“Vòng đấu thứ ba, trận thứ nhất: Vương Tân đấu với Mai Tiểu Đóa. Xin mời tuyển thủ thượng đài”.
…
“Thiên Sinh Đấu Hồn và một kẻ có chiến lực kinh nhân, trận đấu này đáng để mong đợi đây”. – Chỗ Tứ Thiên Điện, lão nhân Tu Chiến nhìn xuống hai thân ảnh bên dưới, chợt nói.
Kế bên, lão nhân Tu Thiện cười nhẹ:
“Sư đệ, ngươi nói xem hai người bọn họ ai sẽ thắng?”.
“Trong trận đánh với Trần Tiểu Ly, cô gái Mai Tiểu Đóa kia vẫn chưa dùng đến bao nhiêu lực lượng của Thiên Sinh Đấu Hồn, trộm nghĩ chiến lực của nàng cũng không yếu hơn Mộng Đoạn của Thanh Y Môn và Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông. Nhưng nếu là so với Vương Tân, hoặc nên gọi là Vương Chi kia…”.
Lão nhân Tu Chiến nói tới đó thì chẳng tiếp tục nữa, chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
Thấy vậy, lão nhân Tu Thiện mới nhìn qua Cố Hồng Nhan, hỏi:
“Cố sư muội nghĩ sao?”.
Cố Hồng Nhan nghe xong nhưng chưa vội đáp. Nàng thoáng ngó xuống Vương Chi đứng dưới đài một lúc rồi mới trả lời:
“Thiên Sinh Đấu Hồn rất bí ẩn, đôi khi lực lượng bộc phát của nó có thể mạnh hơn gấp mấy lần so với cái vẻ bề ngoài. Lại nói, Hoàng Kim Sư của Mai Tiểu Đóa, vừa nhìn thì đã biết chẳng phải loại tầm thường, thế nên nếu là đánh giá mà nói… thật khó để đưa ra một mức cụ thể”.
“Xem ra sư muội đối với đấu hồn cũng có am hiểu”.
“Trong lúc rảnh rỗi có tra cứu một chút thôi”.
…
Trong khi mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện đang trò chuyện thì bên dưới trận dấu cũng chính thức được bắt đầu. Và người phát động tấn công chính là Mai Tiểu Đóa.
Có lẽ bởi vì một chưởng kinh nhân hôm qua của Vương Chi nên hôm nay, trong trận đấu này, Mai Tiểu Đóa đã không ẩn giấu thực lực như khi đánh với Trần Tiểu Ly nữa. Ngay lúc bắt đầu, nàng đã sử dụng lực lượng chân chính của mình.
Tay siết chặt, nàng đạp mạnh xuống sàn đấu, lao người áp sát Vương Chi rồi tung ra những nấm đấm đầy uy lực.
Cứ thế, một quyền rồi lại một quyền, một cước rồi lại một cước, nàng tấn công một cách dồn dập, cấp thiết cứ như thể đây là trận đấu cuối cùng của mình vậy. Khỏi phải nói, với sự công kích liên miên này, đối thủ của nàng hiển nhiên chẳng thể nào dễ chịu được. Từ nãy giờ hắn vẫn chưa có lấy một giây ngơi tay đấy.
Mặc dù bị đánh tới tấp như vậy nhưng trong lòng Vương Chi cũng không sinh ra bao nhiêu khó chịu. Nếu có thì cũng chỉ là một chút cảm thán và lưỡng lự mà thôi.
Thú thật là hắn chẳng muốn đánh nhau với Mai Tiểu Đóa lắm. Hắn không có bao nhiêu hứng thú với trận đấu này. Cũng không phải là hắn xem thường nàng hay gì, chỉ đơn giản là hắn… không muốn đánh.
Thế nhưng… nếu không đánh thì hắn sẽ khó mà có cơ hội thấy lại được chuyện của hai mươi lăm năm trước…
“Phải đánh nàng thôi”.
Ý đã hạ, từ thế bị động, Vương Chi bắt đầu phản công.
“Ba! Ba! Ba!”.
“Ba! Ba!...”.
…
Không có kiếm, cũng chẳng có thần thông nào hết, xuất ra tất cả đều là quyền cước.
Tay đối tay, chân đối chân, Vương Chi và Mai Tiểu Đóa, cả hai lao vào nhau với những màn cận chiến… nhạt nhòa.
Không sai, đích thị là nhạt nhòa. Hai người bọn họ, cứ ngươi tới một quyền thì ta ra một chưởng, ngươi đi một cước thì ta hồi một thoái, chiến cuộc thủy chung vẫn nằm nguyên đấy, chẳng ai làm gì được ai.
Nói chi người khác, ngay đến kẻ trong cuộc là Mai Tiểu Đóa còn cảm thấy bực mình với trận đấu của mình nữa là. Nàng cho rằng tên Vương Chi đại lừa gạt kia đang cố tình trêu ngươi mình. Nếu không phải vậy thì tại sao cứ mỗi lần nàng gia tăng lực đạo là y như rằng hắn cũng xuất ra một lực lượng tương đương chống lại chứ…
“Ba!”.
Sau khi tung ra một cước thật mạnh, từ cú va chạm, Mai Tiểu Đóa mượn nhờ dư lực nhanh chóng bật người ra sau.
Đứng nơi góc Anh Tiên Đài, nàng bặm môi, giậm chân xuống sàn, tức giận nói lớn:
“Nhìn!”.
Lời vừa dứt chưa bao lâu thì từ trong cơ thể nàng, một thân ảnh màu vàng lao ra.
Là đấu hồn Hoàng Kim Sư.
Khác hẳn vẻ mờ nhạt trong trận chiến với Trần Tiểu Ly, thời khắc này thân ảnh Hoàng Kim Sư lại trở nên rất rõ, thậm chí còn nhìn được từng đường nét chi tiết…
“Hống!”.
Cũng chẳng biết có phải vì cảm nhận được tâm tình của Mai Tiểu Đóa hay không mà Hoàng Kim Sư vừa hiện thân thì liền ném cho Vương Chi một cái nhìn bất thiện, hống to một tiếng.
Tiếng hống kia… thật sự là rất to, đến nỗi khiến cho tai Vương Chi cũng kêu lên u u.
“Xem ra là muốn chơi lớn rồi”.
Biết nếu còn tiếp tục sử dụng sức mạnh ở mức hiện tại thì bản thân chắc chắc sẽ chịu thiệt, vì vậy, Vương Chi cũng lập tức mang lực lượng Nhị Thiên Cảnh xuất ra.
Từ sau khi tầng phong ấn huyết mạch đầu tiên được giải khai, cộng thêm có Linh anh của Na Trát ký gửi bên trong đan điền, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều. Với mức Nhị Thiên Cảnh của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công bây giờ, hắn tự tin dù trước mặt có là tu sĩ Linh châu đệ thất trọng cực hạn đi nữa thì bản thân vẫn có thể dễ dàng đánh gục.
Mai Tiểu Đóa ư? Nàng có bao nhiêu lực lượng?
Câu trả lời rất nhanh đã có.
Đứng nguyên tại chỗ, cũng chẳng thấy nàng làm gì nhưng kỳ lạ thay, Hoàng Kim Sư bỗng dưng cúi thấp đầu xuống một chút; kế đấy, chỉ chưa đầy ba giây sau thì nó đã lại một lần nữa ngẩng lên, và lần này là với một cái miệng há to.
Từ bên trong cái miệng to lớn ấy, Vương Chi nhìn thấy một thứ, rất rõ ràng: một quả cầu năng lượng màu vàng.
Như đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra, Vương Chi tức tốc đưa hai tay ra, đồng thời xoay cả trên lẫn dưới mỗi cái nửa vòng…
“Ong!”.
Tại khoảng không giữa hai tay hắn lập tức hiện ra một vòng xoáy đỏ rực với vô số những điểm sáng li ti…
Đúng lúc này, từ trong miệng Hoàng Kim Sư, một luồng sáng mang theo khí tức hủy diệt được bắn ra.
Bên kia, Vương Chi cũng hô lên:
“Càn Khôn Đảo Chuyển!”.
“U u u… u u u… u u…”.
“U u u… u u u…”.
Trong tiếng gió ngân, những âm điệu kỳ lạ vang lên. Cùng với đó, vòng xoáy trước người Vương Chi cũng tức thì bành trướng.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra lại vô cùng nhanh, tất cả chỉ hoàn thành trong một cái nháy mắt.
Ngay tại thời điểm vòng xoáy vừa phóng to thì luồng sáng hủy diệt của Hoàng Kim Sư cũng bắn tới.
Trái với tưởng tượng, chẳng có tiếng nổ hay âm thanh bạo liệt nào vang lên. Duy nhất nghe được chỉ là những tiếng “ong ong” trầm thấp.
Sau vài giây…
Luồng sáng cuối cùng cũng tắt. Và vòng xoáy do Vương Chi tạo ra… nó còn nguyên.
Trước hiện thực phũ phàng ấy, Mai Tiểu Đóa vô thức mà mở to đôi mắt, dù rằng vốn dĩ thì nó đã khá to rồi.
Thú thật là nàng có bị đả kích một chút. Nàng không ngờ kim quang của Hoàng Kim Sư lại dễ dàng bị hóa giải như vậy. Vương Chi kia, ngay đến một li hắn còn chưa nhích nữa a.
“Bình tĩnh”.
Âm thầm nhắc nhở bản thân, Mai Tiểu Đóa hít vào một hơi, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Vấn đề là… khi ý định của nàng còn chưa kịp tiến hành thì phía đối diện, Vương Chi đã phát động công kích.
Vòng xoáy do hắn tạo ra đã biến mất, nhưng thay vào đó, một thứ khác khủng bố hơn lại xuất hiện.
Nó có hai chân, bốn cánh tay, ba con mắt và một chiếc sừng, bộ dạng có thể nói là hết sức kỳ dị.
Cực kỳ có linh tính, nó nhìn chằm vào Hoàng Kim Sư bên kia, há to cái miệng đỏ ngòm của mình…
Chẳng nghi ngờ gì nữa, nó chính là Thần Ma Chi Ảnh – một trong những thần thông của cảnh giới Nhị Thiên trong mười chín tầng Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công.
“Hống!”.
Bốn cánh tay giơ cao, Ma Thần hét lên một tiếng kinh thiên như muốn thị uy với Hoàng Kim Sư.
Cảm nhận được sự khinh thị của đối phương, Hoàng Kim Sư của Mai Tiểu Đóa cũng gào lên đáp trả.
“Hống!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT