Lưu Trọng Thiên cảm thấy dục vọng trong lòng bùng cháy dữ dội, hôm qua đã chế ngự bản thân, buông tha cô, hôm nay còn dám ngạo mạn như thế, nếu bỏ qua cho cô lần nữa, chàng sẽ không phải là nam nhân. Lưu Trọng Thiên khó kìm nén nổi thuận đà lôi lôi kéo kéo, ôm gọn cơ thể trần trụi láng mịn của Thất Thất vào lòng, ngón tay mạnh mẽ trượt một đường xuôi xuống sống lưng Thất Thất.
"Cô lả lướt trước mặt bổn vương như thế, không mảnh vải che thân, chẳng phải đang khiêu khích bổn vương sao? Hiện tại, bổn vương sẽ biến cô trở thành Vương phi danh xứng với thực!"
"Không, không được, Vương gia..." Thất Thất vô cùng hoảng sợ, nhưng không sao giãy thoát được, Lưu Trọng Thiên ôm chặt lấy thân thể cô, môi từ từ tiến lại gần... Đôi môi kia vừa chạm vào da thịt trên người cô, bỗng lập tức trở nên không khống chế nổi.
Uy Thất Thất bị Lưu Trọng Thiên bế trở lại giường, bàn tay to lớn mạnh mẽ ấn cô xuống, Thất Thất căm tức vạn phần, căng thẳng dẫn tới nói lắp "Hiệp... Hiệp nghị, ngài..."
Chưa kịp nói hết câu, môi đã bị khóa chặt, nụ hôn cuồng nhiệt, thêm cả màn vuốt ve âu yếm, khiến mọi sự phản kháng của Thất Thất trở nên bất lực, Lưu Trọng Thiên hôm nay là do tình thế bắt buộc.
"Bẩm báo Vương gia, Ngô giám quân cầu kiến!" Giọng nói một binh lính ở ngoài đại bản doanh truyền vào, tới thật đúng lúc, Thất Thất biết mình được cứu rồi, Vương gia bá đạo chết tiệt.
Vẻ mặt Lưu Trọng Thiên đầy nhục dục, nhưng không thể không dừng lại, chàng vội vàng túm lấy chăn, nhanh chóng phủ lên người Thất Thất, đẩy cô vào phía trong giường, sau đó trấn tĩnh tâm tình, thật lâu sau mới bước ra bình phong, tên Ngô Trung Nghĩa đáng chết kia, lúc nào cũng khiến người ta bực mình, ngay lúc này hắn cũng dám vác mặt tới, thật không dễ dàng hạ quyết tâm...
Ngô Trung Nghĩa sải bước tiến vào, ngó nhìn xung quanh bình phong một chút, không trông thấy Uy Thất Thất, nên yên tâm hơn rất nhiều, hắn nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ cung kính "Vương gia, Trung Nghĩa phải trở về phục lệnh Hoàng thượng rồi!"
"Không đầy mấy hôm nữa, đại quân sẽ tiếp tục tiến quân vào sa mạc, Ngô giám quân không muốn đích thân quan sát sao?" Lưu Trọng Thiên nói châm biếm.
"Không, không, Hoàng thượng sốt ruột triệu kiến Trung Nghĩa, vậy nên phải mau chóng trở về, chờ tới khi Tam Vương gia khải hoàn, Ngô Trung Nghĩa nhất định thiết yến khoản đãi!"
"Nếu đã như vậy, tùy ý Ngô giám quân thôi!"
"Vương phi?" Ngô Trung Nghĩa thử dò hỏi, không biết chuyện trừng phạt ngày hôm qua, bộ dáng nữ nhân xấu xí kia thảm hại tới mức nào, hắn vừa dứt lời, Uy Thất Thất ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi bình phong, không nhìn ra chút dáng vẻ khó chịu nào. xem tại TruyenFull.vn
"Ngô giám quân sao đã muốn đi vậy!" Thất Thất ranh mãnh tiến đến trước mặt hắn, che miệng bật cười.
Uy Thất Thất xuất hiện ngay trước mắt, Ngô Trung Nghĩa cảm thấy lạnh toát sống lưng, lập tức đứng dậy cáo từ Vương gia, vội vã rời khỏi đại bản doanh.
"Chạy, coi như hắn thông minh, nếu còn ở lại, tôi sẽ hành hạ hắn tới chết! Tên tay sai của Hoàng thượng."
Thất Thất làm mặt quỷ hướng ra phía ngoài đại bản doanh, sau đó quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt xảo quyệt của Lưu Trọng Thiên, ngay lập tức lui lại mấy bước, lắp ba lắp bắp nói.
"Vương, Vương gia, Ngô Trung Nghĩa đi rồi, tôi ngủ dưới đất, ban nãy chắc do ngài nóng giận nhất thời, muốn hù dọa tôi, phải vậy không?" Hai má Thất Thất đỏ bừng.
"Không phải!" Lưu Trọng Thiên nổi nóng trở về trước thư án, lạnh lùng thốt ra hai chữ kia, ánh mắt vẫn quan sát Uy Thất Thất chằm chằm, tại sao, cho tới bây giờ, lòng Lưu Trọng Thiên vẫn không sao bình tĩnh trở lại được?