“Ồ, tiểu tử Lâm Thế Danh kia đã bắt đầu nghiêm túc rồi”.

Phía trên Anh Tiên Đài, chẳng biết từ khi nào Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang đã đem bàn ghế của mình di chuyển ra xa khỏi những người còn lại của Yêu Tông. Lời vừa rồi chính là được thốt ra từ miệng Lăng Mị.

Dáng vẻ hiện tại của nàng trông khá là… chướng mắt. Lưng ngã tựa ghế, tay cầm bầu rượu, miệng nhai nhồm nhoàm và chân thì… duỗi thẳng. Thiết nghĩ nếu không vì còn có chút e ngại người của Tứ Thiên Điện, chỉ sợ đôi chân thon thả yêu kiều kia từ lâu đã được vắt chéo lên bàn rồi chứ chẳng phải duỗi bên dưới như bây giờ.

Lăng Mị là vậy, tính tình vẫn quái dị như năm nào. Trước khi Vương Chi đến, sau khi Vương Chi đi, sinh hoạt của nàng cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Thích thì làm, không thì nghỉ, nguyên tắc với nàng cũng chỉ như một quả trứng dùng để luộc ăn mà thôi.

Hai mươi lăm năm trôi qua, mặc dù nàng không thu nhận thêm bất kỳ một đệ tử nào nữa, thế nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng sẽ chịu an phận một mình tại Động Lăng Ba. Nàng cũng không phải Lăng Tố, cuộc sống của nàng sao lại có thể nhàm chán như vậy được.

Một mình tiềm tu? Mơ đi.

Thiên Đan Phong của nàng có biết bao nhiêu người, dưới chân nàng có biết bao nhiêu đệ tử, nhàm chán thế nào được.

Buồn ư?

Lôi vài tên ra bắt nạt là xong.

Chán ư?

Lại lôi thêm vài tên nữa là được.

Nếu Thiên Đan Phong vẫn chưa đủ thì còn có Thiên Tuyền Phong, Bách Linh Phong, Mạc Thủy Phong, Ma Diễm Phong, cả Yêu Tông rộng lớn như vậy có biết bao nhiêu là trò để làm, có biết bao nhiêu là người để chơi đùa.

Lùi một bước mà nói, dù không có bọn họ cũng chẳng vấn đề gì hết, Động Lăng Ba cũng đâu phải chỉ có mỗi mình Lăng Mị nàng, từ lúc Vương Chi đi khỏi thì đã có một kẻ khác thay thế a.

Liếc nhìn Tiểu Đinh Đang – kẻ thay thế nọ, Lăng Mị rất thản nhiên nâng bầu rượu, nhấp xong liền bảo:

“Tiểu Đinh Đang, quạt mạnh thêm tí nữa coi. Trời nắng nóng thế này, ngươi quạt nhẹ hều như thế thì ta làm sao mát được”.

“Lăng Mị, sao ngươi không đi mà tự quạt nè?”. – Giọng đầy bất mãn, Tiểu Đinh Đang hỏi lại.

Thú thực là cô bé rất không tình nguyện với công việc của kẻ hầu người hạ này. Cô bé đâu phải đệ tử của Thiên Đan Phong hay là Yêu Tông nàng, cớ gì lại phải đứng quạt mát cho nàng chứ. Nàng ta biết nóng còn cô bé thì không chắc?

Càng nghĩ Tiểu Đinh Đang lại càng thêm bực bội, nhất là khi nhìn vào vẻ mặt hưởng thụ kia của Lăng Mị, thật lòng là cô bé chỉ muốn giơ chân mà đạp lên nó một phát cho hả dạ.

Đáng tiếc, muốn thì vẫn là muốn thôi, thực tại và mong ước cách xa nhau lắm. Đừng nói cô bé không dám, dù cho có thì cũng chẳng thành được. Chắc chắn là vậy. Thực lực giữa đôi bên chênh nhau như cái bờ và cái vực a.

“Hừ, Lăng Mị ngươi cứ đợi đấy! Một ngày nào đó, ta mà biến thành cái bờ, thế nào ta cũng đạp cho ngươi rớt xuống vực cho xem. Tới chừng đó a, ngươi đừng hòng leo lên được. Ngươi mà leo lên thì ta sẽ tiếp tục đạp xuống. Leo một lần ta đạp một lần, leo hai lần ta đạp hai lần, leo ba lần ta đạp ba lần… Ta sẽ đạp tới chừng nào ngươi không thể ngốc đầu lên được luôn…”.

Âm thầm nghiến răng, Tiểu Đinh Đang tăng thêm chút lực lên cây quạt trên tay.

Ngày cô bé biến thành cái bờ còn rất xa a… Tạm thời phải cam chịu số mệnh thôi…

Dĩ nhiên, có buồn thì tất có vui, có người cam chịu thì tất có kẻ hưởng thụ, và hiện giờ, kẻ hưởng thụ kia lại không phải ai khác, chính là Lăng Mị.

Miệng cắn miếng bánh, nàng vừa nhai nhồm nhoàm vừa gật gù bảo:

“Ừm ừm, Tiểu Đinh Đang, cứ giữ lực ở mức này… quạt rộng ra thêm một chút… xuống dưới ấy…”.

“May mà ta đã lường trước… có chuẩn bị sẵn linh tửu và linh thực… nếu không thì thật là… thật là… khục khục…”.

Nhìn thấy Lăng Mị bị nghẹn, Tiểu Đinh Đang lập tức ngưng quạt, cực kỳ mau mắn lấy ra năm sáu cái bánh nữa, quan tâm giục:

“Lăng Mị, Lăng Mị! Bánh nè, mau nuốt đi cho hết nghẹn!”.

“Khục… khục…”.

“Được rồi được rồi, ngươi đừng lo, để đấy ta giúp cho”.

Nói đoạn, cũng chẳng buồn xem Lăng Mị có đồng ý hay không, nhân lúc miệng đối phương đang há ra, cô bé đem hai cái bánh cùng lúc nhét vào.

Vừa ra sức ép đẩy cô bé vừa nói: “Nuốt xuống đi! Mau nuốt xuống đi!”.

Tuy nhiên, toàn bộ chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi. Thực ra lúc này, những lời thật sự trong lòng cô bé là như vầy: “Lăng Mị, nghẹn chết đi! Mau nghẹn chết đi!”.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, đó là một hành động báo thù của Tiểu Đinh Đang. Mặc dù chưa biết hậu quả của nó là gì, sẽ bị Lăng Mị đáp trả thế nào, nhưng ngay tại thời khắc này đây, khi chứng kiến gương mặt đỏ hồng vì bị nghẹn của Lăng Mị thì trong lòng cô bé cảm thấy rất là hả hê. Cái này gọi là cười trên nỗi đau của kẻ thù a.

Vui sướng, đó chính là tâm trạng của Tiểu Đinh Đang, bất kể có vài thứ cô bé còn chưa ý thức được đi nữa. Và đương nhiên, đây chỉ là một cảm xúc cá nhân và rất riêng tư, hoàn toàn không bao quát hay đại diện cho ai hết. Chẳng một người nào tại Anh Tiên Đài này có cùng cảm xúc với cô bé cả, hoặc ít nhất thì cho đến bây giờ là vậy.

Vui sướng và hả hê ư?

Thật ra thì có vài người còn đang rất phiền muộn là đằng khác. Ví như Tần Lệ chẳng hạn…

Từ khi trận đấu giữa Lâm sư huynh của nàng và Vương Tân bắt đầu diễn ra, đến lúc này thời gian cũng đã trôi qua được gần mười phút rồi. Tuy chưa phải quá dài nhưng theo lý thì cũng nên có vài sự va chạm rồi mới phải, nói thế nào thì Lâm sư huynh của nàng rất mạnh kia mà…

Tại sao Lâm sư huynh vẫn chưa làm gì được đối phương chứ?

Lẽ nào thực lực của Vương Tân kia cũng mạnh ngang ngửa Lâm sư huynh?

“Không thể nào…”.

Tần Lệ vội lắc đầu đem ý nghĩ ngớ ngẩn vừa hiện lên kia gạt đi. Phải, với nàng thì nó thật sự ngớ ngẩn. Tên vũ phu vô lại Vương Tân kia làm sao có thể so sánh được với sư huynh Lâm Thế Danh của nàng chứ.

“Ngay cả Linh châu đệ ngũ trọng còn không phải là đối thủ của Lâm sư huynh, một tên Linh châu đệ tứ trọng chỉ biết vung quyền múa cước thì có cân lượng gì được…”.

Miệng lẩm bẩm là vậy, thế nhưng chẳng hiểu vì sao cõi lòng Tần Lệ vẫn không cách nào thả lỏng được. Một chút bất an cứ luôn quẩn quanh ở đấy, trong tâm trí nàng…

Và… thật trùng hợp, ngồi ở cách nàng không xa, một người khác cũng có cùng cảm giác bất an khó hiểu như vậy. Người đó chính là tông chủ đương nhiệm của Yêu Tông – Thanh Tùng Tử.

Hiện giờ hắn đang rất tập trung theo dõi trận đấu, so với những trận trước đó thì lần này hắn chú ý nhiều hơn hẳn, đó là điều mà ai cũng dễ dàng nhìn ra được.

Có gì lạ đâu, hắn là sư phụ của Lâm Thế Danh kia mà. Nhiều người hẳn sẽ nghĩ vậy, tuy nhiên, sự thật thì khác hoàn toàn.

Thanh Tùng Tử chăm chú không phải do Lâm Thế Danh là đệ tử của hắn mà bởi vì hắn là tông chủ của Yêu Tông. Với hắn thì lợi ích của Yêu Tông luôn được đặt lên hàng đầu, phàm là việc ảnh hưởng đến lợi ích đó thì hắn đều sẽ để ý tới. Cũng giống như trận đấu hiện giờ vậy.

Thân là sư phụ và cũng đồng thời là người chứng kiến Lâm Thế Danh lớn lên, đối với thực lực lẫn tính cách của đệ tử mình thế nào, hắn hiểu rất rõ. Quan sát từ nãy giờ, hắn có thể nhìn ra được Lâm Thế Danh đã đánh rất nghiêm túc, những đường kiếm xuất ra thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thật ra lại chứa đầy sát cơ, hung hiểm, cực kỳ ảo diệu. Ngoại trừ một vài thần thông lợi hại chưa dùng tới thì đệ tử của hắn đích thị là đã xuất ra thực lực chân chính rồi.

Nhưng… tất cả chúng đều không phải điều mà Thanh Tùng Tử chú ý nhất, khiến hắn bận tâm là một thứ khác kia: thực lực của Vương Tân.

Thanh Tùng Tử hắn… không phán đoán được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play