“Cao đạo hữu, ngày cũng đã sắp hết rồi, tại sao vẫn chưa thấy người của Tứ Thiên Điện đến?”.
Trong số hai mươi bốn người đang đứng, có lẽ vì chờ đợi quá lâu, một cô gái không nhịn được lên tiếng. Nàng cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là cốc chủ của Hồng Diệp Cốc – Mai Diễm Phương.
Khẽ xoay đầu nhìn qua nàng, Cao Tất Hàn – người vừa được hỏi – nói:
“Hỏa Y Tiên Tử, theo thông tin Cao mỗ nhận được thì đúng thật là hôm nay người của Tứ Thiên Điện sẽ đến. Cao mỗ nghĩ chắc là bên đó xảy ra chút sự cố nào đó, hẳn là sẽ tới nhanh thôi”.
Mai Diễm Phương không cho là đúng, nhỏ giọng: “Cũng không biết là có sự cố thật hay vì người ta cố tình đến muộn…”.
Lời vừa rồi của nàng cũng không phải tùy tiện nói ra, tất cả đều có nguyên do. Còn nhớ hai lần trước, mấy vị đại nhân của Tứ Thiên Điện kia đều đã làm như vậy, bắt đám người bọn họ mỏi mắt trông ngóng a. Đừng thấy bọn họ ở Vân Lam đại lục uy phong huy hoàng mà lầm, đứng trước con quái vật Tứ Thiên Điện kia, bọn họ chẳng hề có chút cân lượng nào cả. Cái gọi đại tông môn bất quá chỉ càng làm cho người ta chê cười mà thôi.
Ví như hiện tại, đừng nói sự chậm trễ có thể chỉ là do sự cố nào đó, cho dù có thực sự là vì người của Tứ Thiên Điện cố ý đi chăng nữa thì tất cả những đại nhân vật của tám đại tông môn đang đứng đây, điều duy nhất bọn họ sẽ làm… vẫn chỉ là tiếp tục chờ đợi. Một ngày… hai ngày… ba ngày… hay thậm chí là mười ngày nửa tháng, khẳng định sẽ không có ai dám bỏ về. Mặc dù trong lòng họ chắc chắc sẽ rất bất mãn và khó chịu, tuy nhiên, tuyệt đối sẽ chẳng có ai mở miệng phàn nàn trước mặt người của Tứ Thiên Điện. Không ai dám cả.
Tứ Thiên Điện rất mạnh, so với nó thì cái gọi tám đại tông môn của Vân Lam đại lục chẳng đáng là gì hết. Một bên là voi, một bên lại là kiến, chênh lệch… thật như trời với đất…
Tu đạo giới cường giả vi tôn, đạo lý thuộc về kẻ mạnh, yếu đuối… chỉ có thể cúi đầu điệu thấp. Ở đây không có cái gọi là công bằng, bình đẳng thì lại càng viễn vong. Muốn được tôn trọng, muốn đòi công đạo, vậy thì hãy mạnh lên đi…
…
…
Một giờ sau.
Sắc trời lúc này đã tối hẳn, trăng non đã lên, và người của tám đại tông môn thì… vẫn còn đang tiếp tục đứng đợi.
“Xem ra hôm nay người của Tứ Thiên Điện sẽ không đến”.
Thoáng liếc qua Thanh Tùng Tử - người vừa lên tiếng, Công Tôn Quy bất ngờ hỏi:
“Ê, Thanh Tùng, có khát nước không?”.
Thấy đối phương mặt đầy nghi hoặc, Công Tôn Quy nói rõ: “Ta đã lường trước tình huống này, thế nên trước khi đến đây ta đã chuẩn bị sẵn thứ này…”.
Vừa nói hắn vừa lấy từ trong giới chỉ ra ba chiếc bình màu đen, tiếp đó thì mở nắp, hít một hơi thật sâu, mắt nhắm nghiền, tặc lưỡi: “Thơm chết đi được”.
Đưa sang cho Thanh Tùng Tử một bình, hắn bảo: “Thanh Tùng, cho ngươi đấy”.
Này…
Nhìn bình linh tửu to đùng, cao gần đến ngực mình, Thanh Tùng Tử nhất thời không biết phải nói gì.
“Đúng là đồ ham ăn hốt uống”.
Ngay lập tức, ánh mắt Công Tôn Quy chiếu thẳng về phía kẻ vừa nói.
“Bông hoa lửa, thấy ta không cho ngươi nên tức hả?”.
“Ta thèm vào”.
“Ngươi không cần che giấu, Công Tôn Quy ta thừa biết là ngươi rất thích rượu mà”.
Cố tình đung đưa bình rượu trong tay, Công Tôn Quy vừa ngửi vừa cảm khái:
“Chà, rượu gì mà thơm thế không biết”.
Nói đoạn, hắn nâng lên, há miệng uống một ngụm lớn.
“Hít… hà…”.
Bộ dáng hệt như kẻ vô lại, hắn chà xát hàm râu qua lại mấy lượt, cười cười nhìn Mai Diễm Phương.
“Bông hoa lửa, rượu này là thiên niên linh tửu đấy, có muốn uống một ngụm không?”.
“Đúng là hạng phàm phu tục tử”.
