nó to dần ra, đến khi lớn hơn vết rạn nứt trên ngọc tâm một chút mới dừng lại.

Một cách chậm rãi, nàng hạ pháp ấn xuống, gia tăng linh lực tiếp ứng...

Thoạt nghe thì tưởng chừng như quá trình hạ xuống phong ấn này rất đơn giản, tuy nhiên, thực tế thì độ khó của nó còn hơn cả khi kết thành pháp ấn bên ngoài. Bản thân Na Trát phải tính toán thật chuẩn xác từng vị trí cũng như phương hướng ở bề mặt tiếp xúc giữa lớp phong ấn thứ ba này với những cái trước đó. Ngoài ra, việc kết nối và hạn chế tối đa mọi tác động gây ảnh hưởng xấu đến chính bản thân các lớp phong ấn cùng ngọc tâm cũng là một công việc không hề dễ. Tùy tiện tuyệt đối không phải là thứ khái niệm nên xuất hiện trong quá trình phong ấn này.

Thế nhưng, nói đi thì cũng nên nói lại. Để kiểm soát tình trạng ngọc tâm rạn nứt của Lăng Mị, ngoài mấy pháp ấn đã và đang tiến hành, Na Trát vẫn còn hơn chục loại pháp ấn phù hợp khác nữa. Với tu vi cùng lịch duyệt của nàng thì chuyện đó cũng chẳng phải ghê gớm gì lắm. Và với những loại pháp ấn còn lại ấy, nếu như nàng sử dụng chúng thì quá trình phong ấn sẽ trở nên dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều...

Khó khăn và hao tổn tinh lực là do bản thân nàng chọn. Tất nhiên không phải bởi nàng là kẻ ngu ngốc hay là hạng người thích tự hành xác gì, sở dĩ làm vậy hết thảy đều vì Vương Chi cả thôi. Nàng là nghĩ cho hắn. Hoặc đúng hơn là vì cảm giác áy náy với hắn. Nói thế nào thì Lăng Mị cũng chính là bị nàng đem về rồi bỏ lại ở ngọn núi này, ra nông nỗi như hiện giờ, trách nhiệm là khó tránh đấy.

Phải, Na Trát nàng chỉ là đang nhận lấy trách nhiệm của mình. Nhưng là với Vương Chi chứ không phải bản thân Lăng Mị. Trong mắt nàng, dù có chút 9TUoS9r yêu thích thì Lăng Mị bất quá cũng chỉ là một nữ nhân mang thể chất đặc biệt có khả năng trợ giúp rất lớn cho Vương Chi, không hơn. Trừ phi có một ngày Lăng Mị chính thức trở thành đạo lữ của Vương Chi, hoặc là vì hắn sinh ra mấy tiểu hài tử, bằng không thì tâm ý của nàng sẽ chỉ dừng lại ở một chút yêu thích cùng giá trị bản thân của Lăng Mị mà thôi.

Đương nhiên là những ý nghĩ ấy, Na Trát sẽ chẳng nói huỵch toẹt ra. Điều đó không có lợi, và cũng không cần thiết. Nhất là lúc này.

...

Trải qua những giây phút cẩn trọng, với sự tập trung cao độ, rốt cuộc thì lớp phong ấn thứ ba cũng được Na Trát hoàn thành mỹ mãn.

Thu lại thần thức cùng linh lực dư thừa, nàng đỡ lấy Lăng Mị, từ từ hạ xuống.

Thoáng liếc qua mọi người một lượt, sau cùng thì ánh mắt Na Trát dừng lại trên mặt Vương Chi.

Nàng cất tiếng: “Phong ấn đã hoàn thành tốt đẹp”.

“A di, đã phiền ngươi”. – Vương Chi nhẹ gật đầu, nói.

“Là chuyện nên làm mà”. Na Trát cười nhẹ, kế đó thì chợt hỏi: “Có muốn kiểm tra một chút không?”.

“Không cần”.

Dừng trong giây lát, Vương Chi chợt nói: “A di, ta e là bây giờ lại phải tiếp tục phiền ngươi một lần nữa”.

Thần sắc hơi đổi, Na Trát thu lại tiếu ý, giọng nghiêm túc lên hẳn:

“Là việc quan trọng?”.

“Rất quan trọng”. – Vương Chi gật đầu xác nhận.

Nhận được lời xác nhận của hắn, Na Trát không hỏi thêm gì nữa, quay sang nhìn Tâm Lan gần đó, đưa Lăng Mị qua, bảo:

“Tiểu muội muội, không phiền chứ?”.

Tâm Lan chẳng nói gì, chỉ bước lên đưa tay tiếp lấy Lăng Mị từ tay Na Trát.

Đối với biểu hiện ấy của Tâm Lan, Na Trát cũng không mấy để bụng, chỉ dành cho nàng một nụ cười ẩn ý rồi bước theo Vương Chi.

Được tầm chục bước chân, gần như cùng lúc, cả hai người dừng lại.

Thần niệm khẽ động, Vương Chi nhanh chóng dựng lên một kết giới cách âm tạm thời bao bọc lấy mình và Na Trát.

“Cốt Đãi, hình như ngươi đang muốn nói một vấn đề riêng tư nào đấy thì phải”. – Đảo mắt quanh kết giới, Na Trát hơi nghi hoặc.

Vương Chi cũng chẳng để nàng chờ đợi quá lâu, lập tức đi vào đề:

“A di, ngươi có thể tra được huyết mạch Kim Nguyệt Tu La bị phong ấn hay không?”.

“Phong ấn huyết mạch?”.

Vẻ nghi hoặc trên mặt Na Trát càng đậm: “Cốt Đãi, ngươi không phải đang muốn nói với ta là ở đại lục Vân Lam này, ngoài ngươi ra thì còn có người nào đó mang dòng máu của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ta đấy chứ?”.

“Có khả năng là vậy”.

Na Trát nghe xong thì nhất thời im lặng. Vừa rồi nàng cũng chỉ là tùy ý hỏi, thế mà... Mặc dù Vương Chi không khẳng định nhưng với một chút hoài nghi thì cũng đáng để nàng phải bận tâm rồi. Nàng không cho rằng Vương Chi sẽ tùy tiện suy đoán lung tung. Nhất định là có căn cứ nào đấy.

“Nếu vậy...”. – Sau khoảnh khắc trầm ngâm ngắn ngủi, Na Trát lên tiếng – “... Cốt Đãi, kẻ mà ngươi hoài nghi có mang dòng máu bộ tộc ấy, hắn là ai?”.

“Ở ngay đây”. – Vương Chi hồi đáp ngắn gọn.

Dẫu vậy, ba chữ nhẹ nhàng này vẫn làm cho Na Trát bị bất ngờ.

“Cốt Đãi”.

Liếc qua mấy người Tâm Lan, Lăng Mị, nàng hỏi: “Ngươi là nói một trong số bọn họ?”.

“Chính xác là Tâm Lan”.

“Con gái của Lăng Tố kia?”.

...

Qua một đỗi suy tư, Na Trát trầm giọng: “Ta nghĩ là mình đã hiểu được đôi chút”.

Đối với điều đó, Vương Chi cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Với bản lãnh của Na Trát, nếu nàng muốn tra thì rất dễ dàng. Mà dù có không tra xét thì thiết nghĩ nàng vẫn đoán được đại khái.

Mang theo sự kỳ vọng, hắn trình bày rõ:

“Lúc nãy, khi ta cùng nàng ấy nói chuyện thì vô tình phát hiện ra vài thứ... Ta hoài nghi trong người nàng có tồn tại huyết mạch của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La và nó hiện đang bị phong ấn”.

“A di, ngươi nhất định là có biện pháp tra xét phải không?”.

“Nếu vật dùng để phong ấn không phải thuộc hàng chí bảo nghịch thiên hoặc là do đích thân đại tu sĩ thực hiện thì ta nghĩ mình có thể tra ra thực hư chân giả”.

Nói đoạn, Na Trát thở ra một hơi dài, hỏi: “Ngươi muốn tiến hành bây giờ luôn sao?”.

“Ta muốn mau chóng xác minh rõ ràng”.

Chợt nghĩ đến gì đấy, Vương Chi ngập ngừng: “A di... Tình trạng hiện giờ của ngươi...”.

“Ồ, còn biết quan tâm ta cơ đấy. Tưởng là ngươi coi ta là sắt đá luôn rồi chứ”.

Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Ngươi yên tâm, hao tổn một chút chân nguyên thôi, cũng không phải cái gì nghiêm trọng lắm. Lại nói, việc tra xét huyết mạch cũng chẳng khó khăn lắm đâu”.

“A di, vậy... Phiền ngươi”.

...

Sau khi cùng Na Trát thảo luận xong, Vương Chi đem kết giới linh lực thu hồi, nhắm về phía Lăng Mị, hay đúng hơn là Tâm Lan hiện đang ngồi cạnh Lăng Mị bước thẳng tới.

“Ngươi lại muốn làm gì?”.

Trước nghi vấn của Tâm Lan, thay vì trả lời thì Vương Chi lại yêu cầu:

“Ngươi theo ta một chút”.

“Ta không đi”. – Đó là lời hồi đáp của Tâm Lan.

Vương Chi hiển nhiên là không thể hài lòng được. Hắn lặp lại yêu cầu:

“Mau theo ta”.

“Ta không đi”.

Mắt thấy nàng ương ngạnh như vậy, Vương Chi cũng chẳng buồn hỏi nữa. Thay vì lời nói thì lần này hắn hành động.

Nhanh như chớp, ngón tay hắn điểm nhẹ lên người nàng hai cái.

“Phốc”.

“Phốc”.

Tiếp đó thì “Soạt” một tiếng, hắn đem nàng bế lên.

“Vương Chi, ngươi...”.

Nhìn xuống Tiểu Đinh Đang – người vừa lên tiếng, Vương Chi trấn an:

“Đừng lo. Ta sẽ không làm hại nàng đâu”.

“Ừ”. – Tiểu Đinh Đang nghe vậy thì nét mặt liền giãn ra. Xem ra đối với Vương Chi, cô bé hết sức tin tưởng.

“Tiểu Đinh Đang”. – Vương Chi nở nụ cười hiền lành, căn dặn – “Ngươi ở lại cùng Tiểu Kiều xem chừng Lăng Mị. Ta qua kia một chút rồi quay lại”.

“Ừm. Ta biết rồi”.

“Ừm”.

Gật đầu đáp lại cô bé, Vương Chi nhanh chóng xoay người, bế theo Tâm Lan rời đi. Chính tại thời điểm hắn quay lưng ấy, nụ cười hiền lành kia... Liền biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play