Vạn Kiếm Môn, Nghị Sự Đường.

Từ bên ngoài, cánh cửa bất ngờ hé mở, kế đấy thì một thân ảnh cao gầy với hàm râu quai nón đen nhánh bước vào. Người vừa đến… không phải là Công Tôn Quy. Hắn chỉ là một vị trưởng lão bình thường của Vạn Kiếm Môn mà thôi.

Sau khi nhẹ gật đầu chào hỏi các đại nhân vật có mặt trong phòng, người kia đi thẳng tới chỗ Cao Tất Hàn, cung kính dâng lên một cuốn ngọc giản, nói:

“Môn chủ, xin người xem qua”.

Cao Tất Hàn không hỏi han gì, nhanh chóng giơ tay tiếp nhận ngọc giản, tiếp đó thì đưa thần thức vào.

Qua vài giây ngắn ngủi, Cao Tất Hàn đem thần thức thu lại, quay sang vị trưởng lão nọ, bảo:

“Chung Liêm, nói với mọi người không cần tìm nũa”.

“Đã biết, thưa môn chủ”.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi”.

“Vâng”.



Chung Liêm vừa ra khỏi cửa thì ngồi ở chiếc ghế thứ ba, hàng bên trái, Mai Diễm Phương liền cất tiếng:

“Cao đạo hữu, lẽ nào hai tên Công Tôn Quy và Tả Vinh Thành kia đều không chịu đến?”.

Dành cho nàng một cái lắc đầu nhè nhẹ, Cao Tất Hàn đáp:

“Thật ra thì người của bản môn không tìm được họ”.

“Sao? Bọn họ không có trong địa phận của Vạn Kiếm Môn ư?”. – Lần này người lên tiếng là đường chủ của Bách Hải Đường – Hàn Băng Tiên Tử Bách Lý Tiểu Băng.

Cũng khó trách nàng lại nghi hoặc như vậy, bởi lẽ hôm nay là một ngày trọng đại, theo lý thì hai người kia không thể nào tùy tiện đến thế được. Phải biết nếu bọn họ mà thật sự không tới thì sẽ khiến toàn bộ tám đại tông môn đều bị liên lụy đấy…

Hiểu được suy nghĩ của nàng, đang ngồi kế bên, tông chủ Yêu Tông là Thanh Tùng Tử cho ý kiến:

“Hàn Băng Tiên Tử, đạo hữu cũng đừng quá lo lắng. Nói thế nào thì Công Tôn môn chủ và Tả lâu chủ đều là người đứng đầu một đại tông môn, nặng nhẹ thế nào hẳn là biết phân định. Ta nghĩ chắc là bọn họ sẽ đến ngay thôi”.

Phía đối diện, Mai Diễm Phương nghe vậy thì khó chịu chen vào:

“Họ Tả sao thì ta không biết chứ còn cái gã Công Tôn kia thì…”.

Nói tới đó, Mai Diễm Phương đột nhiên ngừng lại. Chẳng rõ là vô tình hay cố ý, nàng liếc ra cửa phòng, đề cao giọng:

“Hừ, cái gã Công Tôn kia thì quái đản đến nỗi làm người ta phát bệnh”.

Ngay khi lời nàng vừa dứt thì bất thình lình, cánh cửa vốn đang khép chặt bỗng mở toang ra.

Là bị người ngạnh sanh đá vào!

Rốt cuộc thì kẻ nào lại to gan như vậy, thậm chí đến cửa Nghị Sự Đường của Vạn Kiếm Môn mà cũng dám giơ chân đá xuống?

“Ồ”.

Mai Diễm Phương nhìn ra cửa, cố tình bày ra dáng vẻ ngạc nhiên mà nói:

“Hóa ra là Công Tôn môn chủ, vậy mà ta còn tưởng là đại nhân vật nào của yêu tộc xông vào làm loạn chứ”.

Quả đúng như lời nàng, kẻ vừa giơ chân mở toang cánh cửa Nghị Sự Đường đích thị là Công Tôn Quy. Lúc này, khuôn mặt hắn đang rất là khó coi, theo góc độ nào đó thì so với yêu thú cũng có vài phần tương tự.

Đi thẳng một mạch đến chỗ Mai Diễm Phương, hắn lớn tiếng chất vấn:

“Bông hoa lửa xấu xí kia, ngươi vừa bảo ai là quái đản khiến người phát bệnh hả?! Mau nói rõ cho ta!”.

Tuy rằng câu nói của Công Tôn Quy không phải quá ngắn, thế nhưng triệt để lọt được vào tai Mai Diễm Phương thì chỉ có năm chữ: “Bông hoa lửa xấu xí”.

Thế là gần như tức khắc, một cỗ lửa giận như sóng biển trào dâng trong lòng Mai Diễm Phương.

Tại sao ư?

Bởi vì đối phương nói sai sự thật quá lớn đi!

Xấu xí ư? Hỏa Y Tiên Tử Mai Diễm Phương nàng mà là một kẻ xấu xí ư?

Cao xa thì không dám nói chứ riêng cả vùng Nam Hạ, xét về nhan sắc thì làm gì có nữ nhân nào vượt qua được Hỏa Y Tiên Tử của Hồng Diệp Cốc chứ?

Số nam nhân ái mộ nàng đủ để tạo nên một bức tường dài đến mấy chục dặm đấy!

Gương mặt hồng lên thấy rõ, Mai Diễm Phương bật người dậy, nhìn thẳng Công Tôn Quy đáp trả:

“Công Tôn Quy, ta đây chính là nói con rùa đen ngươi đấy!”.

“Ngươi… Đồ xấu xí, ngươi có dám lặp lại lần nữa không?!”.

“Ta sợ ngươi chắc. Ngươi dỏng tai mà nghe cho rõ đây: Hỏa Y Tiên Tử ta chính là nói con rùa đen ngươi quái đản khiến người phát bệnh đấy!”.

Ong!

Ngay tức thì, một cỗ uy áp cuồng bạo bất ngờ bộc phát.

Là của Công Tôn Quy!

Hắn đã thật sự bị Mai Diễm Phương chọc giận.

Hắn sẽ động thủ sao?

Chưa biết được. Có điều hiện tại, khí tức của hắn đang mỗi lúc một trở nên hung hãn, xem bộ dạng thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra tay đánh tới.

Vậy còn Mai Diễm Phương – người đã chọc giận hắn đâu này?

Tất nhiên nàng chẳng thể ngồi đợi bị người ta công kích, hệt như Công Tôn Quy, khí tức của nàng cũng đang nhanh chóng gia tăng.





Trong bầu không khí căng thẳng này, chứng kiến tình thế bất ổn, thân là gia chủ, Cao Tất Hàn chẳng thể nhắm mắt làm ngơ được. Lần lượt nhìn qua Công Tôn Quy và Mai Diễm Phương, hắn mở miệng hòa giải:

”Công Tôn đạo hữu, Hỏa Y Tiên Tử, hai vị thân là nhất môn chi chủ, nhất cốc chi quân, cớ sao lại vì mấy câu nói mà động tay động chân?”.

“Hai vị, xem như nể mặt Cao Tất Hàn ta, xin hai vị đạo hữu hãy thu lại uy áp của mình”.

Vốn đang bừng bừng lửa giận, Công Tôn Quy nghe xong mấy lời nọ thì tâm tư thoáng động, không tiếp tục gia tăng khí tức nữa mà nói:

“Cao Tất Hàn, ngươi bảo nàng ta thu hồi trước đi”.

Chẳng cần Cao Tất Hàn truyền lời, Mai Diễm Phương đáp ngay:

“Tại sao ta phải thu hồi trước? Công Tôn Quy, nếu muốn thu thì cũng phải là ngươi thu trước”.

Thu trước?

Như thế chẳng hóa ra Công Tôn Quy ta đây tự nhận mình sợ bông hoa lửa xấu xí ngươi ư?

Nghĩ vậy, Công Tôn Quy kiên quyết giữ vững lập trường:

“Không được! Ngươi thu trước rồi ta sẽ lập tức thu sau”.

“Ngươi không thu trước thì ta cũng không thu!”.

“Ngươi…”.

Mắt thấy Mai Diễm Phương cứng đầu cứng cổ như vậy, Công Tôn Quy vốn đã tức thì lại càng thêm nghẹn.

Nữ nhân này… đến cùng là muốn cái gì đây? Chẳng lẽ thật sự là định đánh nhau?

Công Tôn Quy hắn chỉ là định hù dọa một tí thôi a!

Công Tôn Quy hắn là ai chứ? Đường đường là nhất môn chi chủ, lý nào lại vì mấy câu nói mà ra tay đánh đập nữ nhân? Người ta không chê hắn thì hắn cũng tự cười vào mặt mình đấy.

Sỡ dĩ vừa rồi tỏ ra giận giữ, hơn nữa lại còn phát ra uy áp là vì hắn biết thế nào Cao Tất Hàn cũng sẽ lên tiếng ngăn cản. Khi đó thì sao? Hắn sẽ dễ dàng leo xuống. Nhưng là bây giờ… cái thang nọ đang bị bông hoa lửa xấu xí kia nắm chặt a. Nếu giờ mà nhượng bộ lui binh thì không khỏi quá mất mặt đi. Ai mà ngờ được nàng ta lại hung hăng tới trình độ này chứ.

Tình cảnh của Công Tôn Quy lúc này có thể gọi là tiến thoái lưỡng nan, đánh không được mà lui cũng chẳng xong.

Đến cùng là làm sao để giải quyết đây?



Giữa lúc Công Tôn Quy đang đau đầu suy nghĩ đấu pháp thì từ bên ngoài Vạn Kiếm Môn, một đạo thanh quang phá không bay vào.

Vừa đến là một tu sĩ bề ngoài tuổi độ bảy mươi, râu tóc bạc phơ, dáng vẻ gầy gò, hốc mắt lõm sâu, quả thực nhìn thế nào cũng thấy đây là một ông lão già yếu bệnh tật…

Mặc dù tướng mạo già yếu, thần sắc nhợt nhạt là vậy, thế nhưng không một ai trong số những đại nhân vật ở đây dám có chút nào khinh thị đối với vị tu sĩ này. Thậm chí kể cả mấy vị chưởng môn, tông chủ, cốc chủ gì kia cũng không ngoại lệ. Vị tu sĩ già yếu này… rất lợi hại.

P/s: Gõ xong thì cũng mệt lã rồi, có chỗ nào chưa kịp biên chỉnh thì mọi người thông cảm nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play