“Mẫu thân ngươi, nàng… tỷ ấy đã đem hỏa chủng truyền lại cho ngươi. Nói theo cách nào đó thì hành động của tỷ ấy là một sự phản bội. Bởi vì hỏa chủng kia cũng không phải của riêng tỷ ấy. Nó là bảo vật của bộ tộc, tầm quan trọng so với tu la tam bảo cũng chẳng hề thua kém. Theo quy định thì nó chỉ được truyền lại cho tộc trưởng, tuy nhiên, như ta vừa nói, tỷ ấy đã làm trái”.
“Nếu như trong người ngươi… chỉ đơn thuần là dòng máu ma tộc thì kết quả có lẽ sẽ khác. Đáng tiếc…”.
Dường như không mấy bận tâm đến sự tiếc nuối của nàng, nam tử tiếp tục thăm dò:
“Tứ a di, theo lời ngươi thì hỏa chủng kia đã được đưa vào cơ thể ta rồi sao?”.
“Vẫn chưa”.
Quả nhiên. Tới giờ phút này thì nam tử đã hoàn toàn chắc chắc về suy đoán của mình. Dẫu vậy, hắn vẫn chăm chú lắng nghe.
“Tiểu Cốt Đãi, năm xưa, khi được sinh ra, cơ thể của ngươi rất yếu đuối, nguyên nhân thì ta nghĩ có lẽ là vì huyết mạch nhân ma của ngươi. Lúc đó, để bảo toàn mạng sống cho ngươi, tỷ tỷ đã buộc phải thi triển bí pháp đem phần lớn lực lượng huyết mạch của ngươi phong ấn lại”.
Thoáng dừng trong giây lát, Na Trát Sa Đài nói tiếp:
“Mặc dù bản thân hỏa chủng cũng không phải quá cuồng bạo nhưng với tình trạng của ngươi lúc đó, muốn hấp thu thì rất hung hiểm, có khả năng sẽ phải đứt đoạn tâm mạch. Tuy nói mẫu thân ngươi là đại tu sĩ, tài bảo không ít, nhưng hỏa chủng kia cũng đâu phải hạng tầm thường, thật sự là không có biện pháp để áp chế. Bất đắc dĩ, tỷ ấy chỉ có thể đem hỏa linh ấn ký truyền lại cho ngươi”.
“Có phần tương tự như linh hồn ấn ký khắc lên pháp khí, hỏa linh ấn ký cũng có tác dụng khiến cho hỏa chủng nhận chủ. Có điều, nếu như linh hồn ấn ký có thể dễ dàng bị xóa bỏ thì hỏa linh ấn ký lại khác hẳn, nó không thể bị xóa bỏ. Cách duy nhất để cướp đoạt hỏa chủng là giết chết chủ nhân của nó. Vậy nên có thể nói, tại thời điểm được truyền hỏa linh ấn ký từ tỷ tỷ thì hỏa chủng đã chính thức thuộc sở hữu của ngươi rồi. Mọi chuyện còn lại chỉ là chờ cho thể trạng của ngươi tốt lên một chút thì sẽ đem nó đưa vào cơ thể ngươi thôi. Tiếc rằng…”.
Khe khẽ lắc đầu, Na Trát Sa Đài nhìn sang nam tử, thần sắc có chút áy náy:
“Tiểu Cốt Đãi, tất cả đều là lỗi của ta. Năm đó ta đã không thể bảo vệ được hỏa chủng…”.
“Mọi chuyện là thế nào, a di có thể kể rõ không?”.
Vẫn là giọng điệu không mặn không nhạt kia. Kẻ không biết chắc hẳn đều sẽ nghĩ rằng nam tử chẳng bận tâm gì mấy đối với cái gọi là hỏa chủng nọ, nguyên nhân thì… có thể là chưa nhận ra được công dụng của nó. Thế nhưng thực tế thì nào phải vậy. Công dụng của hỏa chủng, nam tử chẳng những biết mà còn rất rõ là đằng khác, thậm chí so với tộc nhân của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La thì còn nhiều hơn. Trong ký ức của Ma Bôi, thông tin về hỏa chủng… thực sự là không ít. Thờ ơ chẳng qua là vì… hắn không cần thiết phải luyến tiếc thôi. Hỏa chủng bị thất lạc kia đã được chính hắn tìm lại rồi. Hơn ba mươi năm trước, thời điểm hắn vẫn còn là một tên đệ tử sớm chiều gắn bó bên những mảnh linh điền, vào lần đầu tiên gặp mặt Lăng Mị, nàng ta đã đem y phục của mình gán nợ cho hắn. Trong bộ y phục kia có đính một mảnh hồng ngọc, nó… chính là hỏa chủng của mẫu thân hắn, hay nói đúng hơn thì là của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Mặc dù trên đời này hỏa chủng cũng không chỉ có một, thế nhưng đối với hắn tự động nhận chủ thì tuyệt đối chỉ có thể là của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La mà thôi.
