Phải, hắn đã quen với việc giết người, đã quen làm kẻ giết người. Nhưng cũng chính bởi cứ mãi đắm chìm trong chém giết mà hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ. Những điều đơn giản và bình thường nhất. Ví như một lần tham gia đấu giá hội chẳng hạn. Hắn chưa từng đặt chân vào nơi nào giống thế trước đây cả. Với hắn thì nó không cần thiết lắm. Linh thạch, pháp khí, phù lục, đan dược, tài liệu yêu thú,..., những thứ đó hắn có rất nhiều. Tất cả đều được lấy trên người của những kẻ mà hắn đã giết. So với chốn phồn hoa náo nhiệt thì hắn thích chỗ nào đấy yên ắng và bình lặng hơn.
Có thể nói đến Nhạc Kiếm Phường tham gia đấu giá hội như hôm nay là một việc kỳ lạ đối với hắn.
Vậy do đâu mà hắn lại phá lệ tới đây?
Buổi đấu giá hôm nay có món đồ vật gì mà hắn cần ư?
Thật ra thì tất cả đều không phải. Hôm nay hắn tới đây chỉ đơn giản là vì Tiểu Kiều. Nàng muốn đi. Giống như hắn, nàng cũng chưa bao giờ được đến những chỗ như vầy.
Tất nhiên, với hai kẻ lần đầu tham gia đấu giá hội như nam tử và Tiểu Kiều thì lạ lẫm là cảm giác khó tránh khỏi. Nam tử chẳng nói làm gì, chỉ hờ hững bước theo thiếu nữ dẫn đường phía trước; riêng Tiểu Kiều thì... nàng hết ngó qua bên đông rồi lại ngó sang bên tây, thấy ai cũng nhìn, mà nhìn ai cũng thấy lạ, bộ dạng hệt như một kẻ từ quê mới lên thành thị, trông khá là buồn cười.
...
Sau một đoạn đường ngắn ngủi, rốt cuộc thì thiếu nữ dẫn đường phía trước cũng dừng lại. Chỉ tay về căn phòng trước mặt, nàng cung kính hướng nam tử và Tiểu Kiều nói:
"Hai vị tiền bối, buổi đấu giá sẽ được diễn ra tại đây trong ít phút nữa, hai vị cứ tự nhiên chọn cho mình một chỗ ngồi".
"Được rồi, cứ đi làm việc của ngươi đi".
"Vậy tiểu nữ xin phép".
Ngay khi thiếu nữ vừa rời đi thì nam tử và Tiểu Kiều cũng lần lượt tiến vào căn phòng.
Vài phút sau...
Trên bục thềm cao, một tu sĩ bề ngoài tuổi độ sáu mươi từ tốn bước ra. Lướt qua mọi người ngồi bên dưới, hắn ôm quyền cất giọng êm tai:
"Thay mặt cho Nhạc Kiếm Phường, Phương mỗ xin được cảm tạ chư vị đạo hữu đã bỏ chút thời gian quá bộ tới tham gia buổi đấu giá hôm nay".
Thu tay về, hắn nói tiếp:
"Để tránh làm lãng phí thời gian quý báu của chư vị đạo hữu, lời thừa Phương mỗ cũng không nói nhiều. Theo quy củ trước giờ của Nhạc Kiếm Phường, bảo vật mang ra, ai ra giá cao sẽ thuộc về người đó. Các vị có thể trả bằng linh thạch hoặc thiên tài địa bảo của mình. Nếu là trả bằng thiên tài địa bảo thì bản phường sẽ định cho các vị một cái giá thỏa đáng, tuyệt không chèn ép...".
"Bây giờ sẽ là món đồ thứ nhất".
Nói đoạn, tu sĩ họ Phương giơ tay vỗ nhẹ. Tiếng vỗ còn chưa dứt thì từ bên trong, một thiếu nữ bưng khay bước ra.
Đợi cho thiếu nữ đặt khay xuống chiếc bàn đã được để sẵn từ trước, tu sĩ họ Phương vươn tay cầm lên một tấm phù lục, giới thiệu:
"Đây là tấm linh phù cấp bậc trung phẩm, bên trong có phong ấn Thiên Hỏa Thuật của Vạn Kiếm Môn ta, uy lực tương đương với một đòn công kích toàn lực của tu sĩ Linh châu đệ tam trọng, mỗi tấm sử dụng được một lần. Ở đây có tất cả hai mươi tấm, giá khởi điểm là một vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm linh thạch. Xin mời chư vị đạo hữu ra giá".
Tu sĩ họ Phương vừa nói câu thì bên dưới, một tu sĩ mập mạp liền hô lên:
"Ta ra một vạn một ngàn linh thạch".
"Một vạn một ngàn? Lý mỗ ra một vạn hai ngàn". - Tại hàng ghế bên trái, một tu sĩ khác tăng giá.
Dĩ nhiên đây vẫn chưa phải là cái giá cuối cùng, sau y thì lại có thêm những người khác tham gia tranh đoạt.
"Cao mỗ ra một vạn năm ngàn linh thạch".
"Ta ra một vạn bảy ngàn linh thạch".
"Một vạn tám ngàn linh thạch".
"Một vạn tám ngàn năm trăm linh thạch".
...
Cứ thế, sau một hồi liên tục tăng giá, cuối cùng hai mươi tấm trung phẩm linh phù Thiên Hỏa Thuật kia đã được chốt hạ tại con số ba vạn hai ngàn năm trăm linh thạch. Đối với cái giá này, tu sĩ họ Phương cảm thấy khá hài lòng. Sau khi bảo thiếu nữ đem linh phù tới cho người đã ra giá cao nhất, hắn lại tiếp tục cầm lên món đồ vật thứ hai. Đó là một viên yêu đan màu đen, lớn cỡ ngón cái.
"Trước mặt các vị đạo hữu hiện giờ là yêu đan của Kỳ Ngư, yêu thú có thực lực tương đương với tu sĩ Linh châu cảnh đệ lục trọng. Phương mỗ tin nhất định có nhiều người trong các vị hiểu rõ giá trị của viên yêu đan này. Không sai. Nó chính là một trong hai loại tài liệu quan trọng nhất để luyện chế Thanh Trần Đan, loại đan dược giúp cho tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ đề thăng thêm ba thành khi đột phá vào Linh châu cảnh".
Đặt yêu đan Kỳ Ngư về lại chỗ cũ, tu sĩ họ Phương nói tiếp:
"Các vị, loại tài liệu trân quý này chẳng dễ gì tìm được, ngoài dùng để luyện chế Thanh Trần Đan thì vẫn còn nhiều công dụng khác, xin đừng bỏ lỡ".
"Phương huynh, ra giá đi!". - Bên dưới, một trung niên tu sĩ không kiềm được lên tiếng.
Hướng về trung niên tu sĩ nọ, tu sĩ họ Phương mỉm cười, bảo:
"Đạo hữu chớ nôn nóng, Phương mỗ lập tức nói ngay đây".
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn nâng cao giọng:
"Yêu đan Kỳ Ngư có giá khởi điểm là mười vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn. Các vị đạo hữu, xin mời".
"Ta ra mười lăm vạn linh thạch". - Trung niên tu sĩ ban nãy lập tức tăng giá năm vạn, xem dáng vẻ thì hẳn là đang rất cần viên yêu đan Kỳ Ngư kia. Tiếc rằng muốn có yêu đan cũng chẳng riêng mình hắn.
"Lý mỗ ra mười bảy vạn linh thạch".
"Trần mỗ ra mười tám vạn linh thạch".
"Ta tăng thêm hai vạn".
"Ta ra hai mươi hai vạn".
"Hai mươi lăm vạn".
...
Trong lúc mọi người liên tục hô giá thì tại một góc nhỏ cuối phòng, ở dãy ghế bên phải, Tiểu Kiều truyền âm nói với nam tử kế bên:
"Công tử, tại sao những món đồ bình thường như vậy mà bọn họ cũng mang ra đấu giá nhỉ?".
Nàng thật tình cảm thấy rất là khó hiểu. Cái gì mà trung phẩm linh phù, yêu đan của yêu thú Linh châu cảnh đệ lục trọng, chúng nó thì có gì gọi là trân quý chứ? Mấy thứ kiểu này công tử của nàng có rất nhiều, nhiều đến nỗi mà công tử liếc cũng chả thèm liếc. Nhớ có mấy lần công tử còn ném cho nàng cả chục chiếc không gian giới chỉ chứa đầy mấy thứ linh tinh ấy rồi bảo nàng mang đi đổi hết toàn bộ thành linh thạch nữa a... Nàng cứ ngỡ đấu giá hội là phải khác thế này, ít nhất thì vật phẩm đấu giá cũng phải là mấy thứ đại loại như cực phẩm linh phù, cực phẩm linh khí, thất phẩm linh đan cơ. Thế mà thực tế lại... Đúng là khiến người thất vọng a.
Liếc qua gương mặt ỉu xìu của nàng, nam tử hờ hững bảo:
"Nếu ngươi không thích xem nữa thì chúng ta đi thôi".
Mắt thấy nam tử sắp đứng lên, Tiểu Kiều khẩn trương đưa tay níu lại:
"Công tử! Cho ta xem một lât nữa đi!".
"Chẳng phải ngươi thấy nhàm chán sao?".
"Không có". Tiểu Kiều lắc đầu phủ nhận, tiếp tục nài nỉ: "Công tử, người cho ta xem một chút nữa nha. Đây là lần đầu tiên ta được đi xem một đấu giá hội. Ta thật là muốn xem...".
Bộ dáng của Tiểu Kiều lúc này có thể nói là muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, nhất là khi kết hợp với giọng điệu nũng nịu non nớt của nàng thì lại càng khiến người động lòng trắc ẩn. Thiết nghĩ nếu là một nam nhân nào khác, khi đối mặt với dáng vẻ đáng thương kia thì sẽ gật đầu đáp ứng mong ước nhỏ nhoi của nàng ngay, tiếc rằng đối phương lại là nam tử. Hắn hoàn toàn chẳng màn đến lời khẩn cầu thiết tha của nàng, thay vì gật đầu đáp ứng thì hắn lại im lặng đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi ghế...
Thế là hết xem nữa rồi.
Mặc dù trong lòng rất tiếc nuối nhưng Tiểu Kiều vẫn phải đành học theo nam tử nhấc mông đứng lên.
Tiếc nuối cái gì nữa chứ. Tất cả đều là tại ngươi hết chứ ai!
Tự trách mình một câu, nàng cúi đầu lủi thủi bước đi.
"Ui!".
Còn chưa hết bước thứ ba thì Tiểu Kiều đã phải dừng lại. Đầu nàng vừa va vào vai nam tử. Mang theo chút nghi hoặc, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Phía trước, nam tử đã dừng cước bộ tự lúc nào. Hiện giờ hai mắt hắn đang chăm chú nhìn về một nơi: bục đấu giá.
P/s: gõ vội, chưa kịp chỉnh sửa, mọi người đọc tạm. Đợi vài hôm nữa Levi mang laptop về thì tốc độ ra chương sẽ nhanh và đều đặn, cả thời gian cũng sẽ được cố định lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT