Tất nhiên trên đời, phàm muốn có được thứ gì thì đều phải trả một cái giá tương xứng. Miễn phí chẳng qua là vì chưa nhìn thấy.
Trần Tiểu Ly cũng thế thôi. Dùng bí pháp, nàng sẽ tạm thời đề thăng được hai cảnh giới, tức từ Linh châu đệ tứ trọng trở thành Linh châu đệ lục trọng; nhưng bù lại, cái giá mà nàng phải trả cũng không hề nhỏ: sau khi thời hạn của bí pháp kết thúc, tu vi của nàng sẽ lập tức giảm xuống một cảnh giới. Đừng nghĩ đó là một con số quá nhỏ. Dù là hạng kỳ tài tu luyện thì cũng phải mất ít nhất sáu bảy năm mới tăng lên được một cảnh giới Linh châu như vậy đấy.
Tuy tình cảnh của Trần Tiểu Ly chưa phải cái gì “một phút huy hoàng để rồi vụt tắt” nhưng một chút ảm đạm thì hẳn chẳng cần bàn cãi.
Chỉ vì muốn thắng mà phải đánh đổi như thế, đáng chăng? Nhất là khi đây mới chỉ là trận đấu đầu tiên. Cứ cho là nàng thắng được thì sao? Với thương tổn từ việc sử dụng bí pháp lẫn tu vi suy giảm ngay sau khi thời hạn của bí pháp kết thúc, nàng chắc chắn sẽ không thể thi đấu được nữa…
Đây rõ ràng là một quyết định dại dột.
Nhưng… phàm là người, mấy ai không một lần dại dột.
Với những gì bản thân đang làm hôm nay, Trần Tiểu Ly không hối, cũng không tiếc. Có thể trong con mắt người khác, nàng rất ngu ngốc, nhưng với chính mình… đây là việc nàng nhất định phải làm.
Đánh bại Mai Tiểu Đóa và chứng minh cho sư phụ nàng thấy nàng không hề thua kém Mai Tiểu Đóa!
Tất cả những gì hôm nay nàng cần chỉ có như vậy. Trận chiến này là trận chiến đầu tiên và cũng sẽ là cuối cùng của nàng!
“Ha a a a a a…!”.
Sau một tiếng thét dài chất chứa đầy những tâm tư, dồn nén và gần như đã hỗn loạn, Trần Tiểu Ly với tu vi hiện đã đề thăng lên cảnh giới Linh châu đệ lục trọng lúc này mới cười gằn:
“Mai Tiểu Đóa, hôm nay ta sẽ giẫm đạp ngươi!”.
Âm thanh còn chưa kịp lắng xuống thì ngay lập tức, thân ảnh Trần Tiểu Ly đã cận kề Mai Tiểu Đóa.
Một cước đánh tới!
Mặc dù có chút kinh ngạc vì tốc độ của đối phương nhưng do đã cảnh giác từ trước, Mai Tiểu Đóa liền tung quyền đón đỡ.
“Ba!”.
Vừa mới va chạm, hai mắt Mai Tiểu Đóa tức thì mở lớn. Kế đấy, chẳng chút trì trệ, cả người nàng bị đánh bay đi.
“Vẫn chưa xong đâu!”.
Nói đoạn, Trần Tiểu Ly lại lần nữa phát động tấn công, tuy nhiên lần này, thay vì áp sát thì nàng giơ tay, tung chưởng.
Một luồng sáng cuồng bạo từ lòng bàn tay nàng lập tức phóng ra!
Phá Diệt Kim Quang!
“Ầm!”.
Chuyển mắt nhìn sang trái, nơi Mai Tiểu Đóa vừa hiện thân, Trần Tiểu Ly cười lạnh:
“Chạy cũng nhanh lắm. Vậy còn thế này thì sao?”.
Thế là cánh tay trái của nàng lại lần nữa giơ lên. Phá Diệt Kim Quang tiếp tục được bắn ra.
Vẫn tràn đầy lực lượng cuồng bạo nọ, có điều, nếu lúc nãy chỉ có một thì lần này lại là… một tràng.
Cái này vừa dứt thì cái kia đã tới, tất cả đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất: Mai Tiểu Đóa.
“Mai Tiểu Đóa! Ngươi không phải là thiên tài sao?! Ngươi không phải rất mạnh sao?! Tại sao bây giờ lại thảm hại như vậy?!”.
“Nhận thua ư? Nhận thua ư?!... Mai Tiểu Đóa, ngươi không có tư cách nói với ta những lời đó!”.
Trong tiếng cười của kẻ chiến thắng, Trần Tiểu Ly liên tục đánh ra những đạo Phá Diệt Kim Quang về phía Mai Tiểu Đóa. Một đạo rồi lại một đạo, cuối cùng thì không biết là sau bao nhiêu đạo, rốt cuộc nàng cũng chịu dừng tay.
“Hồng hộc…”.
“Hộc… hộc…”.
Trong tiếng thở gấp, Mai Tiểu Đóa gượng người đứng dậy. Bộ dạng của nàng hiện giờ trông khá là thảm hại. Đầu tóc rối bù, khóe miệng rỉ máu, quần áo thì chỗ còn chỗ mất… Tơi tả, hai chữ này có lẽ là rất thích hợp với nàng lúc này.
“Tiểu Kiều, theo lời ngươi nói thì cô gái Mai Tiểu Đóa này là sư tỷ tạm thời của Cốt Đãi đúng không?”. – Trên không trung, vốn im lặng quan chiến từ đầu đến giờ, Na Trát Sa Đài đột nhiên lên tiếng.
Bên cạnh, Tiểu Kiều được hỏi thì liền gật đầu:
“Đúng vậy. Ở Hồng Diệp Cốc nàng rất có danh tiếng”.
“Danh tiếng?”.
Na Trát Sa Đài mỉm cười khó hiểu: “Một chút danh tiếng không tương xứng với cô gái này đâu”.
Tiểu Kiều nghe Na Trát nói vậy thì không khỏi nghi hoặc:
“Na Trát a di, lẽ nào nàng có gì đó rất đặc biệt sao?”.
“Ngươi đoán đúng rồi đấy”.
Thu lại ánh mắt vẫn còn đang đặt trên người Mai Tiểu Đóa, Na Trát Sa Đài xoay đầu nhìn lại. Cũng chẳng thấy nàng có hành động gì, thế nhưng Tiểu Kiều lại đột nhiên hô lên:
“A ui!”.
Đưa tay xoa xoa cái trán, Tiểu Kiều bất mãn ngó sang Na Trát Sa Đài. Khỏi cần đoán cũng biết hung thủ vừa ra tay gõ lên trán nàng là ai rồi.
“Na Trát a di, sao lại đánh ta?”.
“A ui!”.
“Na Trát a di…”.
“A đau!”.
Sau ba lần bị gõ, Tiểu Kiều nào còn dám ý kiến ý cò gì nữa, chỉ đành lấy hai tay che trán, dùng ánh mắt u oán mà nhìn Na Trát Sa Đài.
“Sao im lặng rồi?”.
Tỏ vẻ bất mãn, Na Trát Sa Đài nói:
“Tiểu Kiều, chẳng phải ta đã bảo với ngươi hãy gọi ta là Na Trát tỷ rồi sao. Na Trát a di? Ngươi thấy gương mặt ta già lắm hả?”.
Hóa ra đây là nguyên nhân khiến Tiểu Kiều nàng bị gõ ba lần. Đúng là chẳng phải tự nhiên a.
Bây giờ thì Tiểu Kiều đã tỏ tường mọi chuyện. Nàng đã hiểu. Thế nhưng nói thế không có nghĩa là nàng tán đồng với hành động của Na Trát Sa Đài.
“Na Trát a…”.
Kịp nhận ra mình lỡ lời, Tiểu Kiều vội ho khẽ hai tiếng, cố tình lược qua: “… Người là tứ a di của công tử, ta sao có thể gọi như vậy được chứ”.
“Sao lại không thể? Cốt Đãi là Cốt Đãi, ngươi là ngươi, sau này cứ gọi Na Trát tỷ đi”.
“Nhưng mà…”.
“Cấm ý kiến”.
Chẳng buồn quan tâm đến đôi mắt long lanh tội nghiệp của ai đó, Na Trát lần nữa chuyển tầm mắt xuống dưới đài.
“Xem tiếp trận đấu đi, sắp có trò hay rồi đấy”.
…
Kể từ lúc Mai Tiểu Đóa đứng dậy tới giờ, trận đấu vẫn chưa phát sinh thêm bất cứ tình huống nào nữa. Mai Tiểu Đóa cũng như Trần Tiểu Ly, cả hai chỉ đứng im lặng nhìn nhau, không nói một lời.
Tuy nhiên, bầu không khí trầm mặc cũng chẳng kéo dài lâu lắm. Và người chủ động lên tiếng chính là Trần Tiểu Ly.
“Mai Tiểu Đóa… kết thúc đi”.
Nói đoạn, nàng nhanh chóng tập trung linh lực. Thời gian của nàng đã không còn nhiều nữa. Một đòn này… sẽ chấm dứt tất cả. Hai mươi năm sống dưới hào quang của Mai Tiểu Đóa… Hai mươi năm miệt mài khổ luyện và kìm nén… hôm nay đã tới lúc phải kết thúc rồi.
So với bất kỳ lần nào trước đó thì tốc độ của nàng hiện giờ đều nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa còn không phải chỉ đơn thuần là di chuyển theo một đường thẳng. Trái, phải, chính giữa, chỗ nào cũng lưu lại tàn ảnh của nàng. Với tốc độ và quỹ đạo phức tạp này, dù cho Mai Tiểu Đóa có là tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng thì muốn phán đoán được thật sự cũng chẳng dễ dàng gì.
Để tránh được, rất khó.
Nhưng… ai bảo Mai Tiểu Đóa muốn tránh?
Hai mắt ngưng lại, nàng động.
Một quyền xuất ra, trực tiếp va chạm với quyền đầu vừa đánh tới của Trần Tiểu Ly.
“Rống!’.
“Oanh!”.
Một âm thanh bạo liệt vang lên. Tiếp đó là một trong hai thân ảnh bị đánh bay.
Là… Trần Tiểu Ly.
“Chuyện này…”.
“Sao? Một màn vừa rồi khiến ngươi bị kinh ngạc hả Thái Thái?”.
“Ngươi thì không chắc?”. – Giọng chẳng lấy gì làm thân thiện, Thái Thiếu Phần hỏi lại.
Qua vài giây mà vẫn chưa thấy đối phương hồi âm, Thái Thiếu Phần nhếch môi, đang định chế giễu thì tiếng của Lăng Mị chợt vang lên:
“Thái Thái, đừng tưởng ai cũng thiếu kiến thức như ngươi”.
Mặc kệ vẻ mặt khó coi của ai đó, nàng tiếp lời:
“Vừa rồi, cùng với âm thanh bạo liệt thì còn có một tiếng rống nữa, không biết là ngươi có nghe được không?”.
Tiếng rống?
Thái Thiếu Phần hồi tưởng lại thì quả thật đúng là có. Tuy rằng nó đã bị át đi nhưng với linh giác của nàng, muốn nghe cũng chẳng khó khăn gì.
Chỉ là… tiếng rống kia lại có ảnh hưởng gì đến kết quả vừa xảy ra?
Một bụng nghi hoặc, nàng hiếm thấy chủ động hướng Lăng Mị thỉnh giáo: “Lăng Mị, tiếng rống kia có gì đặc biệt sao?”.
P/s: Hôm nay 1 chương, tối và ngày mai sẽ dành thời gian cho thư giãn. Cả tuần mới được nghỉ một ngày, phải tự thưởng cho mình.
Tối mai mới bắt đầu viết lại, viết xong sẽ đăng luôn. Chắc khoảng tầm 12 giờ đêm hoặc hơn một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT