"Ha ha ha! Thật không nghĩ so với Bát Dực Huyền Linh Xà bọn ta, Bạch Vân Xà các ngươi lại còn miệng lưỡi hơn nhiều. Ma Nha, bớt hoa ngôn đi! Năm đó ngươi đã có thực lực Thiên hà cảnh đệ thất trọng, còn ta thì chỉ mới là Thiên hà cảnh đệ lục trọng, ta dám mở miệng đòi hỏi Long châu sao? Lại nói, cơ hội hóa long vạn năm khó gặp, Ma Nha ngươi cam lòng bỏ qua ư?".
"Thì ra trong mắt Chu Bát ngươi ta chỉ là loại người như vậy, thật uổng cho ta năm đó trước khi chết còn niệm tình nghĩa phu thê mà lưu lại cho ngươi một mạng".
Thanh âm trở nên khác lạ, Ma Nha buồn bã mà rằng:
"Thôi được, nếu đã thế thì ta cũng chẳng còn gì để nói nữa. Chu Bát, cùng ta đi thôi...".
Cùng đi?
Trong lòng lão nhân cực độ bất an:
"Ma Nha! Ngươi tính làm gì?!".
Lần này đáp lại lão nhân không phải giọng của Ma Nha mà là Long châu. Nó đang phát sáng, mỗi lúc một rực rỡ.
Phát giác sự bất thường của Long châu trong cơ thể, lão nhân chẳng dám chần chừ thêm giây phút nào nữa, lập tức vận linh lực đem nó tống ra khỏi cơ thể. Nhưng là... vô ích.
Cảm nhận được hơi thở của tử vong, lão nhân hoảng sợ hét lên:
"Ma Nha! Ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi! Mau dừng lại!!".
...
"Ma Nha! Là lỗi của ta! Ta hứa sẽ tìm cách giúp ngươi phục sinh! Ta hứa sau này sẽ một lòng một dạ với ngươi! Mau dừng lại đi!!".
...
Mặc cho những lời hứa hẹn, thề thốt lẫn van xin của lão nhân, Long châu vẫn tiếp tục phát ra bạch quang chói lòa...
Biết kết cục đã chẳng thể thay đổi được nữa, lão nhân điên cuồng gào lên:
"Đồ tiện nhân! Ngươi là đồ đàn bà ghê tởm nhất, xấu xí nhất mà Chu Bát ta từng gặp! Ngươi là thứ ti tiện cả heo chó cũng không bằng! Ta nguyền rủa...".
Mấy chữ sau cùng lão nhân còn chưa kịp nói thì...
"Oành!" một tiếng, cả người lão đã nổ tung.
...
...
Chẳng biết qua bao lâu, Vương Chi rốt cuộc cũng từ trong hôn mê dần tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của hắn là: ươn ướt.
Theo phản xạ tự nhiên, hắn đưa tay sờ lên mặt.
Thứ mà hắn vừa chạm phải là một vật mềm mềm, dẹp dẹp. Đích thị là đầu của tiểu Tuyết Linh Xà.
Thấy Vương Chi đã hoàn toàn tỉnh hẳn, nó ngóc lên, miệng kêu "khè khè" mấy tiếng, xem bộ dáng thì hẳn là đang rất mừng rỡ. Có điều, tấm lòng của nó lại dường như không được Vương Chi chào đón lắm.
Việc đầu tiên mà hắn làm thì đúng là nhìn tiểu Tuyết Linh Xà, dĩ nhiên là vậy, nó ở ngay trước mặt hắn cơ mà, thế nhưng thay vì kiểm tra tình trạng của nó thì hắn lại bật người dậy, vội vàng đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Lăng Tố, đến khi nhìn thấy nàng thì lập tức chạy ngay tới, từ đầu đến cuối chẳng hề đoái hoài gì tới con rắn nhỏ bé vẫn luôn một mực túc trực bên cạnh mình từ khi nó vừa mới tỉnh dậy cả.
"Khè khè...".
Bất mãn kêu lên hai tiếng, tiểu Tuyết Linh Xà không thèm để ý tới Vương Chi nữa. Nhẹ xoay đầu, nó bò theo hướng ngược lại, mục tiêu mà nó hướng tới là một viên ngọc màu trắng lớn cỡ ngón tay.
Chính là Long châu đã được thu nhỏ!
Mặc dù linh quang đã ảm đạm đi nhiều nhưng nó đích thị là Long châu chẳng sai.
Vậy mục đích của tiểu Tuyết Linh Xà lẽ nào là muốn nuốt luôn Long châu?
Câu trả lời là: Đúng vậy. Nuốt Long châu là điều nó muốn và hiện đang được nó thực hiện. Long châu lúc này đã nằm gọn trong miệng nó!
"Ực".
...
Nếu như có tu sĩ biết chút kiến thức về Long châu và đang ở đây thì khi chứng kiến hành động của tiểu Tuyết Linh Xà, khẳng định hắn sẽ thốt ra hai chữ: "Ngu ngốc!".
Mặc dù Long châu cũng là yêu đan, thế nhưng nó là yêu đan của rồng. Mà rồng là gì? Chính là một trong những sinh vật được xem là cường đại nhất trên thế giới này.
Tuy rằng Long châu rất có ích, là bảo vật vạn năm khó gặp, nhưng là... cũng không thể nuốt vào một cách tùy tiện! Phải biết là lão nhân Chu Bát nọ - kẻ đã có thực lực Thiên hà cảnh đệ tam trọng - cũng không có khả năng đem Long châu trực tiếp luyện hóa đấy!
Còn tiểu Tuyết Linh Xà, nó có thực lực gì? Rất mạnh sao?
Chỉ là một con sên mà lại dám đem yêu đan của rồng nuốt vào, cái này không khỏi cũng quá dọa người a.
Thật đúng là rắn nhỏ vô tri thì cái gì cũng chẳng sợ mà.
Thế còn Vương Chi đâu, tại sao lại không ngăn cản hành động dại dột của tiểu Tuyết Linh Xà?
Thật ra thì hắn không biết. Hắn không nhìn thấy. Từ khi tỉnh dậy đến giờ thì toàn bộ tâm trí hắn đều dồn hết cho Lăng Tố cả. Nếu trước đó hắn vì nàng mà kêu gào đến thổ huyết bất tỉnh thì ngay lúc này, hắn lại đang dốc hết tất thảy chút linh lực nhỏ yếu của mình để giải huyệt cho nàng, về phần phong ấn chân nguyên thì... hắn không có bản lãnh phá bỏ.
Mặc dù khi điểm huyệt Lăng Tố, lão nhân Chu Bát kia cũng chẳng dùng thủ pháp gì đặc biệt, nhưng nói thế nào thì thực lực của lão cũng là Thiên hà cảnh đệ tam trọng, Vương Chi muốn phá giải cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ đấy.
Chỉ là... hắn quan tâm sao?
Thâm tình nhìn Lăng Tố, hắn khẽ giọng:
"Trưởng lão, người đừng lo, ta sẽ giúp người giải huyệt ngay thôi".
Nghe hắn nói vậy, hai mắt Lăng Tố vốn đang chứa đầy sự lo lắng thì nay... lại càng lo lắng hơn.
Cái gì mà giúp nàng giải trừ huyệt đạo? Sợ là huyệt đạo trên người nàng còn chưa kịp phá giải thì hắn đã...
Việc duy nhất mà nàng muốn hắn làm lúc này là lập tức rời khỏi đây, cách nàng càng xa càng tốt!
Thoạt nghe có vẻ vô lý nhưng nếu xét kỹ thì sẽ thấy chẳng có gì kỳ quái cả. Đúng là hiện giờ lão nhân Chu Bát kia đã hình thần câu diệt, thế nhưng mà... nguy hiểm vẫn chưa hết đấy.
Vậy Lăng Tố muốn Vương Chi rời khỏi là vì lo lắng cho hắn?
Không, là vì nàng lo lắng cho mình. Chỉ có nàng và Vương Tuyết Nghi mới đang gặp nguy hiểm. Còn Vương Chi ư? Hắn chính là mối nguy hiểm đó!
Lão nhân Chu Bát kia là ai? Chính là Bát Dực Huyền Linh Xà - thiên hạ đệ nhất dâm xà. Hiện tại huyết nhục của lão đã vương vãi khắp thạch thất này, đáng nói nhất là dâm nang của lão - thứ chủ yếu tạo nên dâm tính của Bát Dực Huyền Linh Xà - cũng đã nổ tung.
Cái này có ý nghĩa gì?
Cả thạch thất hiện giờ chẳng khác nào một bình xuân dược cực mạnh; còn ba người Lăng Tố, Vương Tuyết Nghi, Vương Chi thì lại đang ở ngay trong bình xuân dược này. Nếu là chân nguyên và huyệt đạo chưa bị phong ấn thì không nói gì, Lăng Tố có thể khống chế cục diện, đằng này... nàng hoàn toàn bất lực.
Về phần Vương Chi, nếu hắn cũng biết lão nhân Chu Bát kia là Bát Dực Huyền Linh Xà thì chắc chắc chắn thay vì cố gắng giải huyệt cho Lăng Tố, hắn sẽ lập tức mang nàng và Vương Tuyết Nghi rời khỏi thạch thất này ngay.
Nhưng rốt cuộc thì mọi thứ vẫn chỉ là nếu, thục tế thì hắn lại không hề biết lão nhân Chu Bát kia là Bát Dực Huyền Linh Xà. Hắn đã bị ngất trước khi Long châu bay vào miệng lão. Lời thú nhận mình là Bát Dực Huyền Linh Xà của lão khi nói với Ma Nha, Vương Chi hắn chẳng hề nghe thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT