Hiểu lầm vẫn hoàn hiểu lầm, Vương Chi lẫn Mộ Thiên Thù, cả hai ai cũng đều rất có thành kiến đối với người kia. Ấn tượng ban đầu bọn họ dành cho nhau quả thực... Khá là tệ.
Không may thay, mối quan hệ vốn dĩ đã tệ ấy của họ, giờ phút này, nó lại càng trở nên tồi tệ hơn nữa. Hết thảy... Đều bởi vì một câu nói.
“Mộ Thiên Thù... Ta không có sở thích ngắm nhìn nữ nhân thay đồ. Thân thể của ngươi ta đã xem qua, chẳng có lấy một tí gợi cảm nào cả. Rất tầm thường và vô vị”.
...
Câu nói ấy, Mộ Thiên Thù nghe xong thì liền đứng chết trân tại chỗ. Một minh chứng cho sự đả kích mà nàng vừa mới nhận.
Chẳng có lấy một tí gợi cảm? Rất tầm thường và vô vị?
Lời bình phẩm này... Với nữ nhân mà nói thì nó còn hơn cả một cái tát vang dội vào mặt đấy!
Thú thật thì Mộ Thiên Thù đã bị sốc mạnh.
Tuy nhiên, sự choáng ngợp kia đã không ngự trị quá lâu trong tâm trí nàng. Thay vào đó, một cảm giác khác đã nhanh chóng thế chỗ: Tức giận.
“Sắc đẹp chính là sinh mạng thứ hai của nữ nhân”.
Chẳng phải tự dưng người ta lại đi ví von như vậy, tất cả đều có nguyên do của nó. Đó... Là một sự đúc kết. Từ thực tiễn, từ năm tháng, từ ý nghĩ và hành vi của vô số nữ nhân...
Mọi người ai cũng đều yêu thích cái đẹp. Trong mắt nữ nhân, cái đẹp dOldH64F lại càng có tầm quan trọng, đặc biệt là thân thể của chính mình. Khuôn mặt, dáng người, chúng là những thứ mà họ để ý nhiều hơn tất thảy. Họ soi gương, họ ngắm nhìn, họ chăm chút, họ gìn giữ... Không phải chỉ phàm nhân thế tục, nữ tu sĩ cũng là như thế thôi. Mặc dù họ theo đuổi thực lực và hướng tới sự trường sinh, thế nhưng đối với dung nhan của bản thân, họ... Cũng rất bận tâm.
Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại, trên đời vẫn có những nữ nhân chẳng hề xem trọng hình thức bên ngoài của mình tí nào. Họ không quá chăm chút, thậm chí có người còn chẳng buồn gìn giữ.
Nhưng vấn đề ở đây là: Mộ Thiên Thù không nằm trong số nữ nhân ngoại lệ ít ỏi này. Nàng thuộc về đa số, tướng mạo với nàng mà nói chẳng khác nào sinh mạng thứ hai cả. Trước nay, nàng vẫn luôn tự hào về nó – cái dung nhan khiến vạn người mê ấy. Tại sao không chứ? Nàng đẹp đến thế kia mà. Dù là khuôn mặt hay dáng người, từ trên xuống dưới đều chẳng có lấy một khuyết điểm nào hết...
Mộ Thiên Thù nàng là một đại mỹ nhân chân chân chính chính. Đó là điều mọi người công nhận. Những người nàng từng gặp.
Và nàng, nàng hoàn toàn tin tưởng vào điều đó. Ấy thế mà hôm nay, lúc này đây, cái khuôn mặt diễm lệ này, cái dáng người hoàn mỹ không tì vết này, chúng lại bị người ta phán là chẳng có lấy một tí gợi cảm, rất tầm thường và vô vị...
Phỉ báng! Trần trụi phỉ báng!
Đây là cố tình bôi nhọ! Đây là cố tâm chà đạp! Đây là...
...
Mộ Thiên Thù đã triệt để bị Vương Chi làm cho tức giận. Nó rất lớn, đến mức khiến nàng quên luôn cả nỗi sợ.
Nàng rất muốn, phi thường muốn chửi bới Vương Chi thật to, đấm hắn thật mạnh, đá hắn thật đau...
Chắc chắn, tuyệt đối, nàng sẽ làm những điều đó... Nếu như thực lực của nàng cao hơn hắn.
Tiếc rằng... Tất cả vẫn chỉ là nếu. Mong ước sau cùng vẫn chỉ là mong ước.
Bàn về tu vi, Mộ Thiên Thù nàng đích thị là cao hơn Vương Chi tận hai cảnh giới; Nhưng xét về thực lực chân chính thì... Sợ là ngay đến một chưởng của đối phương nàng cũng chẳng thể tiếp nổi. Hôm qua, tại Vạn Kiếm Môn, chính mắt nàng đã nhìn thấy hắn dùng một chiêu Long Nộ Cửu Thiên: Phẫn Vi Thiên Hạ hủy nát toàn bộ Anh Tiên Đài a. Cảnh tượng kia... Thật sự là khiến người phải kinh tâm động phách.
Hoàn toàn không ngoa khi nói rằng ở Mộ Thiên Thù và Vương Chi, chênh lệch giữa bọn họ chẳng khác nào như trăng và sao trong mắt phàm nhân thế tục, ánh sáng phát ra là hoàn toàn thuộc về hai tầng thứ, cách biệt quá rõ ràng, đến độ dù một đứa bé lên ba cũng dễ dàng nhìn ra được.
Phải, nó quá khác biệt. Mộ Thiên Thù tự mình hiểu lấy điều đó. Rất tường tận. Nàng đâu phải kẻ thiểu năng chứ.
Cũng chính vì nhận thức rõ ràng như thế nên lúc này đây, dù trong lòng vô cùng tức, vô cùng giận nhưng nàng vẫn kiềm chế, cố không để bản thân làm ra hành động ngu ngốc gì.
Dẫu vậy, hai mắt nàng vẫn đỏ hoe, răng nàng vẫn cắn chặt,... Trong những hơi thở nặng nề đứt quãng, bộ ngực ngạo nhân kia cũng phập phồng lên xuống, rất đỗi mê người...
Đáng tiếc, sự mê người chợt nảy sinh ấy lại chẳng có tác dụng gì với Vương Chi cả. Từ đầu tới cuối gương mặt hắn đều thủy chung như nhất. Lạnh tanh. Hung ác.
...
Khí tức phát ra mỗi lúc một rợn người, hắn yêu cầu, hay nói đúng hơn là ra lệnh:
“Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau đi thay đồ đi”.
Thái độ cùng lời nói của Vương Chi, chúng hệt như một viên đá làm tràn ly.
Nước đã chảy ra ngoài.
Là từ trong đôi mắt của Mộ Thiên Thù. Nàng... Thật sự khóc rồi...
Trong lòng nàng rất ấm ức. Nàng cảm thấy mình bị ‘kết tội’ hết sức oan uổng. Khuất nghẹn nhất là nàng lại chỉ có thể cam chịu, không phản bác hay thanh minh gì được.
Nhận ‘tội’ và chết, giữa hai điều ấy Mộ Thiên Thù nàng phải chọn một. Không chịu tội lẽ nào chịu chết sao?
Từ xưa tới giờ nàng đều rất sợ chết a!
Nàng hoàn toàn không muốn mạng sống của mình sẽ kết thúc trong tay Vương Chi. Nàng thà sống quỳ còn hơn chết đứng...
Thế nhưng... Ai lại cam nguyện khom lưng quỳ gối mà sống đây?
Hết thảy đều là bởi không còn lựa chọn tốt hơn...
Hoàn cảnh của Mộ Thiên Thù lúc này chính là như vậy đấy. Phục tùng và sống. Dù trong lòng có căm giận thế nào, chán ghét ra sao thì nàng cũng phải cúi đầu chấp nhận... Để được sống.
Đem tâm tình đè nén xuống, Mộ Thiên Thù đưa tay gạt nhanh nước mắt, cầm lấy y phục của Tiểu Kiều quay đầu lặng lẽ bước đi...
Nàng không hề biết rằng sau khi mình cất bước, từ phía sau, vẻ hung ác trên mặt Vương Chi đã lập tức tan biến, thay vào đó, một biểu cảm khác lại hiện ra: Nghi hoặc.
Hắn thấy có chút khó hiểu. Thần sắc trắng xanh lẫn lộn cùng giọt nước mắt vừa rơi xuống kia của Mộ Thiên Thù, nó có nghĩa gì?
“Cũng không giống như đang sợ hãi...”.
Nhẹ lắc đầu, Vương Chi thở ra một hơi, xoay người về hướng khác. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hết sức vô tình, hắn bắt gặp một đôi mắt đang lén nhìn mình.
Là Tiểu Kiều. Nàng vẫn đang đứng bên cạnh từ nãy giờ.
Khỏi cần đoán cũng biết là sau khi nhận ra mình đã bị phát hiện thì phản ứng của cô gái nhỏ này sẽ thế nào.
Giật mình, đó là điều vừa xảy ra trên người nàng. Và kế đấy thì... Vội vã quay đi.
“Tiểu Kiều...”.
“Công tử...”. – Chẳng cho Vương Chi nói thêm chữ nào nữa, Tiểu Kiều vội cướp lời – “... T-Ta đi xem cá bơi”.
Lời còn chưa kịp dứt, thân ảnh nhỏ nhắn của nàng đã lập tức bước thẳng xuống suối, bộ dáng khẩn trương thấy rõ.
“Làm sao thế nhỉ?”. – Nhìn theo bóng lưng đang bước vội của nàng, Vương Chi cau mày lẩm bẩm.
Tâm tư của nữ nhân, hắn thấy nó thật quá phức tạp.
“Có lẽ ta đừng nên bận tâm nhiều sẽ tốt hơn. Dù sao thì sau này...”.
Tới đó thì Vương Chi dừng lại, không nói thêm lời nào nữa. Chẳng biết nghĩ gì mà gương mặt hắn bỗng trầm đi hẳn. Sâu trong đôi mắt dường như lại vừa điểm thêm một chút tang thương buồn bã...
Có điều rất nhanh, chúng đã được giấu đi. Dù là nét mặt hay ánh mắt, toàn bộ đều trở lại bình thường. Điềm đạm và hờ hững...
Ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, nơi một đạo lưu quang vừa xuất hiện, hắn khẽ giọng:
“Rốt cuộc cũng về rồi”.
Vài giây sau, bằng một tốc độ làm người líu lưỡi, đạo lưu quang nọ cuối cùng đã dừng lại, đáp xuống trước mặt Vương Chi.
Quang hoa tán đi, một thân ảnh yêu kiều tức thì lộ rõ.
Là... Vương Tuyết Nghi!
“Vương Chi!”.
Ngay khi vừa hiện thân, Vương Tuyết Nghi bất ngờ reo lên, trước ánh mắt kinh dị của Vương Chi, nàng chạy tới ôm chầm lấy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT