Trong lòng Lưu Trọng Thiên tuy nghĩ vậy, nhưng đầu óc vẫn chất chứa phiền muộn, đường đường là Tam Vương gia Đại Hán, suýt chút nữa đã trở thành Đại Hán thiên tử lẫy lừng, lại bị Hoàng thượng ban hôn với một xấu nữ, không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo chàng nữa, đây dù sao cũng là cưới Vương phi, không phải nạp thiếp.
"Đặt hộp gấm xuống, lui xuống đi, Vương phi nhất định sẽ mặc!" Lưu Trọng Thiên khoát tay áo, day day trán, đau đầu chết mất.
Đám binh lính để hộp gấm xuống rồi lui ra ngoài, Uy Thất Thất sớm đã nổi đóa, cô bật ngay dậy, bước tới trước hộp gấm, hung hăng giơ chân, định đạp cho một phát, Lưu Trọng Thiên nhanh tay lẹ mắt kịp thời giữ cô lại.
"Cô điên rồi, đây là hộp gấm Hoàng thượng ban cho, làm hư tổn sẽ rơi đầu đấy!"
"Tôi không mặc, không mặc đâu!"
"Đâu có nữ nhân nào khi thành thân lại không mặc áo cưới?"
"Tôi vốn dĩ không muốn thành thân, y phục này tôi không mặc đâu! Mấy thứ quái quỷ đó, chẳng khác nào như hát hí khúc!" (*)
(*) tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát)
"Phải mặc!" Lưu Trọng Thiên kéo cánh tay Thất Thất, mở hộp gấm ra, cầm bộ áo cưới màu đỏ đưa cho Thất Thất.
"Cô nên biết, nếu Ngô Trung Nghĩa không thấy bộ áo cưới này, chắc chắn sẽ dâng tấu ta! Chọc giận ta, ta sẽ chém đầu cô!"
"Ngài chỉ biết mỗi việc chém đầu!" Thất Thất giằng thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn bộ áo cưới kia, lẽ nào phải mặc thật sao? Không biết mặc vào rồi, sẽ khiến Thất Thất trông xấu thêm bao nhiêu, vốn đã xấu như ma lem, còn bày đặt hoa lá màu mè.
Uy Thất Thất nhìn tới nhìn lui, quăng y phục sang một bên, ánh mắt liếc về phía mũ phượng lấp lánh ánh kim đựng trong hộp gấm, đúng là đồ tốt, vật báu quý giá, phía trên được khảm đầy trân châu mã não thượng hạng, phía trước mũ phượng có một dải rèm châu lóng lánh, thì ra Vương phi quý phái như vậy, nếu là hoàng hậu, chắc còn phải hơn thế nữa.
"Wow! Đẹp thật đấy." Thất Thất nhấc mũ phượng lên, phấn khởi giơ lên cao "Được rồi, tôi mặc, tôi mặc!"
Lưu Trọng Thiên thấy Uy Thất Thất vui mừng nhảy nhót, càng đau đầu thêm, một đòn giáng này của hoàng huynh thật hiểm độc, Uy Thất Thất hoàn toàn không biết Vương phi đại diện cho cái gì, cô xem cuộc hôn nhân này như trò đùa, lẽ nào chỉ vì mũ phượng kia sao?
"Có điều, Vương gia của tôi!" Thất Thất đặt mũ phượng xuống, bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên "Chúng ta cùng thảo một bản hiệp nghị đi?"
"Hiệp nghị?"
"Đúng, tôi đồng ý thành thân với ngài, nhưng vì không tình nguyện, cho nên giữa chúng ta cần có một bản hiệp nghị để ràng buộc đối phương mới được. Hiệp nghị phải có đủ hiệu lực pháp luật, quy định chúng ta không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương!"
"Cuộc sống riêng tư?" Lưu Trọng Thiên nhíu mày, Uy Thất Thất lấy chàng, tức là Vương phi của chàng, còn muốn có cuộc sống riêng tư quái gì nữa?
"Đúng!" Thất Thất cầm túi sách, lấy quyển sổ nhỏ và bút ra "Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lưu Trọng Thiên chộp lấy quyển sổ ghi chép cùng chiếc bút tinh xảo kia, nhìn với vẻ kinh ngạc, Thất Thất móc đâu ra những thứ cổ quái này vậy.
"Trả cho tôi?" Thất Thất bổ nhào lên.
Thân hình Lưu Trọng Thiên nhanh nhẹn, dễ dàng né được, ngồi xuống trước thư án, đặt cuốn sổ nhỏ và bút xuống dưới.
"Nói đi, vì sao cô kỳ lạ như vậy, những món đồ nhỏ này ở đâu ra, ở trong sa mạc đã hỏi rồi nhưng cô không chịu nói, bây giờ nói đi! Đừng có nói với ta cô là phù thủy gì đó, coi chừng ta sai người đánh mông cô đấy."
Uy Thất Thất cau mày "Tôi nói, nhưng ngài không được coi là truyện cười đâu đấy! Càng không được đánh mông tôi!"
Lưu Trọng Thiên khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Uy Thất Thất gãi gãi đầu, nếu nói rằng mình đến từ tương lai, Lưu Trọng Thiên sẽ tin sao?
"Tôi nói cho ngài biết, tôi đến từ tương lai xa xôi, không thuộc triều đại của ngài! Chính là triều đại tiếp theo của triều đại tiếp theo của ngài, hàng nghìn năm về sau, lúc đó ngài đã biến thành tro bụi."