Lưu Trọng Thiên ôm chặt Thiên Tâm vào lòng, lưu luyến dựa vào bờ vai cô, trong lòng chàng thầm nghĩ, Thất Thất, tại sao phải nhẫn tâm như vậy, đối mặt với nam nhân nhớ thương nàng như vậy, nàng không chút động lòng sao? Trên chiến trường Đại Hán đã từng hoạn nạn sống chết có nhau, cũng đã kết làm phu thê, những tình cảm sâu đậm ấy há có thể một ngày hai ngày, một năm hai năm gạt bỏ được chứ.

Lưu Trọng Thiên khẽ hôn thân mật lên má Thiên Tâm, nụ hôn kia không có dục vọng, chỉ có nỗi thất vọng, Tiền Thiên Tâm có phần luống cuống, cô không sao tránh né được, đành để mặc chàng ôm như vậy, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của chàng. Lưu Trọng Thiên đã say ngà ngà, ma xui quỷ khiến những hồi ức bấy lâu kia bỗng chốc ùa về xâm chiếm cõi lòng chàng...

"Thất Thất, Thất Thất, đừng bắt ta đau khổ nữa, trở lại bên cạnh ta đi!"

Giọng nói khàn đục kia khiến thân thể Tiền Thiên Tâm thoáng chấn động, cô cuống cuồng đẩy Lưu Trọng Thiên đã say túy lúy ra.

"Tam vương gia, ngài thật thất lễ, tôi là nam nhân, mau buông tôi ra!" Tiền Thiên Tâm nhanh chóng trốn thoát, Lưu Trọng Thiên say rượu vô lực, thần sắc uể oải, vị thống soái kiên cường oai phong trước kia đã biến mất, Tam vương gia trước mặt hiện giờ là một nam nhân đau thương tuyệt vọng, chàng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng Uy Thất Thất có thể trở về bên cạnh mình, ngoài ra không cần gì hết. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tiền Thiên Tâm không đành lòng nhìn Lưu Trọng Thiên say rượu nữa, trong đôi mắt đã ngân ngấn lệ, cô nhanh chóng trốn khỏi chàng, sợ rằng nếu như liếc nhìn chàng thêm nữa, sẽ khó có thể rời đi.

Tiền Thiên Tâm bất chấp Lưu Trọng Thiên có say thật hay không, cô nhất định phải tháo chạy khỏi nơi này, không thể nán lại thêm một giây phút nào nữa, xoay người bỏ chạy khỏi Túy Nguyệt Lâu, cô độc đi trên đường phố Trường An, nước mắt cô ràn rụa, run rẩy cầm đôi kính mắt nhỏ trong tay, có chút hồn xiêu phách lạc, cô đồng ý với bà thầy bói sẽ mai danh ẩn tích, nhưng khó nén nổi sự nhớ nhung trong lòng kia, khiến Tam vương gia bắt đầu hoài nghi Thiên Tâm chính là Thất Thất, một khi thân phận bại lộ, những cố gắng kia sẽ trở thành công cốc, nhất định phải dập tắt ý nghĩ của chàng, bằng không sẽ thực sự hại chàng.

Lưu Trọng Thiên nhìn Túy Nguyệt Lâu trống trơn, trong lòng tràn đầy phiền muộn, đối mặt với Uy Thất Thất yêu dấu, chàng lại chẳng có biện pháp giữ nàng lại, đành giương mắt nhìn nàng bỏ đi, lòng chàng vô vàn mâu thuẫn, có lẽ không nhận nhau, Uy Thất Thất sẽ càng có nhiều tự do hơn, một khi để lộ thân phận, vĩnh viễn tổn thương, nỗi lo lắng trong lòng Thất Thất cũng chính là mối lo của Lưu Trọng Thiên, thế nhưng Lưu Trọng Thiên sao có thể chịu đựng loại cảm giác tương tư không thể gặp gỡ nhau này đây.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Trọng Thiên cảm giác lòng mình ngổn ngang, quả thực khó mà an tọa trong vương phủ, hình bóng Thất Thất cứ thấp thoáng ẩn hiện trong đầu, chàng bực dọc không thôi, rõ ràng Thất Thất ở ngay bên người, sao có thể coi nàng như chưa từng xuất hiện đây? Chàng lại không tự chủ được xuất hiện ở Thất Sắc Giai Nhân.

Lưu Trọng Thiên đứng trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, liền trông thấy Tiền Thiên Tâm đeo kính mắt, Thiên Tâm cũng nhìn thấy Tam vương gia, tiểu nữ nhân ấy cau mày, chẳng nói chẳng rằng, nhanh như chớp chạy vụt đi mất, Uy Thất Thất, ngang nhiên dám trốn tránh mình, Lưu Trọng Thiên nổi nóng siết chặt nắm tay, chàng chẳng qua chỉ muốn hàng ngày được gặp nàng mà thôi, sao lại giống như chuột thấy mèo vậy.

Liên tiếp mấy ngày, Lưu Trọng Thiên đều chỉ nhìn được bóng dáng Uy Thất Thất, chàng dần dần mất đi sự kiên nhẫn, phải nghiêm túc giáo huấn tiểu nữ nhân này mới được, chàng là Vương gia, cũng là phu quân của nàng, chẳng lẽ nàng muốn trốn tránh chàng cả đời này sao? Cho dù Uy Thất Thất có thể làm được, nhưng Lưu Trọng Thiên không làm được.

Lưu Trọng Thiên thực sự bất lực đối với Uy Thất Thất, chàng muốn để Thất Thất biết rằng, bất luận tiểu bá vương đường phố Trường An oai phong đến cỡ nào, gặp Tam vương gia rồi, cần phải biết ai mới là bá chủ chân chính ở nơi này.

Chàng oai phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, hai bên có hơn chục tên quan binh Đại Hán, ai nấy đều trang bị vũ khí đầy đủ, cầm trong tay lưỡi đao sắc lẹm, trừng mắt lạnh canh giữ chỗ đó, đám hộ vệ Thất Sắc Giai Nhân đều núp ở đằng sau, Triệu Tam Bưu chỉ đành trợn mắt nhìn, cũng không dám thở mạnh, Tam vương gia này hình như hôm nay đương bực bội.

Ván trượt dưới chân Uy Thất Thất dừng lại trước cửa, kinh ngạc nhìn thế trận này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều quan binh bao vây Thất Sắc Giai Nhân như vậy, khi cô thấy rõ Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, liền cảm giác được tình hình không ổn, xoay người định chạy.

Lưu Trọng Thiên vung tay lên, gầm một tiếng "Bắt lấy Tiền Thiên Tâm!"

Quan binh nhất loạt xông lên, trên cổ Tiền Thiên Tâm toàn là đao kiếm, điệu bộ kia, không có vẻ là giả, Tam vương gia chết tiệt, chàng điên rồi sao? Đến thật sự rồi.

"Này, này, tôi phạm pháp chuyện gì, tại sao muốn bắt tôi, Tam vương gia, tôi oan uổng quá!" Tiền Thiên Tâm không dám nhúc nhích nữa, những quan binh kia dường như cũng chỉ nghe mệnh lệnh của Lưu Trọng Thiên, hoàn toàn không để ý tới việc cô bị oan hay không.

"Áp giải về vương phủ, bổn vương muốn từ từ thẩm vấn!" Lưu Trọng Thiên cười thầm trong bụng, đứng lên, một binh lính dắt ngựa tới, chàng phi thân lên ngựa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, khẽ phất tay, Uy Thất Thất liền bị quan binh áp giải, lẽo đẽo theo sau.

Uy Thất Thất bị dẫn vào phủ đệ Tam vương gia, bị nhốt trong căn phòng trước kia của Uy Thất Thất, đám quan binh hoàn thành nhiệm vụ rồi, rất nhanh đều rút lui ra ngoài.

Lưu Trọng Thiên rảo bước tiến vào căn phòng, đi tới bên người Uy Thất Thất, phá lên cười vui vẻ "Dám trốn tránh ta, cho rằng ta sẽ không có biện pháp gặp em hay sao?"

"Dựa vào đâu đòi bắt tôi?" Tiền Thiên Tâm tháo kính mắt xuống, trợn tròn mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, vừa nhìn đã biết nổi trận lôi đình rồi.

"Ta bắt em, bởi vì em là một tên trộm!"

"Tên trộm?" Tiền Thiên Tâm không nhớ ra mình đã làm chuyện xấu gì, ngoại trừ việc Lưu Trọng Thiên chủ động đưa hai ngàn lượng bạc, hình như không có món tiền bạc bất chính nào.

Lưu Trọng Thiên vươn tay nâng cằm cô lên, ngắm kỹ gương mặt đã lâu không gặp "Em trộm lòng của ta, không phải là trộm hay sao?"

"Lưu Trọng Thiên, ngài nói cái gì đó?" Hai má Thiên Tâm đỏ lựng, thẹn thùng, ở trong mắt Lưu Trọng Thiên càng thêm quyến rũ động lòng người, ai dám nói đây không phải là Thất Thất của chàng chứ.

"Vì sao che giấu bổn vương, mặt em đã đỏ bừng, Thất Thất... Lẽ nào nam nhân đối với nam nhân cũng ngượng ngùng như vậy sao?"

Mặt Uy Thất Thất càng lúc càng đỏ, cô nhanh chóng che mặt, né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lưu Trọng Thiên, trong lòng hoảng sợ, Vương gia xấu xa, vì sao nhất định phải từng bước dồn ép chứ?

"Vương gia, mau thả tôi trở về, tôi nghĩ ngài nhất định là nhận lầm người rồi, ai trên đường phố Trường An cũng biết Tiền Thiên Tâm, không biết Uy Thất Thất gì đó."

Lưu Trọng Thiên tức giận nắm chặt tay Thiên Tâm "Quan tài trống không, Uy Thất Thất... Em còn muốn giả trang làm Tiền Thiên Tâm tới khi nào nữa, người khác có thể xem em là Tiền Thiên Tâm, nhưng đối với ta mà nói, em chính là Uy Thất Thất khiến ta ngày đêm nhung nhớ."

Lưu Trọng Thiên nhanh chóng bắt lấy mũ cài trên đầu Thất Thất, khẽ giật một cái, trong nháy mắt mái tóc đen nhánh xõa bung ra, Uy Thất Thất biết không thể giấu diếm nữa, đều trách bản thân mình, cầm lòng không đặng đi gặp Vương gia, làm hỏng đại sự, cô phẫn nộ nhìn Lưu Trọng Thiên.

"Lưu Trọng Thiên, ở Đại Hán, Uy Thất Thất chỉ ước mong xa vời một điều, chính là chân tình, nhưng bất luận thế nào Thất Thất cũng không thể làm hại chàng, có lẽ cầu xin Tam vương gia hãy quên Uy Thất Thất, cưới người khác đi!"

"Em cuối cùng cũng thừa nhận..." Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Uy Thất Thất "Ta phải chăng nên cảm thấy vui mừng nhỉ, em còn sống, chỉ cần em có thể tiếp nhận ta, bất kể em thích thân phận gì, ta cũng sẽ không gượng ép, đừng như mấy ngày qua trốn tránh ta nữa, em biết ta không có cách nào phớt lờ đi sự hiện hữu của em."

"Trọng Thiên!"

Uy Thất Thất rưng rưng lệ, cô đâu muốn trốn tránh chàng, nỗi nhớ thương chàng cứ đeo bám cô, nhưng nếu như không giả bộ là người dưng nước lã, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân "Chàng là Tam vương gia, bách tính Đại Hán, thậm chí là Hoàng thượng Đại Hán đều chú ý tới chàng, Thất Thất cũng không còn cách nào, cuộc sống đau khổ như vậy rốt cuộc tới khi nào mới có thể chấm dứt? Vì sao chàng lại là Vương gia? Vì sao hết lần này tới lần khác chàng và Hoàng thượng muốn tranh đấu với nhau? Thất Thất không nên đến Đại Hán, rồi yêu Tam vương gia Đại Hán, tất cả hết thảy đều sai lầm, khiến Uy Thất Thất đau đớn không chịu nổi, tan nát cõi lòng."

Uy Thất Thất rốt cuộc đã tìm được cơ hội phát tiết, nép vào lòng Lưu Trọng Thiên khóc thổn thức, cô là người vui tươi hoạt bát, lúc này lại trở nên bất lực, nét mặt không còn tươi tắn rạng rỡ nữa.

Lưu Trọng Thiên lưu luyến khẽ vuốt mái tóc Thất Thất, chàng biết, chàng không bảo vệ tốt nữ nhân này, nếu như muốn sống hạnh phúc bên Thất Thất, chàng nhất định phải vứt bỏ những thứ hiện có, chính là quyền lực và phú quý, vứt bỏ thân phận Tam vương gia Đại Hán, nhưng cho dù chàng chịu vứt bỏ, Hoàng thượng sẽ cam lòng thật sao?

"Thất Thất, ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chịu tủi thân nữa, mất đi rồi, lại có được lần nữa, không biết có phải ông trời thương xót Lưu Trọng Thiên ta hay không, lần này bất kể là ai, cũng đừng hòng đoạt em đi được."

"Trọng Thiên!" Uy Thất Thất sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngời sáng của Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia sẽ không lại đòi tranh đấu với Hoàng thượng chứ? Nam nhân kia là Đại Hán thiên tử, Tam vương gia chẳng qua chỉ là một Vương gia mà thôi.

Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt mái tóc dài của Thất Thất, nhìn cô thương tiếc.

"Mặc kệ em đến từ nơi nào, từ tương lai xa xôi cũng được, hay là từ quá khứ phủ đầy bụi cũng chẳng sao, bổn vương chỉ muốn mãi mãi được ở bên em, loại cuộc sống hoàng thất lừa gạt lẫn nhau, Lưu Trọng Thiên đã nếm trải đủ rồi, nhưng nếu muốn thoát khỏi đó quả thực nói thì dễ làm mới khó, song... Lần này ta tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào."

"Sớm biết vậy... Thất Thất khỏi cần trốn tránh khổ cực thế này, mỗi lần lén nhìn Vương gia, lòng buồn khôn tả..."

Uy Thất Thất tủi thân túm lấy vạt áo Lưu Trọng Thiên, nghẹn ngào khóc.

"Thất Thất cũng không giấu diếm chàng nữa, em không phải là người Đại Hán, ở nơi Thất Thất sống, đã là hai ngàn năm sau, nơi đó có ông nội yêu thương Thất Thất, nhưng lời nguyền rủa ác độc đã đưa Thất Thất đến nơi này, Thất Thất cho rằng đã đánh mất cuộc sống hạnh phúc nhất, song may mắn thay, trên chiến trường Đại Hán, Thất Thất đã gặp Vương gia, cũng đã yêu Vương gia, Uy Thất Thất giờ này khắc này chẳng còn ước mong xa vời nào khác, chỉ hy vọng ở Đại Hán sống vui vẻ bên Vương gia, cũng hy vọng Vương gia cả đời chỉ yêu thương một mình Thất Thất."

"Ta hiểu, Lưu Trọng Thiên cả đời chỉ yêu thương một mình em, những thứ khác đều chẳng màng!" Lưu Trọng Thiên ôm Thất Thất thật chặt, cũng âm thầm hạ quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play