Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng thì câu chuyện của Tiểu Đinh Đang cũng đến hồi kết thúc. Không phải nói, nó quả thực là một kết cục tệ hại mà kẻ nhận lấy thiệt thòi… tất nhiên là Tiểu Đinh Đang. Đúng vậy, cô bé đã suy diễn và biến mình thành một nhân vật ngoan hiền trong câu chuyện. Có thể nói rằng trong câu chuyện kia, cô bé là nhân vật chính diện với bản tính thiện lương, hoàn toàn đối lập với nhân vật phản diện là cô gái đã la mắng và cướp đoạt kẹo hồ lô của cô bé. Từ đầu đến cuối, cô bé đều là người tốt, thậm chí còn có chút đáng thương. Còn cô gái kia ư?
“Nàng ta là một người xấu”. – Đó là kết luận của Tiểu Đinh Đang dành cho nàng.
Tuy nhiên, đấy vẫn chưa phải toàn bộ. Chỉ một giây ngắn ngủi, một đánh giá nữa lại được chính cô bé đưa ra: “Nàng ta cũng rất hống hách và tham ăn”.
Xấu xa, hống hách, tham ăn… chẳng cần nói thêm gì nữa, hình tượng của cô gái kia đã bị Tiểu Đinh Đang bôi nhọ môt cách không thương tiếc. Thiết nghĩ nếu để Tiểu Kiều nghe được những lời vừa rồi thì mười phần chắc chín, khẳng định nàng sẽ phải mở to đôi mắt lên mà nhìn mất. Tài tô vẽ của Tiểu Đinh Đang… quả thật đủ khiến người ta phải kinh ngạc…
Đương nhiên tất cả vẫn chỉ là nếu, thực tế thì Tiểu Kiều không thể nào nghe được câu chuyện của Tiểu Đinh Đang. Người duy nhất được nghe là Tâm Lan thì lại dường như chẳng mấy lưu tâm lắm. Chẳng có vẻ mặt đầy cảm xúc và con mắt nào mở to cả, nếu có thì cũng chỉ là một chút ngờ vực mà thôi. Phải, Tâm Lan, nàng hoài nghi mức độ chân thực trong câu chuyện của Tiểu Đinh Đang. Tính tình của vị tỷ tỷ này, nàng khá hiểu đấy.
Mặc dù hiểu là vậy, thế nhưng nàng cũng không truy hỏi hay làm khó gì thêm nữa. Với nàng, bấy nhiêu đã đủ rồi…
Như chợt nghĩ tới gì, nàng nhoẻn miệng cười, hướng Tiểu Đinh Đang chìa tay, nói:
“Đinh Đang tỷ, kẹo hồ lô còn không, cho muội một xâu”.
Xin kẹo?
Sau một thoáng do dự, rốt cuộc thì Tiểu Đinh Đang cũng chầm chậm lấy ra hai xâu kẹo hồ lô vốn định để dành cho chính mình. Phải một xâu, trái một xâu, cô bé hết ngó qua rồi đến ngó lại, hết ngó tới rồi lại ngó lui, chần chừ cả buổi mới tiếc rẻ mà đưa qua cho Tâm Lan một xâu.
Trông thấy cô bé như vậy, phía đối diện, Tâm Lan bất giác mỉm cười, xem bộ dạng thì dường như đang khá vui vẻ.
Cũng chẳng để vị tiểu tỷ khả ái của mình phải chờ đợi, nàng nhanh chóng tiếp lấy xâu kẹo được đưa qua. Kế đấy, trước ánh mắt tiếc nuối của ai kia, nàng từ tốn cho xâu kẹo vào miệng, cắn nhẹ.
“Ực”.
Thầm nuốt nước bọt, Tiểu Đinh Đang hỏi:
“Thế nào? Rất ngon đúng không?”.
“Ừm, rất ngon”. – Tâm Lan đáp lại.
Nghe thế, Tiểu Đinh Đang liền gật gù: “Tất nhiên rồi, đây là món ăn yêu thích nhì của ta mà, không ngon sao được”.
“Yêu thích nhì?”. Có chút hiếu kỳ, Tâm Lan hỏi: “Vậy là vẫn còn món ăn khiến tỷ yêu thích hơn cả kẹo hồ lô này hả?”.
“Ừ. Nhưng mà…”.
Tiểu Đinh Đang nói được bấy nhiêu thì im bặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trầm lắng đi hẳn.
Phát giác có điều bất thường, Tâm Lan không khỏi nghi hoặc: “Đinh Đang tỷ, tỷ sao vậy?”.
“Ta không sao”. – Khẽ lắc đầu, Tiểu Đinh Đang bảo – “Chỉ là ta thấy no bụng quá thôi”.
No bụng?
Ánh mắt Tâm Lan bất giác chuyển xuống xâu kẹo hồ lô trong tay Tiểu Đinh Đang.
Nó… vẫn còn nguyên. Từ nãy giờ cô bé chưa hề ăn miếng nào cả. Thật sự… là no sao?
”Hẳn là ta vừa hỏi một câu không nên hỏi”.
Trong lòng thầm nhủ, Tâm Lan nhanh chóng chuyển đổi chủ đề: “Đinh Đang tỷ, tỷ có muốn đi luyện công với muội không?”.
Vừa nghe nói đến tu luyện, Tiểu Đinh Đang lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không đi đâu. Luyện công rất là mệt”.
Chợt nghĩ đến gì đó, cô bé bảo: “Tâm Lan, ta thấy ngươi ngày càng giống Lăng Tố rồi đấy”.
“Sao tỷ lại nói vậy?”.
“Còn không phải. Lăng Tố cả ngày cứ ở mãi trong Đạm Tình Cư, nửa bước cũng chẳng hề ra khỏi. Suốt ngày cứ hết tu luyện rồi lại tu luyện, thật hết sức vô vị. Thật không hiểu nổi tại sao tỷ ấy lại ngày càng trở nên xa cách như vậy. Ta nhớ trước kia tỷ ấy rất gần gũi…”.
Quay sang Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang nhắc nhở: “Tâm Lan, ngươi tuyệt đối đừng có bắt chước Lăng Tố tỷ đấy. Làm người là phải vui vẻ mà sống có biết không. Ngươi xem, mặc dù ta xuất thân từ yêu tộc nhưng vẫn rất yêu thích cuộc sống tự do a”.
…
Trầm mặc trong chốc lát, Tâm Lan đột nhiên hỏi: “Đinh Đang tỷ, trước kia… mẫu thân muội thật sự rất khác bây giờ sao?”.
“Tất nhiên rồi”. – Chẳng cần nghĩ ngợi, Tiểu Đinh Đang đáp ngay – “Lúc trước Lăng Tố tốt lắm. Ừm, so với Lăng Mị a di của ngươi thì hoàn toàn đối lập a. Tỷ ấy vừa ôn nhu lại vừa chu đáo, hơn nữa tính tình lại rất hiền lành, có thể nói là một cô gái hoàn hảo nhất mà ta từng được thấy. Nhưng là…”.
“Ài….”.
Thở dài mấy lượt, cô bé tiếp tục: “… Kể từ mười chín năm trước, sau sáu năm trời biền biệt trở về Yêu Tông, tỷ ấy đã hoàn toàn thay đổi, cứ như thể đã biến thành một người khác vậy. Lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, thậm chí đến cả Lăng Mị tỷ tới thăm cũng từ chối gặp mặt… Ài… Ta thật không biết trong suốt sáu năm phiêu bạt kia tỷ ấy đã gặp phải chuyện gì nữa…”.
Ngồi kế bên, Tâm Lan càng nghe thì trong lòng lại càng dấy lên muôn nỗi hoài nghi.
Mười chín năm trước, nàng đã cùng mẫu thân đến Yêu Tông. Phải, với nàng thì chính là đến mà không phải trở về. Còn nhớ khi đó nàng chỉ mới có một tuổi, là một đứa trẻ còn đang được ẵm bồng…
Nàng không rõ mình được sinh ra ở đâu, nơi nào… cũng chẳng biết phụ thân là ai, tên gì. Nàng sống tại Yêu Tông, lớn lên trong Đạm Tình Cư. Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân thì chỉ có hai người thường xuyên chơi đùa và trò chuyện với nàng: một là Lăng Mị a di, còn hai thì chính là tiểu tỷ Tiểu Đinh Đang trước mặt…
… Trong nhận thức của nàng, trên đời này, mẫu thân chính là người tốt với nàng nhất, yêu thương nàng nhiều nhất. Tất nhiên Lăng Mị a di và Tiểu Đinh Đang tỷ tỷ cũng rất tốt. Còn về phụ thân thì…
Thật sự thì đã rất nhiều lần nàng thắc mắc về người. Nàng có vô số câu hỏi, vô số hoài nghi… Chỉ là mẫu thân lại chưa bao giờ giải đáp cho nàng. Ngoài câu nói quen thuộc “Một ngày nào đó mẫu thân sẽ cho con biết tất cả” kia ra thì chẳng còn gì nữa cả. Hết thảy đều phải chờ đợi. Nhưng… nàng còn phải đợi bao lâu đây?
Kể từ ngày nàng đặt chân vào Yêu Tông thì cũng đã qua mười chín năm rồi. Mười chín năm… thật sự là quá dài. Lẽ nào nàng lại phải đợi thêm mười chín năm rồi lại mười chín năm rồi lại mười chín năm nữa…
Rốt cuộc thì phụ thân nàng là ai? Tại sao mẫu thân lại không muốn cho nàng biết?
Nghi hoặc rồi lại nghi hoặc… Chờ đợi rồi lại đợi chờ… Cảm giác đó… khó chịu lắm.
Người có biết chăng hỡi mẫu thân?
“Ê…”.
Chứng kiến bộ dáng thất thần của Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang vừa huơ huơ cánh tay nhỏ bé trước mặt nàng vừa gọi:
“Tâm Lan, Tâm Lan”.
Nhận thức được sự khác thường của mình, Tâm Lan vội đem tâm sự giấu đi, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày, nói:
“Đinh Đang tỷ, tỷ làm gì mà lại huơ cánh tay qua lại trước mặt muội vậy?”.
“Làm gì? Ta đang gọi muội chứ làm gì”.
“Gọi muội? Chẳng phải muội vẫn đang ngồi đây sao”.
Không để Tiểu Đinh Đang kịp nói thêm gì, Tâm Lan chuyển hướng: “Phải rồi Đinh Đang tỷ, tỷ có thấy Mị a di đâu không? Từ sáng giờ muội tìm mà không gặp”.
“Lăng Mị hả? Tỷ ấy đang cùng chưởng môn Thanh Tùng Tử, đại trưởng lão Liệt Long Tử và nhị trưởng lão Thái Thái tham gia họp bàn gì đấy ở Nghị Sự Đường của Vạn Kiếm Môn. Nghe đâu ngoài bọn họ thì còn có chưởng môn, tông chủ của bảy đại tông môn khác nữa…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT