...

...

“Ta xin lỗi”.

Tại một góc khác của chốn rừng núi hoàng vu này, sau một đỗi lâu, rốt cuộc Na Trát cũng lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng nặng nề giữa mình và Vương Chi.

Lời nàng vừa mới nói, câu xin lỗi ấy, nó hoàn toàn là thật tâm. Nàng cảm thấy áy áy sau những gì đã xảy ra với Tiểu Đinh Đang, với Lăng Mị.

Nhưng hình như Vương Chi lại không mấy tin tưởng vào nó – sự thật tâm ấy lắm.

Xoay lại nhìn nàng, hắn nói:

“Sau hành động ác ý của mình ư?”.

Thật sự không khó để Na Trát nghe ra một chút ác cảm mà Vương Chi vừa dành cho mình. Từ giọng nói, lẫn khuôn mặt, ánh mắt...

Tuy nhiên, nàng không trách hắn. Nếu như chẳng bởi hành động tùy tiện của nàng thì Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị kia đã không bị đẩy vào tình huống nguy hiểm. Nhất là Lăng Mị. Ngọc tâm rạn nứt đến độ mà cả chính Na Trát nàng cũng cảm thấy phiền não.

“Cốt Đãi”.

Ngập ngừng trong giây lát, Na Trát thở ra một hơi, không phải mũi mà là bằng miệng, sau đó nói tiếp:

“Ta không cố ý đưa hai người họ vào nguy hiểm”.

“Không cố ý?”.

Vương Chi chẳng buồn tin: “A di, không phải chính miệng ngươi nói là vứt bỏ bọn họ ở đây, địa bàn của Tiếu Diện Hổ? Không phải nói là giúp ta đoạn tuyệt quá khứ?”.

“Và ngươi thật sự tin như vậy?”.

Lần này thì Vương Chi không đáp ngay. Câu hỏi của Na Trát làm hắn hơi ngoài ý muốn.

Trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, hắn hỏi:

“Vậy ý a di ngươi thì đó chỉ là một câu nói đùa?”.

“Không”. – Trái với tưởng tượng của Vương Chi, Na Trát lắc đầu phủ định: “Đó không phải những lời vui đùa mà hoàn toàn có chủ đích”.

Vương Chi chẳng xen vào, đợi nghe nàng giải thích.

“Ta vốn chưa từng nghĩ sẽ đem Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang thả về”.

Na Trát giải bày: “Lăng Mị thì quá rõ, bản thân nàng chính là Diễm Tuyệt Tam Sinh – một trong hai loại bảo đỉnh bí ẩn và khó lường nhất trong thiên hạ, có được nàng là khao khát của vô số tu sĩ, dù là Đại hải cảnh cũng thèm đến nhỏ dãi... Nếu như thả nàng, rồi lại để một nam nhân nào khác chiếm hữu nàng, điều đó... Thật quá đáng tiếc”.

“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Chẳng thà không gặp, hoặc là không biết thì thế nào cũng được. Nhưng Cốt Đãi, ta và ngươi đều nhận định nàng chính là người mang thể chất bảo đỉnh Diễm Tuyệt Tam Sinh, ngươi có thể cam lòng bỏ qua nhưng ta thì không thể chấp nhận điều đó...”.

Những lời của Na Trát, Vương Chi vốn dĩ có thừa lý do để bác bỏ, thế nhưng hắn đã không làm thế. Bởi đơn giản là trong chuyện của Lăng Mị, nếu có thì người được lợi cũng chẳng phải Na Trát nàng.

Vẫn bảo trì im lặng, hắn tiếp tục lắng nghe.

“... Về phần Tiểu Đinh Đang...”.

Dừng trong giây lát, trái với sự tường tận như khi đề cập tới Lăng Mị, Na Trát chỉ đưa ra một lời giải thích ngắn gọn, có phần mơ hồ: “Cứ coi như là ta vì yêu thích nó nên đã bắt đi”.

...

Qua một đỗi trầm ngâm, để suy nghĩ, để phân định, Vương Chi rốt cuộc cũng lên tiếng:

“A di, nói vậy việc ngươi thả Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị chỗ này, đặt họ vào hoàn cảnh hung hiểm là vì cái chủ đích gì kia ư?”.

“Chỉ đúng một nửa”.

Na Trát hồi đáp: “Ta đúng là đã thả bọn họ ở đây, tuy nhiên, ta chưa từng nghĩ là sẽ để họ bị nguy hiểm gì. Lâm vào tình cảnh như hiện tại thì lại càng không”.

Nói đoạn, nàng chìa tay ra. Rất nhanh, từ trong lòng bàn tay nàng, một tia sáng màu đen dần hiện rõ.

“Đây là một tia thần hồn của ta”.

Nghe nàng nói thế, trong lòng Vương Chi không khỏi âm thầm nghi hoặc.

Bình thường thần hồn không phải nên có màu trắng sao?

Với một chút hiếu kỳ, hắn dùng thần thức kiểm tra...

Vài giây sau...

Đợi cho Vương Chi đã thu lại thần thức, lúc này Na Trát mới hỏi:

“Thấy sao?”.

“Một tia thần hồn này của ngươi... Là được lấy ra từ người Lăng Mị?”.

“Phải”.

Na Trát gật đầu xác nhận: “Trước khi đem thả Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang ở đây, ta đã âm thầm ký gửi tia thần hồn này trên người Lăng Mị, vốn là để phòng bất trắc. Không nghĩ...”.

“Tuy không biết bằng cách nào nhưng một tia thần hồn này của ta đích thị là đã bị biến đổi. Rất nhiều. Nếu không nhờ vẫn còn lưu giữ một chút đặc tính thì e là ta còn chẳng thể nhận ra mà đem nó thu hồi”.

Vương Chi một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Chẳng rõ qua bao lâu, có lẽ là tám, hoặc cũng có lẽ là chín giây, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Na Trát phía đối diện, trực tiếp hỏi:

“A di, những gì ngươi nói, ta có thể tin chứ?”.

“Mỗi một câu ngươi đều có thể tin”.

“Được. Vậy ta sẽ tin ngươi”.

...

Lời thừa Vương Chi cũng không muốn nói nhiều, hắn quay lại vấn đề trước đó:

“Về ngọc tâm của Lăng Mị, thật sự là ngay đến một chân nhân như ngươi cũng không có biện pháp chữa trị triệt để sao?”.

“Ta e trước mắt là không. Ta chưa Z3C4W53 từng gặp hay là nghe qua trường hợp nào như thế cả. Ngọc tâm của nàng thật sự quá cổ quái”.

Đối với đáp án nhận được này Vương Chi cũng chẳng thấy ngoài ý muốn lắm. Ngay đến bản thân hắn – kẻ đang nắm giữ vô số tri thức trong đầu – còn như lọt vào sương mù nữa là.

“Xem ra cũng chỉ có thể từ từ tìm cách”.

Nếu nói trong lòng hắn chẳng có chút sầu lo nào thì khẳng định là nói dối. Hoàn toàn ngược lại, hắn không những lo mà còn nhiều nữa là khác. Mặc dù lúc nãy đã tạm thời chiếu theo pháp quyết của Lung Linh Đồng Ngọc Công để tạo nên một ấn pháp đem vết nứt trên ngọc tâm của Lăng Mị phong ấn lại, thế nhưng theo tính toán của hắn thì cũng sẽ không duy trì được bao lâu. Cái thứ lực lượng có thể biến đổi cả thần hồn của tu sĩ Linh anh đệ bát trọng, há lại có thể xem nhẹ. Huống hồ hắn còn chưa biết trong tương lai, vết nứt kia liệu có lan rộng ra nữa hay không.

Lùi một bước, cứ cho là vết nứt ấy vẫn giữ nguyên, nhưng những quang điểm thì sao? Lực lượng kỳ lạ kia thì sao? Và cả bản thân ngọc tâm của Lăng Mị nữa, ai dám chắc là nó sẽ không có gì thay đổi, sẽ gây ra ảnh hưởng gì với cơ thể Lăng Mị?

Một thứ khó lường thì thật khó để tiên liệu được.

Phong ấn tạo nên từ Linh Lung Đồng Ngọc Công, thú thực là Vương Chi hắn không quá trông chờ. Dẫu có là công pháp trứ danh ở cõi Phù Thiên bao la thì thế nào, hắn cũng chỉ mới học được một chút da lông mà thôi. Với tu vi Linh châu đệ ngũ trọng hiện tại của mình, hắn có thể phát huy được bao nhiêu phần uy năng của công pháp chứ.

Muốn đảm bảo cho Lăng Mị, ít nhất cần có thêm vài phương án nữa. Ngoài ra cũng cần đến sự trợ giúp của một tu sĩ có tu vi cao thâm...

Trong lòng đã có chủ ý, Vương Chi nhìn sang Na Trát.

Có điều, khi hắn còn chưa kịp mở miệng nhờ vả thì bên kia Na Trát đã lên tiếng:

“Ta sẽ thi pháp tạo thêm mấy tầng phong ấn trên ngọc tâm của Lăng Mị”.

Vì Na Trát đã mở lời trước nên lời sắp định nói ra, Vương Chi cũng đành thu hồi lại. Thay vào đó, bám theo câu nói vừa rồi của nàng, hắn dò hỏi:

“Cụ thể thế nào?”.

“Giống như ngươi”.

Thần sắc hơi đổi, Vương Chi xác nhận lại: “A di, ý ngươi là sẽ sử dụng chân nguyên?”.

Na Trát gật đầu, đáp gọn: “Ba thành”.

Lần này thì Vương Chi thật sự đã bị làm cho kinh ngạc. Hắn không nghĩ con số lại lớn như vậy.

Ba thành chân nguyên của tu sĩ Linh anh cảnh, đây tuyệt đối không phải số lượng có thể dễ dàng mang ra dùng đâu.

“A di, nếu thật sự không quá cần thiết thì...”.

Đưa tay làm động tác ngăn lại, Na Trát nhẹ lắc đầu, bảo:

“Ngọc tâm của Lăng Mị cổ quái thế nào ta nghĩ là ngươi cũng hiểu rõ. Ta sợ nếu chỉ dùng những phong ấn thông thường thì chẳng những không thể duy trì được bao lâu mà còn vô tình gây ra ảnh hưởng xấu cho nàng”.

Dừng trong giây lát, nàng nói tiếp: “Cốt Đãi, không phải vì vậy mà ngươi đã sử dụng chân nguyên của mình đấy ư? Ấn pháp của ngươi ta đã xem qua rồi, nó quả chẳng hề đơn giản một chút nào... Ta cũng sẽ làm giống ngươi, sử dụng ba thành chân nguyên để tạo nên một tầng phong ấn đặc biệt, có như vậy thì mới hạn chế tối đa những rủi ro cho Lăng Mị...”.

Chợt cười nhẹ, giọng Na Trát đột nhiên nhỏ đi hẳn:

“Dù sao thì mọi chuyện cũng đều do ta mà ra. Ta nên chịu trách nhiệm...”.

Nói xong, nàng xoay người, theo đường cũ quay về.

“Cốt Đãi, ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm cách chữa trị triệt để cho Lăng Mị”.

Dõi theo bóng lưng của nàng, Vương Chi muốn gọi lại, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn chỉ có thể im lặng... Công Hội Mạo Hiểm phía trước quảng trường thượng diện, đã bị người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play