“… Xem ra Cốt Đãi đã hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của huyết mạch rồi”.

Một chưởng vừa rồi thật là khiến Na Trát có chút ngoài ý muốn. Không phải vì sức công phá của nó mà là vì cái cách Vương Chi thi triển. Từ trong chưởng kia, nàng cảm nhận được lực lượng đến từ huyết mạch của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La. Thật lòng thì nàng không nghĩ Vương Chi sẽ thích ứng nhanh đến thế.

Còn nhớ cách đây vài ngày thôi, khi nàng giúp hắn giải khai tầng phong ấn ngoài cùng, lúc đó, có lẽ bởi vì xung đột với công pháp tu luyện mà hắn đã bị mất kiểm soát, biến thành hình dạng của ma tộc. Để giúp hắn, Na Trát nàng đã phải thi triển bí pháp Yêu Linh Tá Thể đem linh anh của mình dung nhập vào bên trong đan điền đối phương.

Khỏi phải nói, có sự trợ giúp của linh anh, chắc chắn hắn sẽ không bị mất kiểm soát nữa. Đó là mục đích của Na Trát Sa Đài nàng, nhưng không phải duy nhất. Dụng ý của nàng nhiều hơn thế. Và… phần lớn là bắt nguồn từ cảm giác áy náy của nàng.

Hơn bốn mươi chín năm, nàng đã phụ sự ủy thác của tỷ tỷ, không thể chăm lo cho Vương Chi, để hắn phải một thân một mình…

Na Trát cảm thấy mình nợ Vương Chi quá nhiều. Và ký gửi linh anh chính là một sự bù đắp nàng dành cho hắn.

Linh anh hình người kia của nàng rất đặc biệt, vừa sinh ra thì đã có những đại thần thông khiến bao kẻ thèm khát. Có nó trợ giúp, chắc chắn tốc độ tu luyện của Vương Chi sẽ được đề thăng lên nhiều lần, ngoài ra thì thế chất của hắn khẳng định cũng sẽ được tu bổ đáng kể…

Dụng ý của nàng chính là như vậy. Hỗ trợ tu luyện, cải biến tư chất và tùy thời bảo hộ. Tuy nhiên đó chỉ là những dụng ý lâu dài. Tại thời điểm đem linh anh ký gửi, mục đích chủ yếu của nàng vẫn là giúp hắn kiểm soát lực lượng huyết mạch.

Hơn ai hết, ngoài tỷ tỷ Hoa Vũ Sa Đài thì Na Trát nàng chính là người hiểu rõ nhất về huyết mạch ma tộc trong người Vương Chi. Nó thật sự rất mạnh, so với bất kỳ ai khác của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La đều muốn hơn gấp mấy lần. Đáng tiếc là tạo hóa thích trêu ngươi, vậy mà lại ban cho hắn một thể chất hết sức yếu ớt, căn bản là chẳng thể chứa đựng được lực lượng đến từ huyết mạch của hắn. Thiết nghĩ nếu năm đó tỷ tỷ nàng không đem đại bộ phận huyết mạch Kim Nguyệt Tu La phong ấn lại thì e là hắn đã bị chính mình giết chết rồi.

Mặc dù bây giờ, trải qua bốn mươi chín năm tu luyện và trưởng thành tại Vân Lam đại lục, cơ thể Vương Chi đã mạnh mẽ lên nhiều, nhưng nếu muốn kiểm soát toàn bộ lực lượng huyết mạch của mình, theo bản thân Na Trát thì vẫn chưa đủ. Nàng đã tra xét qua, trái với thứ sức mạnh khủng khiếp trong đan điền, trình độ nhục thân của hắn, so với những tộc nhân khác của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La thì… thật sự là không cao lắm. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng chỉ mới giải khai một tầng phong ấn ngoài cùng cho hắn dù theo khả năng thì nàng có thể gỡ bỏ cả hai.

Vốn theo tính toán ban đầu, Na Trát nghĩ ít nhất là phải mất nửa tháng nữa thì Vương Chi mới hoàn toàn kiểm soát được phần huyết mạch đã được giải khai kia. Không ngờ…

“Nếu như Cốt Đãi chịu theo ta về ma giới thì tốt rồi…”.

“Tại sao lại cứ nhất định phải đến Tứ Thiên Điện... Rốt cuộc là nó muốn làm gì đây…”.

Trong lòng Na Trát Sa Đài đúng là đang cảm thấy phiền muộn về vấn đề này. Đại Việt Giới, Tứ Thiên Điện… nàng thực sự không thích nó…

Na Trát, nàng hẳn là có lý do của mình, dù chưa biết đó là gì. Có lẽ là đến từ quá khứ…



Hiện tại ư?

Nó đang khiến cho một người khác phiền muộn, mức độ so với Na Trát thì cao hơn nhiều lắm.

Người đó… chính là Hoàng Thiên Hóa.

Sự phiền muộn của hắn đã lên rất cao, đến mức nảy sinh cả lòng oán độc. Và tất nhiên, gánh chịu chẳng phải ai khác, chính là người đang đứng dưới kia: Vương Chi.

Có một điều mà dù cực kỳ không muốn nhưng Hoàng Thiên Hóa không thể không công nhận: Vương Tân, hay đúng hơn là Vương Chi kia… quá đáng sợ.

Tu vi mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng vậy mà lại có thực lực còn hơn cả tu sĩ Linh châu đệ thất trọng. Khủng bố bậc này, thậm chí có lục tung cả Hoàng gia của hắn cũng không có quá ba người đấy.

Nếu như đối phương chỉ đơn thuần là một đệ tử của Hồng Diệp Cốc, của Yêu Tông hoặc kể cả có là người của Tứ Thiên Điện cũng chẳng hề gì, Hoàng Thiên Hóa sẽ chỉ thưởng thức một chút thôi. Tuy nhiên, thân phận đối phương lại không chỉ có bấy nhiêu. Vương Chi kia, sợ là hắn còn có một thân phận khác nữa. Và nó… dính líu tới Lăng Tố.

“Tiểu tử, dù ngươi có phải là người đó hay không thì ta cũng sẽ không để ngươi sống tiếp…”.

Với Hoàng Thiên Hóa hắn, phàm là nam nhân khiến cho tâm tình Lăng Tố bị ảnh hưởng thì đều phải chết.

Lăng Tố chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Giấu đi sát cơ trong lòng, hắn nhìn sang chỗ của Tứ Thiên Điện, cười nói:

“Cố hiền điệt, ngươi xem, lôi đài hiện đã bị hủy rồi, chúng ta có nên tạm dừng đại hội, đợi cho Vạn Kiếm Môn sắp xếp lại rồi mới tiếp tục không?”.

Nghe Hoàng Thiên Hóa nói vậy, trong lòng Cố Hồng Nhan không khỏi nảy sinh một tia nghi hoặc. Mặc dù Anh Tiên Đài thật là đã bị hủy, thế nhưng đường đường là đại tông môn của Vân Lam đại lục như Vạn Kiếm Môn, thiết nghĩ muốn bố trí một cái khác, kể cả có cao cấp và kiên cố hơn cũng sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian. Lùi một bước mà nói, dù cho thật sự không được thì bọn họ có thể tạo dựng một lôi đài tạm thời bằng kết giới kia mà. Nếu cần thiết, hai vị sư huynh Tu Thiện và Tu Chiến của nàng có thể tùy ý vung tay tạo ra a.

“Xem ra là có dụng ý”.

Cố Hồng Nhan gác lại nghi hoặc, mỉm cười hồi đáp:

“Tiền bối nói phải. Vãn bối cũng cho là nên tạm dừng đại hội lại, coi như để mọi người nghỉ ngơi một chút”.

Liếc qua phía Vạn Kiếm Môn, nàng bảo:

“Cao Tất Hàn, dời đại hội sang ngày mai đi”.

Không phải hỏi hay là kiến nghị, đây là một sự phân phó.

Đối với thái độ của nàng, nếu nói trong lòng Cao Tất Hàn chẳng có chút khó chịu nào thì khẳng định là nói dối. Nói thế nào thì Vạn Kiếm Môn hắn mới thật sự là người chủ trì đại hội Tông môn chi chiến này kia mà. Tứ Thiên Điện, bọn họ bất quá cũng chỉ như Hoàng Thiên Hóa, đến đây với thân phận là khách thôi.

“Đúng thật khách quý thì lấn gia chủ…”.

Âm thầm cảm thán, Cao Tất Hàn đem sự khó chịu trong lòng đè nén xuống, hướng Cố Hồng Nhan đáp lại: “Theo ý tiên tử”.

Nói đoạn, hắn nhìn sang Lôi Thiên Hà rồi gật nhẹ…

Hiểu ý, Lôi Thiên Hà đáp xuống dưới.

“Lâm Thế Danh, trận này ngươi chịu thua chứ?”.

Tuy rằng với tất cả mọi người thì kết quả đã có, nhưng với chức trách của mình, Lôi Thiên Hà vẫn phải xác nhận rõ ràng.

Và Lâm Thế Danh – kẻ được hỏi – cũng nhanh chóng cho hắn một câu trả lời:

“Trận đấu này… ta thua”.

“Không cần chán nản, so với những người khác thì ngươi đã rất xuất sắc rồi”.

Xuất sắc sao?

Vẫn chưa đủ cho Lâm Thế Danh hắn.

“Đa tạ”.

Nhìn về thân ảnh Vương Chi phía đối diện, Lâm Thế Danh kiên định nói:

“Ngươi thật sự rất mạnh, hơn cả những gì ta có thể tưởng tượng… Nhưng, một ngày nào đó… ta tin mình sẽ vượt qua ngươi”.

“Hy vọng ngươi có thể giữ vững lòng tin của mình”.

“Nhất định”.

Nói xong, cũng không chần chừ nữa, Lâm Thế Danh trở lại chỗ của Yêu Tông.

Còn Vương Chi, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi mảnh vỡ của Anh Tiên Đài. Có điều, khác với Lâm Thế Danh, hắn không về chỗ Hồng Diệp Cốc mà một mình rời đi.

Khỏi phải nói, đối với thái độ của hắn, Mai Diễm Phương đương nhiên là rất không hài lòng.

Cũng chẳng cân nhắc đến hai lão nhân Tu Thiện, Tu Chiến và Hoàng Thiên Hóa còn đang tại, nàng truyền âm:

“Tiểu tử, lập tức quay lại cho ta!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play