Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ đăm chiêu, xấu nữ này rất nóng lòng muốn đẩy mình ra xa, tránh mọi can hệ, nhưng cô đâu biết được tâm tư của Vương gia.
"Đó là ý định trước đây, nhận thấy nên cho muội ấy một bến đỗ, còn giờ đây bổn vương muốn cân nhắc lại đôi chút!"
"Tại sao? Nếu tôi là ngài, sẽ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, thích thì sẽ cưới nàng ta, cả đời sống cùng người mình không thích là chuyện bất hạnh biết bao, không trở ngại nào có thể chia rẽ hai người yêu nhau!"
Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ kinh ngạc, tuổi còn nhỏ, nhưng tư tưởng lại quái dị như vậy, lớn mật làm càn, nghĩ sao nói vậy, một khi hạ quyết tâm thì không cách nào ngăn cản nổi. Chàng tán thưởng xấu nữ này, thậm chí có phần nghiêng về quan điểm cổ quái của cô, lý luận về hạnh phúc thật khoa trương lợi hại.
"Nếu như cô thích nam nhân nào đó, phải chăng bổn vương không được ngăn cản cô!" Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nhìn Uy Thất Thất, nghe khẩu khí của cô, nếu cô yêu mến nam nhân khác, chắc sẽ không chùn bước?
"Đương nhiên rồi!" Uy Thất Thất đứng lên, tưởng tượng ra "Nếu tôi gặp được nam nhân mình thích, tôi sẽ không chút do dự mà đi theo chàng cả đời này, tôn sùng chàng, yêu thương chàng, bất kể thế lực nào cũng không cản trở được chúng tôi sống bên nhau!"
"Cô có biết cô đang nói gì không, hơn nữa lại còn ở trước mặt tướng công mình, nói về một nam nhân khác, quả là đại bất kính!" Lưu Trọng Thiên cảm thấy Thất Thất gần như đã quên mất thân phận Vương phi của cô, lại còn ước ao sống hạnh phúc với nam nhân khác. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Này, là ngài bảo tôi nói đó chứ, còn trách tôi!" Uy Thất Thất hậm hực giẫm chân thật mạnh, xoay người đi ra cửa.
Lưu Trọng Thiên đứng lên, gắng sức kéo cô lại "Đi đâu đấy?"
"Về phòng mình!"
"Nơi đây đều là của bổn vương, đâu ra phòng cho cô." Lưu Trọng Thiên kéo Thất Thất vào lòng, nâng cằm cô lên, ngắm nhìn gương mặt xấu xí đang thẹn thùng xen lẫn giận dữ "Nghe nói cô xây dựng rầm rộ lắm, muốn tách khỏi phòng của bổn vương, đi thôi, cho tướng công cô xem xem, Thất Thất đã làm những chuyện tốt gì?"
Uy Thất Thất quay đầu đi, không còn cách nào khác, đành phải đi trước dẫn đường, không lâu sau đã đến trước cửa phòng mình, khẽ đẩy cửa ra, Lưu Trọng Thiên tràn đầy hiếu kỳ bước vào trong, quang cảnh trước mắt khiến chàng có chút giật mình.
"Uy Thất Thất muốn tạo phản rồi..." Lưu Trọng Thiên đi vào phòng, chiếc giường vốn kê trong góc tường được dỡ bỏ rồi, thay vào đó, chàng trông thấy một chiếc giường gỗ lớn mang phong cách độc đáo, đặt ngay giữa phòng, ga giường lẫn rèm giường đều có màu trắng sữa, thoạt nhìn tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, tô điểm cho gian phòng thêm sự lãng mạn.
Bốn vách tường đều quét sơn màu phấn hồng trang nhã, sàn nhà lát từng tầng từng lớp ván gỗ bóng loáng, trước giường trải thảm dày êm mịn, còn nữa, trên cửa sổ kia treo rèm cửa màu trắng sữa, trong phòng còn có một bàn trang điểm được làm từ gỗ, đặc biệt nhất là trên bàn trang điểm có khảm một chiếc gương nhỏ hình tròn. Khi Lưu Trọng Thiên nhìn vào trong gương, được một phen hoảng hồn, bởi hình ảnh phản chiếu ra từ gương, cực kỳ rõ nét, hầu như giống y đúc người đối diện, nhất định lại là món đồ chơi nhỏ nào đó của cô phù thủy, khó có thể tưởng tượng, Vương phi của chàng lại tạo ra thêm một kỳ tích.
"Đây đều là những thứ cô yêu cầu bọn họ làm?"
"Ờ, tôi không động gì tới phòng của ngài, quản gia nói nơi này để không, tôi nghĩ..." Thất Thất cúi đầu xuống, thầm nghĩ bụng, Vương gia keo kiệt, nhiều phòng như vậy, cho cô mỗi một gian thôi cũng hẹp hòi, dẫu sao chàng ta cũng là Vương gia mà?
Lưu Trọng Thiên không nhịn được bật cười, đột nhiên bước tới trước mặt Thất Thất, đùa giỡn ôm lấy cô "Bổn vương không trách cô, chỉ là... Giường lớn như vậy, một mình cô phải chăng có phần lãng phí quá!"