"Tiểu thư Theresa, cô vẫn chưa ngủ sao?". - Abito khẽ giọng.

"Tôi chưa buồn ngủ". - Theresa đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hồ nước.

"Cô có tâm sự?".

"Không. Tôi đang ngắm trăng".

Ngắm trăng? Abito tưởng là mình nghe lầm: "Nhưng tiểu thư, cô... chỉ nhìn xuống nước".

"Tôi ngắm trăng dưới nước".

Abito nhất thời im lặng. Câu trả lời của Theresa quá bất ngờ, quá ư... kỳ quặc. Anh chưa từng nghe có ai lại đi ngắm trăng dưới nước trong khi nó đang hiện diện trên trời. Mất một lúc sau anh mới "bình tĩnh" để nói ra nghi hoặc:

"Tiểu thư, cô không thích mặt trăng trên trời sao?".

"Thích". - Theresa đáp gãy gọn - "Nhưng thích dưới nước hơn".

Lần đầu tiên Theresa quay đầu lại nhìn Abito: "Anh có thích trăng không?".

Câu hỏi của cô bé khơi dậy cho Abito một cảm giác quen thuộc. Nếu anh nhớ không lầm thì Rusalka cũng đã hỏi từng hỏi anh như vậy... Ngước nhìn lên bầu trời, anh đáp: "Trăng rất đẹp, thưa tiểu thư".

"Nhưng lại rất cô đơn". - Theresa thêm vào - "Nó sáng hơn những ngôi sao nhưng lại quá nhỏ bé so với mặt trời".

Chẳng có gì để hoài nghi khi bảo đó là một cái nhìn chất chứa ưu tư. Nhưng tại sao nó lại được thốt ra từ miệng Theresa chứ? Cô bé chỉ mới có mười ba tuổi, cái tuổi mà lẽ ra nên chìm trong những mơ mộng và nên bọc trong sự thơ ngây; nó quá trẻ để nhìn vào thực tại - nơi giấc mơ vẫn thường tan vỡ. Lẽ nào những mơ ước của cô bé, chúng đã...

Abito thật không muốn nghĩ tiếp nữa. Anh hy vọng tất cả chỉ là do bản thân mình mường tượng ra...

Ngồi xuống thành hồ, cạnh Theresa, Abito nhìn ánh trăng đang đung đưa dưới nước, khẽ bảo: "Ánh trăng không hề cô đơn". Trước ánh mắt ngờ vực của cô bé, anh nói tiếp: "Có rất nhiều người yêu thích thứ ánh sáng mông lung mờ ảo của nó, thứ ánh sáng chỉ thuộc về mình nó. Mặt trời có rực rỡ hơn nữa cũng không thể thay thế nó, muôn vạn vì sao có lấp lánh hơn nữa cũng không thể khiến nó bị lu mờ. Nó là thiên sứ của bóng đêm, chẳng ai không muốn có một người bạn là thiên sứ cả. Nếu thiên sứ kia cảm thấy cô đơn thì chắc chắn là nó chưa biết bản thân mình xinh đẹp và được yêu quý đến thế nào thôi...".

Sau khi nghe hết những lời của Abito, Theresa bỗng trở nên trầm mặc. Cô bé cúi đầu nhìn ánh trăng một cách lặng lẽ...

Vài phút sau.

Theresa ngẩng đầu lên, với nét mặt đượm buồn, cô bé nói: "Ánh trăng... Nó không cảm nhận được gì cả".

"Tiểu thư Theresa...".

"Tôi phải trở về phòng rồi". - Cắt ngang lời Abito, Theresa chuyển mình đứng dậy, kế đó thì nhanh chóng rời đi.

...

Bên bờ hồ lúc này chỉ còn lại Abito cùng những cơn gió đang thổi qua nhè nhẹ, từng đợt rồi lại từng đợt như chẳng bao kết thúc. Lạnh lẽo, hoài nghi, mông lung, bức bối,..., đó là tất cả những gì đang hiện hữu trong Abito. Con tim và trí óc, tình cảm và lý trí, chúng đang hòa lẫn vào nhau, đến độ anh chẳng còn phân biệt được đâu là đâu nữa...

"Phù..."

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Abito cũng thoát ra khỏi mớ hỗn độn do chính mình tạo ra.

()

...

...

Hôm sau.

Trong một căn phòng rộng rãi và sang trọng, bên trên chiếc giường gỗ sơn trắng, một đôi mắt từ từ hé mở. Nó là một đôi mắt đẹp với một gam màu hiếm: xanh lục. Trên thế giới chẳng có nhiều người có màu mắt như thế. Ấy vậy mà chủ nhân của đôi mắt kia lại có vẻ không mấy quý trọng nó lắm, bằng chứng là hiện giờ nó đã hoen đỏ.

Như một chú mèo lười biếng, vị chủ nhân nọ nằm lì trên giường chả buồn dậy, bất kể mặt trời đã lên quá sải tay. Điều duy nhất mà vị chủ nhân này đang làm là mở to đôi mắt chăm chú nhìn vào khung cửa sổ gần đó, mặc dù nó đã được đóng lại. Cô bé cứ nhìn mãi, một hành động mà e là chỉ mỗi cô bé mới hiểu được. Chợt, cô bé dịch chuyển ánh mắt, thay vì cửa sổ thì bây giờ nó hướng ra ngoài phòng, nơi hình ảnh vốn dĩ chẳng thể nào tới được. Và thế là bằng một lý do chưa rõ, cô bé chui ra khỏi chăn, bước xuống giường.

Cửa phòng nhanh chóng được mở...

"Tiểu thư Theresa?". - Abito nhìn cô bé vừa bước ra khỏi phòng, ngoài ý muốn lên tiếng.

Trong chiếc váy ngủ màu trắng chưa kịp thay, Theresa hỏi: "Anh vừa từ chỗ Rusalka về phải không?".

"Vâng, tôi đem cà phê tới cho cô ấy như thường lệ, chỉ là tôi không tìm thấy cô ấy đâu cả".

"Quản gia Lohan không nói gì với anh sao?".

"Hôm nay tôi vẫn chưa gặp ông ấy. Có chuyện gì sao, tiểu thư Theresa?".

"Từ hôm nay anh không cần phải chuẩn bị gì cho Rusalka nữa đâu, cô ấy sẽ không về đây ít nhất là trong một tháng tới".

Tin tức Theresa vừa thông báo khiến Abito hoàn toàn bất ngờ.

"Tiểu thư, cô chắc chứ?". Như cảm thấy bản thân hơi đường đột, anh sửa lời: "Ý tôi là... tiểu thư Rusalka đang bận chuyện gì quan trọng phải không?".

"Tôi không biết. Tôi không hỏi lý do".

Nghe Theresa nói thế, Abito không tiếp tục hỏi nữa. Lý do ư? Thật lòng thì anh cũng chẳng muốn biết lắm; trái lại, sự vắng mặt của Rusalka càng khiến cho anh thấy thoải mái hơn.

"Tiểu thư Theresa, cảm ơn cô đã báo lại". - Hướng về Theresa, Abito chân thành cảm kích. Tiếc là dường như nó không ảnh hưởng gì mấy đến tâm tình của cô bé. Im lặng - đó là toàn bộ những gì cô bé đáp lại.

Từng giây chầm chậm trôi qua...

Đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy Theresa nói năng gì nữa, Abito không khỏi hơi mất tự nhiên. Giống như hầu hết mọi người, anh lựa chọn kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lý do mà đôi bên đều hiểu:

"Ừm... Cũng muộn rồi, tôi phải đi ra vườn... Xin phép tiểu thư".

Khẽ cúi chào Theresa xong, với dáng vẻ "tự nhiên", Abito đưa chân bước tiếp như dự định ban đầu.

"Abito".

Một tiếng gọi cất lên, tuy khá nhỏ nhưng lại khiến Abito dừng bước chân ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên Theresa gọi thẳng tên anh. Và tất cả không chỉ có bấy nhiêu, cô bé tiếp tục làm anh ngạc nhiên bằng chính mong muốn của mình:

"Ngày mai anh mang bữa sáng đến cho tôi được không?".

"Tiểu thư". - Abito thắc mắc - "Vậy còn Julia thì sao?".

"Tôi sẽ bảo Julia làm việc khác".

"Tiểu thư, cô ấy đã làm sai điều gì sao ạ?".

"Không có".

"Vậy tại sao...?".

Lần này thì Theresa không trả lời, thay vì trả lời thì cô bé lại hỏi: "Anh không muốn phục vụ cho tôi ư?".

"Không phải, sao tôi có thể không muốn được chứ". - Abito vội giải thích - "Chỉ là do tôi hơi nghi hoặc vì sao tiểu thư lại chọn tôi thôi". Những lời anh nói đều là thật lòng. Anh không hiểu và anh muốn biết nguyên nhân. Khác với Rusalka hay quản gia Lohan hoặc bất kỳ ai khác ở nhà Dreamess, Abito có cảm giác rất đặc biệt với Theresa. Rusalka kỳ lạ, anh có thể không để ý; quản gia Lohan khó hiểu, anh có thể không bận tâm; nhưng nếu là Theresa thì... anh muốn biết. Đương nhiên, tất thảy đều là cảm xúc cá nhân của anh, kể cả mong muốn cũng thế. Liệu nó có được đáp lại chăng? Câu trả lời là... không. Theresa, cô bé đã lờ nó đi và chuyển sang một vấn đề khác:

"Anh có biết nấu ăn không?".

Lại là một sự chuyển biến đột ngột, thế nhưng Abito thì lại chẳng thấy nó có gì bất thường, thứ không ổn duy nhất là bản thân anh. Anh... không biết nấu ăn. Một sự thật có đôi chút "phũ phàng" theo nhận định của Abito và anh không nghĩ là mình nên phơi bày nó. Thế là với nét mặt chẳng lấy gì làm tự nhiên, Abito đáp:

"Thật ra thì... ừm... tôi không giỏi nấu ăn lắm".

"Nhưng anh nấu được một vài món mà phải không?".

Trứng chiên và cơm chiên có được xem là hai món ăn không nhỉ? Abito tự hỏi. Sau khi đã "cân nhắc" kỹ lưỡng, anh lên tiếng: "Ba hay bốn món gì đấy, thưa tiểu thư. Nhưng là... nó khá đơn giản...".

"Vậy mai anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi luôn nhé".

Gì? Chuẩn bị... chuẩn bị bữa sáng? Trứng chiên? Cơm chiên? Chỉ mới nghĩ tới thôi mà Abito đã toát mồ hôi.

"Tiểu thư Theresa, tôi nghĩ là... nó không ổn lắm đâu. Mấy món ăn đó thật sự... rất đơn giản. Nó hoàn toàn khác với những món ăn ở đây, sợ là sẽ không hợp khẩu vị của tiểu thư".

"Không sao. Tôi cũng đang muốn thay đổi khẩu vị".

Abito đứng bất động, ngoại trừ khóe môi - nó đang mấp máy. Anh muốn nói nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

"Anh làm sao vậy?".

Im lặng.

"Abito?".

Lát sau...

Theresa nhìn Abito như thể đang nhìn một loài động vật quý hiếm. Cái nhìn khiến Abito "chật vật".

"Anh thật sự không biết nấu món nào khác sao? Bất kỳ món gì?".

Đáp lại cô bé là một cái gật đầu ngượng ngùng. Và anh càng ngượng hơn khi cô bé tiếp tục gặng hỏi:

"Vậy anh chỉ ăn mỗi trứng và cơm chiên khi sống một mình thôi sao?".

"Thỉnh thoảng tôi cũng ăn mì và pizza nữa". - Ánh mắt lảng tránh, Abito đáp.

"Abito". - Theresa nhận xét: "Anh rất tệ".

Chắc chắn đó là một lời nhận xét thật lòng, phải, và nó làm Abito tự thấy xấu hổ. Có thể không sao? Anh vừa bị một cô bé đánh giá là "rất tệ" đấy. Nếu hiện giờ có một cái lỗ trước mặt thì khẳng định anh đã chẳng chút do dự mà chui xuống ngay, nếu nó giúp anh tránh khỏi ánh mắt "là lạ" của Theresa. Anh bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không mua một quyển sách dạy nấu ăn và thực hành nó trong suốt khoảng thời gian "hy sinh" vì sự nghiệp văn chương của mình. Đáng tiếc, dù có hối thì cũng đã muộn...

Lần thứ ba chạm mặt, Abito và Theresa, họ đã kết thúc như thế. Một màn đối thoại khá thú vị, theo nghĩa nào đó, và chắc chắn nó sẽ là một hồi ức khó quên đối với cả hai trong những năm tháng dài đằng đẵng phía trước.

...

...

Đã gần mười một tiếng trôi qua kể từ thời điểm Abito "tình cờ" chạm mặt Theresa. Nó đã kết thúc vào sáng nay, nhưng lại không phải là hôm nay. Bởi vì hiện giờ, phải, ngay bây giờ, Abito đang đứng trong phòng cô bé. Giống như Rusalka, Theresa cũng có thói quen uống trà vào buổi tối và cô bé đã nhờ anh chuẩn bị nó cho mình. Đó là một tách trà đặc biệt với tám muỗng đường, hệt như Rusalka.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play