Lúc này đây, đối với Lăng Mị thì Vương Chi chỉ là Vương Tân, một cái tên xa lạ, một kẻ chưa từng biết mặt.
Trong tâm thế của một người lạ, nàng bình phẩm:
“Không ngờ lại bị tên tiểu tử này lừa gạt, khả năng che giấu đúng là tốt thật”.
Đưa tay vân vê cằm nhỏ, nàng chợt hỏi: “Tiểu Đinh Đang, ngươi nói xem tên tiểu tử Vương Tân này có phải là rất lợi hại không?”.
“Tiểu Đinh Đang?”.
Chẳng nghe đối phương ư hử gì, Lăng Mị bất mãn liếc mắt nhìn qua.
Trông thấy cái nhìn đầy tính uy hiếp nọ, Tiểu Đinh Đang bất đắc dĩ phải mở miệng hồi đáp:
“Hắn có lợi hại hay không ta làm sao biết được. Muốn biết thì ngươi xuống hỏi hắn ấy”.
“Lúc này ta mà hỏi hắn được thì cần gì ngồi đây nói chuyện với con gấu trúc ngươi”.
Gấu trúc?
Lăng Mị chưa nhắc còn đỡ, vừa nhắc thì lửa giận trong lòng Tiểu Đinh Đang liền cuồn cuộn trào dâng như sóng biển.
Quả đúng như lời nàng ta nói, khuôn mặt cô bé hiện giờ trông thật chẳng khác nào con gấu trúc cả. Rất giống, nhất là đôi mắt. To tròn và tím đen. Tất nhiên không phải tự dưng mà chúng được như vậy, toàn bộ đều là do nhân tạo hết. Và người đã tạo ra chúng thì chính là Lăng Mị nàng đấy.
“Hừ, chỉ quan tâm nên mới nhét cho ngươi mấy cái bánh thôi mà, có cần phải đánh đập người ta như thế không…”.
Oán trách quy oán trách, Tiểu Đinh Đang vẫn chỉ có thể cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng. Bạo phát ư? Cô bé cũng không muốn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình lại bị ai kia đem ra tô điểm a. Chung quy thì vẫn là do thực lực quá yếu thôi…
...
Cùng lúc, bên chỗ của Hồng Diệp Cốc.
Một đôi mắt khác, tuy không được như Tiểu Đinh Đang nhưng so với tiêu chuẩn bình thường thì cũng đủ để gọi là to tròn, đen láy. Giống như cô bé, chủ nhân của đôi mắt này đang rất là tức giận. Có điều, thay vì Lăng Mị như cô bé thì nguyên nhân của nàng lại đến từ một kẻ khác: Vương Tân.
Tâm trạng của Mai Tiểu Đóa lúc này thực sự là khá tệ, hệt như cái vẻ cau có đang hiện ra trên mặt nàng vậy. Nàng cảm thấy mình bị lừa.
Môi bất giác bặm chặt, nàng âm thầm dành tặng cho Vương Tân kia ba chữ ngắn gọn:
“Đồ lừa gạt!”.
…
Những lời ấy, đánh giá lẫn bình phẩm, từ Mai Tiểu Đóa, Lăng Mị hay là bất cứ ai khác của tám đại tông môn, Vương Chi có thể đoán được phần nào, dĩ nhiên là nếu hắn muốn. Nhưng sự thực thì hắn đã không hề bận tâm tới chúng. Theo kế hoạch đã vạch sẵn thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải bộc lộ tu vi và một phần thực lực của mình, vậy nên chẳng có gì để phải đắn đo hết. Người của Tứ Thiên Điện chắc chắn đã sớm nhìn ra được hắn là tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng rồi, mọi thứ còn lại chỉ còn chờ vào thời điểm và cách mà hắn thể hiện thôi.
Đây đã là vòng đấu thứ hai, thiết nghĩ cũng nên làm cho mọi thứ trở nên thú vị hơn rồi. Lại nói, Lâm Thế Danh kia đã từng là vầng hào quang trên đầu hắn, là kẻ mà hắn đã từng ngưỡng mộ, bây giờ đem đối phương triệt để đánh bại… có lẽ cảm giác sẽ rất tốt.
Thiên tài số một của Yêu Tông ư?
Hắn muốn đối phương phải xuất ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, rồi sau đó… hắn sẽ dùng một chiêu… kết thúc tất thảy.
Trong ký ức của hắn, ba chữ Lâm Thế Danh… từ nay sẽ không còn nữa.
“Lâm Thế Danh”. – Đề cao giọng, Vương Chi nói – “Bây giờ thì ngươi đã nhìn rõ ‘lòng tin’ của ta rồi chứ? Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, hãy đem toàn bộ thực lực của mình xuất ra đi!”.
Phía đối diện, với tâm tình trầm trọng, sau vài giây im lặng, Lâm Thế Danh lên tiếng:
“Tốt”.
Chỉ một chữ, và… không gì nữa. Thời khắc này thì ngôn ngữ đã chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa rồi. Ai đúng ai sai, ai mạnh ai yếu, tất cả phải chứng minh bằng hành động.
Ngay bây giờ!
Tung người lên không, Lâm Thế Danh đặt kiếm nằm ngang đầu, cắn nhẹ ngón trỏ ở tay trái rồi đặt vào thân kiếm, vuốt từ chuôi lên mũi kiếm…
“Tư thế này…”.
“Lâm sư huynh sắp dùng tới chiêu đó sao?”.
“Chắc chắn là như vậy rồi. Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai ta được chứng kiến nó”.
“Ta cũng vậy. Còn nhớ tại bốn tháng trước, với chiêu kiếm đáng sợ kia, Lâm sư huynh đã đem Mạc Bắc sư huynh – người đã bước vào Linh châu đệ ngũ trọng hơn mười năm – đánh cho trọng thương không dậy nổi…”.
…
Đó là những lời bàn tán của ba người Chu Đống, Mã Điềm và Tần Lệ sau khi nhìn thấy tư thế xuất kiếm của Lâm Thế Danh. Đối với chiêu kiếm nọ, ấn tượng trong lòng bọn họ quả thực rất sâu. Vốn bọn họ còn tưởng phải đợi sang đến vòng đấu thứ ba hoặc là thứ tư gì đó mới được chứng kiến lần nữa, không ngờ lại…
Chuyện đời đúng là chẳng ai có thể dự liệu được. Vương Tân từ Linh châu đệ tứ trọng biến thành Linh châu đệ ngũ trọng, Lâm Thế Danh từ chủ động biến thành bị động, không những ưu thế mất hết mà còn bị ép phải sử dụng thủ đoạn ẩn giấu của mình…
So với suy tính của ba người Chu Đống, Mã Điềm, Tần Lệ thì mọi chuyện đã sai lệch nhiều quá. Đặc biệt là Tần Lệ, vốn dĩ ban đầu nàng chỉ dùng tâm thế của người xem kịch để theo dõi cuộc chiến mà thôi; phải, với nàng thì khi đó Vương Tân kia chẳng hơn gì một tên vũ phu vô lại biết vung quyền múa cước… Thế nhưng theo thời gian trôi qua, nhận định của nàng đã dần thay đổi, bất kể dù cho nàng có không muốn đi nữa. Sự thật thì vẫn luôn là sự thật, dẫu nàng có cố gắng phủ định thì lý trí vẫn nhắc cho nàng biết đó là sự thật. Rằng Vương Tân không phải chỉ là một tên vũ phu vô lại biết vung quyền múa cước mà còn là một cao thủ Linh châu đệ ngũ trọng hàng thật giá thật, thậm chí so với sư huynh Lâm Thế Danh của nàng còn cao hơn một bậc.
Vương Tân kia, màn kịch mà hắn đang góp phần tạo ra… chẳng giống một tí nào cả. Đây đâu phải những gì mà Tần Lệ nàng tưởng tượng chứ.
Tuy rằng hiện tại Lâm sư huynh của nàng đã dùng đến chiêu kiếm đáng sợ có thể dễ dàng đánh trọng thương tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng kia, thế nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng lại vẫn cứ tồn tại một chút bất an lo sợ. Nàng có cảm giác mình chẳng biết một chút gì về Vương Tân cả. Trận đấu với hắn, cách hắn đánh nàng, thuật pháp ẩn giấu, vẻ ngạo mạn ngông cuồng,..., mọi thứ cứ như thể đến từ những con người khác nhau vậy. Nàng không biết nữa… Chỉ là nàng thấy hắn quá khó lường…
Thú thật là kể từ khi biết tu vi của Vương Tân là Linh châu đệ ngũ trọng thì nàng đã chẳng còn trông chờ một màn kịch mà trong đó hắn sẽ bị đánh đập tơi tả như lúc đầu nữa rồi. Điều nàng mong muốn bây giờ là thấy hắn bị đánh bại, càng nhanh càng tốt, chỉ đơn giản vậy thôi.
“Lâm sư huynh… huynh nhất định không được thua hắn…”.
Đó là hy vọng, hoặc cũng có thể xem là một lời cầu nguyện. Và dù không thể nghe thấy nhưng Lâm Thế Danh vẫn dốc hết lực lượng của mình ra để chiến đấu. Bởi vì mong muốn của Tần Lệ cũng chính là mong muốn của hắn. Chiêu kiếm sắp thi triển này… hắn phải đánh thật tốt.
Bao bọc trong luồng khí tức cuồng bạo và nóng rát, Lâm Thế Danh mở mắt. Lửa và lửa, đó là tất cả những gì đang hiện hữu trong đó.
“Ong!”.
Sau một đợt sóng âm bất ngờ lan rộng, cả người Lâm Thế Danh lập tức biến mất.
… ngay sau đó, trong sát na, một vệt hồng quang đột ngột hiện ra ngay bên cạnh Vương Chi.
Đích thị là Lâm Thế Danh. Mặc dù hình dáng mờ nhạt nhưng khí tức này thì đúng thật là hắn.
Cùng với linh kiếm đỏ rực trên tay, hắn hướng Vương Chi đâm tới.
“Xẹt! Xẹt! Xẹt! Xẹt!...”.
“… Xẹt! Xẹt!...”.
Tất cả là mười sáu kiếm, mỗi một kiếm đều trúng đích. Có lẽ bởi do tốc độ quá nhanh cũng như quỹ đạo quá khó lường mà Vương Chi đã chẳng thể phản ứng kịp. Hiện giờ toàn thân hắn đều đã bị thương. Tay, chân, bụng, vai,…, từ trên xuống dưới, máu đang tuôn ra xối xả. Tuy rằng Lâm Thế Danh đã lưu mạng lại cho hắn nhưng với tình trạng thương tích này, e là hắn có muốn cũng không cách nào đánh tiếp được nữa.
Trận chiến này… Lâm Thế Danh đã thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT