“Các ngươi… các ngươi thật ra là ai?!”.

“Ngươi không cần phải hốt hoảng như thế…”.

Vừa nói, Na Trát vừa đỡ Mai Diễm Phương dậy, dìu tới bên ghế.

“… Chúng ta không có ý làm hại ngươi, yên tâm đi”.



Lát sau.

Kinh hãi qua đi, Mai Diễm Phương dần bình tĩnh lại. Nói thế nào cũng là cốc chủ một phương, tâm cảnh tất nhiên không thể quá kém được.

Lần lượt liếc qua Vương Chi và Na Trát Sa Đài, nàng nói:

“Gan các ngươi cũng thật lớn, dưới mắt một chân nhân lại dám làm càn như vầy…”.

“Bộp! Bộp! Bộp!”.

Na Trát nghe xong liền vỗ tay “tán thưởng”:

“Mai Diễm Phương đúng không? Ngươi đúng là biết suy nghĩ đấy. Ừm, dù nó hơi ngu ngốc một chút”.

Cũng chẳng cho đối phương cơ hội phản biện hay phủ định cái gì, nàng tiếp tục:

“Việc tại Vạn Kiếm Môn có một chân nhân đang cư ngụ, chúng ta đương nhiên biết rõ. Nhưng, chúng ta vẫn đến, hơn nữa còn ra tay với ngươi… Ngươi nói xem, chúng ta có sợ tên chân nhân kia không?”.

“Mai Diễm Phương”. – Lần này lên tiếng là Vương Chi – “Ta khuyên ngươi đừng ôm hy vọng hay định làm chuyện gì ngu ngốc. Nữ nhân quái dị đang đứng trước mặt ngươi là một chân nhân hàng thật giá thật đấy. Bàn về tu vi thì nàng ta còn cao hơn Hoàng Thiên Hóa kia hai cảnh giới”.

H-Hai cảnh giới?

Mặc dù không rõ Hoàng Thiên Hóa là Linh anh mấy trọng, thế nhưng dựa vào cách xưng hô lẫn thái độ của đám người Tứ Thiên Điện dành cho hắn thì Mai Diễm Phương cũng phần nào đoán ra được một hai. Đó rõ ràng là một đại nhân vật đích thực.

Vậy mà tên Vương Chi kia vừa mới nói gì?

Theo phản ứng tự nhiên, Mai Diễm Phương không tự chủ mà nhìn kỹ vị “nữ nhân quái dị” kia hơn.

Và… càng nhìn thì nàng càng mờ mịt, bởi đơn giản là nàng chẳng hề cảm nhận được cái gì hết.

“Ngươi nhìn chằm người khác như vậy sẽ rất dễ khiến họ bực mình đấy”. – Na Trát nói, giọng không lấy gì làm thân thiện.

Thú thật là nàng đang cảm thấy hơi khó chịu. Có điều nguyên nhân không xuất phát từ Mai Diễm Phương mà là Vương Chi. “Nữ nhân quái dị”, đó là thứ đã làm tâm tình nàng bị ảnh hưởng.

Cố ý lại như vô tình, nàng chỉ tay về phía Vương Chi, tự mình xác nhận:

“Đúng như tên nam nhân bất thường này nói, ta đích thị là một tu sĩ Linh anh đệ bát trọng, cao hơn Hoàng Thiên Hóa kia hai trọng”.

Mặc kệ Mai Diễm Phương có tin tưởng hay không, nàng trực tiếp đi thẳng vào đề:

“Như lúc nãy ta đã nói, chúng ta không có ý hại ngươi. Nhưng, sự an toàn này chỉ được đảm bảo chừng nào ngươi làm theo những gì chúng ta yêu cầu. Mà yêu cầu đó thì ngươi đã được nghe rồi đấy: ký kết linh hồn khế ước”.

Mai Diễm Phương nghe xong nhưng chẳng nói gì. Nàng đang hoang mang. Linh hồn khế ước, bốn chữ này thật là rất nặng…

“Tiểu muội muội, ngươi có vẻ phân vân khó nghĩ”.

Na Trát phủi nhẹ lòng bàn tay, tiến thêm hai bước về phía trước, trầm ngâm một lúc thì chợt nhận xét:

“Ừm, nhan sắc cũng được”.

Sau khi lén liếc qua Vương Chi, nàng nhếch môi cười tà:

“Thôi được rồi, để ta giúp ngươi mau chóng đưa ra lựa chọn vậy”.

Nói đoạn, nàng cúi xuống, đặt tay lên người Mai Diễm Phương.

“Ngươi muốn làm gì?!”.

“Đừng kinh hoảng, đừng kinh hoảng. Ta chỉ giúp ngươi cởi xuống y phục thôi mà”.

Miệng bảo, tay làm, trong sự bất lực của Mai Diễm Phương, chẳng mấy chốc mà lớp áo ngoài của nàng đã được cởi bỏ. Dĩ nhiên là trong quá trình này, Mai Diễm Phương không thể nào im lặng cam chịu được. Nàng ta đã cầu xin, đã hô hoán, la hét… Những âm thanh của sự yếu đuối, lo lắng và sợ hãi…

“Phốc”.

Có vẻ không chịu được những tiếng ồn kia nữa, Na Trát nhanh tay điểm một chỉ lên người Mai Diễm Phương, đoạn lắc đầu mà rằng:

“Tính tình đúng là không tốt… Kêu la cái gì? Chỉ cởi đồ thôi mà, ta cũng đâu có ăn ngươi được”.

Dừng một chút, nàng nhìn qua Vương Chi, hồn nhiên bồi thêm một câu:

“Nhưng mà hắn thì có a”.

“Ưm… ưm… ưm…”.

Coi như không nhìn thấy sự kháng nghị vô nghĩa của Mai Diễm Phương, Na Trát tiếp tục hù dọa:

“Tiểu muội muội, tên nam nhân bất thường này rất có kinh nghiệm trong mấy chuyện cưỡng gian nữ nhân. Ừm, xinh đẹp như ngươi thì biết đâu sẽ bị hắn giày vò suốt ba ngày ba đêm cũng không chừng… Tiểu muội muội, ta đã bố trí một kết giới cách âm rất kiên cố rồi, lát nữa giải khai huyệt đạo, nếu muốn rên rỉ la hét gì đó mà nói… cứ tự nhiên a”.

Dứt câu, những ngón tay Na Trát lại bắt đầu di chuyển, xem dáng vẻ thì đúng là thực sự muốn đem Mai Diễm Phương lột trần.

Tiếc rằng… có người lại không muốn chứng kiến cảnh tượng kiều diễm sắp xảy ra ấy.

Nắm lấy tay Na Trát, Vương Chi nghiêm túc nói:

“A di, đừng đùa nữa”.

“Ai bảo là ta đang đùa? Cái này gọi là tra tấn tinh thần, ngươi hiểu không?”.

“Giao cho ta”.

“Giao cho ngươi?”. – Na Trát có chút nghi hoặc, hỏi lại – “Cởi y phục?”.

“Ta không nói thế”.

Gạt Na Trát sang một bên, Vương Chi tiến tới trước mặt Mai Diễm Phương, nói một cách rành mạch, dứt khoát:

“Ngươi có hai lựa chọn. Một: ký kết linh hồn khế ước và được an toàn. Hai: từ chối và ngươi sẽ thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh…; tất nhiên, Hồng Diệp Cốc cũng sẽ bị huyết tẩy, gà chó không chừa. Ngươi có quyền nghi ngờ, nhưng sẽ không còn cơ hội để hối tiếc”.

Bên cạnh, Na Trát nghe vậy thì bất mãn ra mặt:

“Tiểu tử ngươi thật là chẳng thú vị”.



Năm phút, đó là khoảng thời gian Vương Chi để cho Mai Diễm Phương suy nghĩ. Và… đúng như dự tính, nàng đã lựa chọn điều đầu tiên, với một vài điều kiện kèm theo. Chẳng hạn như được giữ thân trong sạch, không dùng đệ tử Hồng Diệp Cốc làm lô đỉnh, không theo con đường tà đạo…

Thật ra ban đầu, khi nói ra những điều kiện đó, Mai Diễm Phương vốn chỉ mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi thôi. Dù sao sinh tử của nàng lẫn Hồng Diệp Cốc đều nằm trong tay đối phương, căn bản là không có tư cách để yêu cầu cái gì. Nhưng không ngờ, Vương Chi kia lại thật sự đồng ý tất cả. Việc duy nhất mà hắn muốn nàng làm chỉ đơn giản là thu thập tình báo của các đại tông môn ở đại lục Vân Lâm này, nhất là những thông tin từ phía Yêu Tông…

Tuy trong lòng rất nghi hoặc, thế nhưng Mai Diễm Phương cũng chẳng dám hỏi nhiều. Vương Chi còn nói chuyện đươc chứ “nữ nhân quái dị” tự xưng chân nhân kia thì… nàng có chút sợ hãi.



“Mai Diễm Phương, những gì ta vừa nói ngươi hiểu rõ rồi chứ?”.

Ngẩng lên nhìn Vương Chi – người vừa lên tiếng, Mai Diễm Phương đáp, giọng có nét ưu thương nhàn nhạt:

“Công tử, ta sẽ làm đúng những gì người căn dặn”.

Thú thực là tâm trạng của Mai Diễm Phương hiện giờ không được tốt lắm. Nó rất phức tạp.

Mới lúc nãy thôi nàng vẫn còn là cốc chủ một phương, nhân vật đứng đầu một phái, vậy mà giờ…

Khế ước linh hồn đã ký, sinh tử từ nay đã chẳng còn do nàng quyết định nữa. Thậm chí cả tự do cũng…

Nỗi lòng của Mai Diễm Phương, Vương Chi đương nhiên là thấu hiểu. Người… luôn khao khát tự do, chẳng ai lại muốn cuộc đời mình hoàn toàn bị quyết định bởi kẻ khác cả.

Một cách đột ngột, hắn nói:

“Một trăm năm”.

Một trăm năm?

Câu nói gãy gọn này, Mai Diễm Phương thật tình không thể hiểu được. Vẻ mặt mờ mịt, nàng hướng Vương Chi chờ giải đáp.

Cũng chẳng để nàng phải nghi hoặc quá lâu, Vương Chi nói rõ:

“Nếu ngươi làm tốt bổn phận của mình, một trăm năm sau ta sẽ đem khế ước giải trừ”.

...

Có lẽ do bị bất ngờ nên Mai Diễm Phương nhất thời chưa kịp phản ứng. Phải mất vài giây nàng mới ngập ngừng lên tiếng:

“Ta… có thể tin?”.

Lời hứa hẹn của Vương Chi, nàng không tin tưởng lắm. Chuyện chủ nhân tự mình giải trừ khế ước… xưa nay rất hiếm khi xảy ra. Nàng sống tới từng tuổi này, thấy được vẫn chỉ là thu thêm; bỏ bớt ư, nàng chưa từng gặp.

Đối với sự ngờ vực này của nàng, Vương Chi chỉ đơn giản đáp:

“Một trăm năm sau, ngươi không còn tư cách để làm nô của ta nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play