Những chuyện đó, Na Trát Sa Đài hiển nhiên chẳng thể nào biết được. Người duy nhất biết là nam tử thì dường như lại không có ý nói ra. Lý do tại sao thì không hiểu được. Chỉ tội cho Na Trát Sa Đài, từ đầu đến cuối đều vẫn đinh ninh rằng hỏa chủng năm xưa đã hoàn toàn bị thất lạc, trong dạ thật sự là vô cùng áy náy.
“… Năm đó, sau khi mẫu thân ngươi buông tay chịu trói, dưới sự dặn dò của tỷ ấy trước đó, ta đã mang ngươi trốn khỏi Thiên Nguyệt Ma Giới. Vốn dĩ theo dự tính ban đầu thì ta sẽ đến một giới diện ma tộc khác là Đại Đồng Giới, chỉ là… trong quá trình trốn chạy đã có một số chuyện xảy ra, kết quả là chúng ta đã bị truyền tống tới thế giới của nhân tộc, tại Vân Lam đại lục này. Tuy nhiên, lúc đó bị truyền tống tới cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta mà còn có thêm ba người nữa. Bọn họ chính là những kẻ đã liên tục truy bắt chúng ta”.
“Tiểu Cốt Đãi, ngươi có biết bọn họ là ai không?”.
“Lẽ nào không phải người của bộ tộc?”.
“Đúng là không phải”.
Giọng nặng nề thấy rõ, Na Trát Sa Đài nhớ lại:
“Ba tên kia, bọn họ… là thuộc hạ của tên tiểu nhân đê tiện vong ân phụ nghĩa đó”.
Nở nụ cười cay đắng, nàng nói tiếp:
“Giết chết tộc nhân Kim Nguyệt Tu La ta, đoạt mất một trong tu la tam bảo ta, hại tỷ tỷ bị đọa đày dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm chưa đủ, hắn lại còn muốn chiếm luôn cả hỏa chủng của tỷ ấy, của nhi tử mình”.
“Tiểu Cốt Đãi, ngươi tuyệt đối phải nhớ cho kỹ: hắn ta không phải phụ thân mà là kẻ thù của ngươi. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ thay mẫu thân ngươi báo thù. Những đau khổ mà tỷ ấy phải chịu, những bi kịch mà bộ tộc Kim Nguyệt Tu La phải gánh, và cả việc tha hương lẩn trốn của ngươi nữa, chúng ta sẽ bắt tên tiểu nhân kia trả lại hết thảy”.
…
Sau khi tâm tình đã phần nào bình ổn, Na Trát Sa Đài quay lại câu chuyện:
“Năm đó, dưới dự truy đuổi của ba tên kia, ta và ngươi thật chẳng khác gì những con chuột phải trốn chui trổn lủi, đến vài ngày bình yên cũng không có nổi. Bất đắc dĩ, vì muốn bảo toàn mạng sống cho ngươi, ta đã dùng hết chín phần Thiên Tàm Thủy trên người và máu huyết của mình, thi triển bí pháp đem toàn bộ huyết mạch ma tộc của ngươi phong ấn lại. Với hai tầng phong ấn của ta và một tầng phong ấn trong cùng của tỷ tỷ, ta tin dưới Đại hải đệ ngũ trọng thì tuyệt đối không ai có thể phát giác ra được lai lịch của ngươi”.
“Với thực lực của ta, đương nhiên thủ đoạn không chỉ có bấy nhiêu. Thật ra vốn dĩ ban đầu ta còn muốn đem một phần ký ức của mình truyền cho ngươi, bao gồm những chuyện của mẫu thân ngươi, của bộ tộc và cả những công pháp tu luyện đỉnh cấp nhất. Nhưng sau đó ta đã từ bỏ ý định. Tư chất của ngươi năm đó thật sự là quá kém, thậm chí nếu đem so với những người bình thường nhất trong bộ tộc cũng là vô cùng chênh lệch. Nếu như có hỏa chủng trợ giúp thì có lẽ còn một tia hy vọng báo thù, còn một chút cơ hội trở về Thiên Nguyệt Ma Giới cứu mẫu thân ngươi ra, đáng tiếc… trước đó mấy ngày, trong lúc giao đấu với ba tên kia, hỏa chủng đã bị chúng lấy đi”.
“Không có hỏa chủng trợ giúp, với tư chất kém cỏi của ngươi, ta sợ rằng dù ngươi có nỗ lực cả đời cũng chẳng thể hoàn thành được những việc kia. Chính vì vậy nên ta đã đem ngươi giao cho một gia đình phàm nhân bình thường nuôi dưỡng mà không hề để lại cho ngươi bất kỳ ký ức nào cả. Ý nghĩ của ta là nếu có thể bình an vượt qua đại nạn, thoát được sự truy đuổi của bộ tộc và thế lực của tên tiểu nhân đê tiện kia thì sẽ lập tức trở về đón ngươi, lúc đó có muốn trợ giúp ngươi tu luyện cũng chưa muộn. Còn bằng như ta không thoát được, vậy thì ít nhất ngươi vẫn có thể bình an vui vẻ mà sống nốt cuộc đời phàm nhân ở nhân giới, tại Vân Lam đại lục này…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT