Uy Thất Thất mỗi lần loay hoay chế tạo bom dầu cá kia, khuôn mặt thường đen sì vì khói bụi, cho nên lần này cô cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy. Lưu Trọng Thiên vội vàng quay trở về doanh trại, tiến vào đại bản doanh, thay y phục gọn nhẹ, căn dặn người chuẩn bị túi nước cho chàng. Chàng muốn tiến vào sa mạc lần nữa, kiếm tìm Uy Thất Thất.

"Vương gia, tuyệt đối không được!" Trì tướng quân ngăn Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên lại, khẩn cầu van xin "Vương gia, Hung Nô đã bị chúng ta tiêu diệt, chúng ta nên thu quân hồi kinh, sao ngài có thể tiến vào sa mạc lần nữa chứ?"

"Chuyện của bổn vương, tự khắc biết chừng mực!"

"Vương gia, ngài sẽ mất mạng đó, binh lính cũng nói, Uy Thất Thất đã chết rồi, cô ta đã đồng quy vu tận cùng quân Hung Nô!"

"Nàng là Vương phi của bổn vương, chỉ cần chưa trông thấy thi thể, bổn vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ!" Lưu Trọng Thiên bước nhanh ra ngoài.

Trì tướng quân gấp gáp đuổi theo sau "Uy Thất Thất chẳng qua chỉ là một xấu nữ, tuy rằng chiến công lẫy lừng, nhưng lại là nữ nhân, không đáng để Vương gia lưu luyến, mang cô ta về kinh đô Trường An, nhất định mọi người sẽ nhạo báng Vương phi, lẽ nào Vương gia còn không rõ ư? Cho dù ngài trở lại kinh đô, cũng sẽ không muốn nữ nhân kia đâu!" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Ai nói thế, bổn vương hiện tại nói cho ngươi biết, chỉ cần Uy Thất Thất còn sống, nàng chính là Vương phi của bổn vương!" Ngữ khí Lưu Trọng Thiên giá lạnh nói.

"Vương gia, hiện giờ không xác định được phương hướng, xin hãy thận trọng!"

"Còn lôi thôi nữa, bổn vương sẽ..." Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, lửa giận bừng bừng nhìn Trì tướng quân "Đừng đi theo bổn vương nữa, truyền lệnh của bổn vương, phân ra mười tiểu đội, ra ngoài tìm kiếm Uy Thất Thất, bất luận có tìm thấy hay không, trước lúc trời tối đều phải quay về doanh trại!"

"Dạ, Vương gia!"

Trì tướng quân không dám ngăn cản nữa, thực ra trong lòng ông cũng đương lo lắng cho Uy Thất Thất, chỉ là nếu đi tìm như vậy, nhất định sẽ chậm trễ ngày khải hoàn, dưới cơn giận dữ Hoàng thượng sẽ trách tội xuống dưới. Nhưng đối diện với sự quyết tâm của Vương gia, Trì tướng quân đành phải căn dặn ba binh lính đi theo Lưu Trọng Thiên, sau đó bất đắc dĩ bố trí những người khác đi tìm Uy Thất Thất.

Dưới cái nắng chói chang Lưu Trọng Thiên và binh lính tìm khắp nơi trong sa mạc, quả thực quá vu vơ, không biết phương hướng nào mà tìm Thất Thất. Trời cũng tối dần, Lưu Trọng Thiên liếc nhìn binh lính phía sau, chỉ hướng quay về.

"Trời tối rồi, các ngươi hãy về đi!"

"Vương gia, ngài không quay về, chúng thần cũng sẽ không về đâu!"

Đám binh lính thấy Tam Vương gia không chịu rời đi, bọn họ nào dám trở về chứ, nhưng nếu cứ đi tìm vu vơ như vậy, Lưu Trọng Thiên thực sự có chút nản lòng, chàng gần như đánh mất niềm tin. Trên sa mạc nổi lên từng đợt gió xoáy, mơ mơ màng màng, tầm nhìn cũng không còn rõ nữa, chờ tới khi trời tối hẳn, gió sẽ nhỏ đi nhiều.

Lưu Trọng Thiên dừng lại, chỗ này đã cách doanh trại quá xa, chàng căn dặn hai binh lính phía sau "Hai người các ngươi cùng trở về, nếu Thất tướng quân quay lại, bảo Trì tướng quân đốt khói làm ám hiệu! Chúng ta lập tức trở về!"

"Vâng!" Hai binh lính do dự một hồi, mới tuân lệnh trở về.

Lưu Trọng Thiên dẫn một binh lính khác tiếp tục đi về phía trước, đã là ban đêm, vẫn không thấy bóng dáng Uy Thất Thất đâu, cũng không thấy khói ám hiệu từ doanh trại. Đối mặt với sa mạc mênh mông hoang vắng, Lưu Trọng Thiên hoàn toàn tuyệt vọng rồi, lúc này chàng thực sự tin rằng Thất Thất đã không còn trên thế gian này, nhẩm tính thời gian, không có nước uống không có đồ ăn, cô không thể chịu nổi tới ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play