“Ài… kìm nén ham muốn làm gì không biết. Ngươi ngại thì để ta uống hết luôn vậy”.
Thế là bình rượu to đùng kia lại lần nữa được nâng lên.
Đúng lúc này, tòa truyền tống trận bên kia bỗng bất ngờ lóe sáng.
Gần như tức thì, chẳng ai bảo ai, toàn bộ hai mươi ba đại nhân vật của tám đại tông môn đều đồng loạt hướng ánh mắt về tòa truyền tống trận nọ, riêng Công Tôn Quy thì… thay vì nhìn, hắn lại vội vã đem mấy bình rượu cất đi, thi triển thuật pháp xóa toàn bộ dấu vết.
Nếu để mấy vị đại nhân của Tứ Thiên Điện biết trong lúc chờ nghênh đón họ mà hắn lại ngang nhiên mang rượu ra uống thì thế nào cũng được quan tâm đặc biệt a!
Nhanh chóng bình ổn tâm tình, Công Tôn Quy nặn ra một nụ cười mà so với hai mươi ba người còn lại thì còn muốn thân thiện hơn gấp bội, hướng về truyền tống trận chào đón.
Một, hai, ba.
Vừa được truyền tống tới có tất thảy ba người: hai nam một nữ, hai già một trẻ.
Lớn tuổi là hai lão nhân râu tóc bạc phơ, một gầy một béo, cả hai đều có tu vi Thiên hà đệ thất trọng. Còn lại thì hiển nhiên là cô gái trẻ kia. Dung mạo của nàng phải gọi là cực kỳ xuất chúng. Nàng rất đẹp, nhất là đôi mắt: tràn đầy mị hoặc, thậm chí so với Lăng Mị cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Đương nhiên chỉ là đôi mắt thôi, còn những bộ phận khác như bờ môi, sống mũi, lan da, mái tóc,…, công bằng mà xét thì vẫn còn chênh lệch đôi chút. Thế nhưng nói đi thì cũng nên nói lại, nhan sắc của nàng đúng thật là chưa thể bì được với Lăng Mị, tuy nhiên ở một khía cạnh khác thì Lăng Mị lại không sánh được với nàng.
Nó là gì ư?
Dáng. Dáng người của nàng vô cùng hoàn mỹ, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần cong thì cong, có thể nói là thêm một chút thì thừa mà bỏ một chút thì thiếu, thực sự chẳng có lấy một tí khuyết điểm nào cả.
Hình dáng, tướng mạo của nàng đã vậy, thế còn tu vi đâu này? Là Thiên hà cảnh mấy trọng đây?
Thật ra thì chỉ là Linh châu đệ lục trọng thôi.
Quá thấp?
Đối với một tu sĩ còn chưa đầy năm mươi tuổi thì không đâu. Nên biết là tại Vân Lam đại lục này, dưới năm mươi tuổi mà có thể bước vào Linh châu đệ lục trọng thì chưa từng nghe nói đấy.
“Vãn bối Cao Tất Hàn, xin ra mắt hai vị tiền bối”.
Ngay khi ba người của Tứ Thiên Điện vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Cao Tất Hàn dẫn đầu đám người tám đại tông môn, lần lượt cung kính hướng về hai lão nhân nghênh đón, riêng cô gái có tu vi Linh châu đệ lục trọng phía sau cũng được hắn nở nụ cười niềm nở gât đầu chào hỏi. Tuy nói tu vi của đối phương còn nhỏ hơn hắn nhiều, nhưng dẫu sao thì cũng là người của Tứ Thiên Điện, hơn nữa lại còn đi cùng với hai lão nhân thâm bất khả trắc kia, Cao Tất Hàn hắn thật là không dám xem nhẹ.
Tất nhiên đó cũng không phải suy nghĩ của riêng mình hắn, những người khác cũng đều như vậy cả. Thế nên chẳng có gì khó hiểu khi mà bọn họ lại có cách cư xử y hệt như hắn vừa rồi. Vẫn là cúi đầu cung kính trước hai lão nhân và nhẹ gật đầu nở nụ cười đầy thiện ý với cô gái phía sau.
Thiết nghĩ đó cũng là một cách ứng xử hợp tình hợp lý.
Ấy vậy mà… nó dường như lại chưa đủ để làm hài lòng người của Tứ Thiên Điện. Bằng chứng là hiện giờ, khuôn mặt của hai lão nhân Thiên hà đệ thất trọng kia đang tỏ ra khá khó chịu.
Nhìn thấy họ như vậy, trong lòng đám người tám đại tông môn tức thì trở nên khẩn trương.
Khiến cho người của Tứ Thiên Điện không vui thì có thể sẽ phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng đấy!
Nếu được, bọn họ rất muốn xoa dịu sự khó chịu vừa mới hiện lên trên mặt của hai lão nhân kia ngay. Nhưng khổ nỗi… bọn họ lại không biết phải xoa dịu bằng cách nào a!
Đến lý do khiến hai lão nhân kia khó chịu mà bọn họ còn chẳng biết thì lấy gì mà xoa, lấy gì mà dịu đây?
Rốt cuộc thì hai lão nhân kia không hài lòng về chuyện gì chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT