Hoàng thượng tới? Tiểu Vu Tử cất giọng hô vang, trong sân huấn luyện liền nháo nhác, đám hộ vệ đương nằm sấp trên mặt đất đều chật vật bò dậy, đám tỳ nữ cũng ngừng tay, vội vội vàng vàng quỳ xuống đất, Uy Thất Thất nhìn trái nhìn phải, cũng học theo bộ dáng bọn họ quỳ xuống đất, đầu cúi thấp xuống, trong lòng thầm nguyền rủa, Hoàng thượng chết tiệt, sao lại đến đây, không lẽ lại định chiếm tiện nghi của cô ư? Tên đại sắc lang làm bộ làm tịch.

Hoàng thượng đi thẳng tới chỗ Thất Thất, cúi người vươn tay đỡ Uy Thất Thất dậy, quan sát tỉ mỉ, quả là một tiểu mỹ nhân tính cách quái dị, cho dù mặc trang phục màu đen của nam nhân, vẫn khiến Hoàng thượng động lòng.

Thất Thất đứng lên, không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn Hoàng thượng, mái tóc đen nhánh kết hợp y phục đen, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy sáng rỡ, như sóng nước gợn tình, lông mi dài cong vút.

"Quả là mỹ nhân, không cần chải chuốt trang điểm cũng xinh đẹp mê hoặc lòng người!" Hoàng thượng nắm lấy tay Thất Thất "Trẫm muốn trò chuyện tán gẫu với nàng!"

Trò chuyện, có chuyện quái gì để nói chứ, sai nhiều hộ vệ và tỳ nữ hoàng cung ở đây như vậy, rõ ràng là muốn giám sát cô, giam cầm cô, còn cả cái tên thái giám Tiểu Vu Tử kia nữa, ngày ngày bám đuôi theo sau, như hình với bóng, rất chi phiền toái rắc rối.

Hoàng thượng kéo Thất Thất vào trong phòng, Tiểu Vu Tử dâng trà lên, sau đó căn dặn hộ vệ và tỳ nữ lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Uy Thất Thất và Hoàng thượng. Trong lòng Uy Thất Thất âm thầm tính toán, y tới nơi này nhất định là lại nảy ra ý nghĩ nào đó rồi, tốt hơn hết không nên chọc giận y, cần dùng đến kế hoãn binh.

"Tối nay trẫm muốn nghỉ lại chỗ này..." Hoàng thượng kéo tay Uy Thất Thất.

Nghỉ lại chỗ này? Mơ mộng hão huyền! Thất Thất rất muốn cho y một cái bạt tai, thế nhưng y là Hoàng thượng, không thể lỗ mãng xấc xược như vậy, cô còn muốn giữ lại tính mạng tận hưởng cuộc sống hạnh phúc bên Lưu Trọng Thiên sau này.

"Hoàng thượng muốn cưỡng ép Thất Thất sao?" Uy Thất Thất rút tay ra, cố ý giả bộ đáng thương tội nghiệp, giọng điệu cô đơn nói.

"Trẫm chỉ muốn có được nữ nhân yêu dấu mà thôi, nàng khiến trẫm ngày đêm ăn ngủ không ngon, hao tâm tổn sức, chẳng khác nào như đang giày vò đày đọa trẫm vậy, tối nay nàng hãy ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, để trẫm thưởng thức con người của mỹ nhân, chờ khi Thái hậu bớt giận, trẫm sẽ đón nàng vào cung."

Hoàng thượng đưa tay đương định ôm lấy Uy Thất Thất, Thất Thất nhanh chóng né tránh, Hoàng thượng vồ hụt, bất giác có chút bực bội, Uy Thất Thất bỗng che miệng khẽ mỉm cười, khiến Hoàng thượng không tài nào phát hỏa.

"Hoàng thượng, trong lòng Thất Thất vẫn chưa thích Hoàng thượng, Hoàng thượng gấp gáp muốn chiếm được Thất Thất như vậy, có khác nào đang cưỡng ép chứ?" Uy Thất Thất thử thăm dò, nếu Hoàng thượng dám ngang ngược làm càn, cô nhất định sẽ chuẩn bị "đón đầu" chu đáo, tốt nhất để y chủ động từ bỏ ý định đó. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Đại Hán thiên tử lòng nóng như lửa đốt, trước đây sủng hạnh nữ nhân, y có bao giờ quan tâm tới những thứ này, đám nữ nhân đó đều ngoan ngoãn nằm chờ, Hoàng thượng giải quyết công việc xong xuôi sẽ đến, thậm chí chẳng nói chẳng rằng, sao Uy Thất Thất lại nghĩ ra yêu cầu này nhỉ?

"Trẫm có giang sơn thiên hạ Đại Hán, nắm giữ quyền lực tối cao nhất, là nam nhân đứng đầu Đại Hán, nàng sao có thể không thích trẫm, phải chăng muốn khơi gợi hứng thú của trẫm!"

"Ha ha" Thất Thất phá lên cười "Thất Thất không muốn những thứ đó, điều Thất Thất muốn là tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân, không phải là tình yêu giữa Thất Thất và giang sơn Đại Hán, cho dù Hoàng thượng có nhiều thứ hơn nữa, chung quy cũng chỉ là một nam nhân mà thôi."

"Nói đúng lắm, hay cho câu "chỉ là một nam nhân mà thôi", đây là câu nói trẫm thấy chân thành nhất, vậy mà trước đây, có bao nhiêu người sợ hãi trẫm, chỉ biết trẫm có quyền lực và phú quý tối cao, không biết rằng là nam nhân, trẫm cũng khát khao tình cảm!"

Đại Hán thiên tử thực sự rất thích những lời Thất Thất nói, đúng vậy, bất luận Hoàng thượng nắm giữ quyền lực và lãnh thổ rộng lớn bao nhiêu chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân mà thôi, không có lấy một nữ nhân tri kỷ, thì có ích gì chứ?

Hoàng thượng thấy Uy Thất Thất nói thế, tâm tình tốt hơn nhiều, gương mặt tươi cười, Thất Thất biết cơ hội của mình đến rồi, lập tức cướp lời "Hoàng thượng không nên cưỡng ép Thất Thất, chờ chút nữa, cho Thất Thất thêm thời gian."

Nghe vậy, Hoàng thượng mới hiểu ra ngụ ý của Uy Thất Thất, quả là một nữ nhân thông minh, nói những lời xu nịnh lâu lắc, chính là hy vọng Hoàng thượng có thể tôn trọng cô, song... Hoàng thượng cau mày, đương định phản bác, Uy Thất Thất liền kéo ống tay áo Hoàng thượng.

"Thất Thất biết, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý với Thất Thất, huống hồ Thất Thất với Tam vương gia "nhất nhật phu thê bách nhật ân" (*), nhất thời không sao quên được."

(*) một ngày nên nghĩa vợ chồng bằng trăm ngày ân tình

Hoàng thượng cũng không hy vọng Thất Thất là nữ nhân vô tình.

Uy Thất Thất thấy Hoàng thượng chần chừ, bèn nói tiếp "Thất Thất không muốn nói dối, trong lòng Thất Thất không có Hoàng thượng, phủ tướng quân rộng lớn thế này chẳng khác nào lồng giam Thất Thất."

Lồng giam? Hai chữ này không phải là điều Hoàng thượng muốn nghe, mặc dù Hoàng thượng cũng biết nơi đây quả thực đúng là lồng giam, thế nhưng giam cầm nữ nhân mình yêu thích đâu có tội tình gì chứ, Hoàng thượng phất ống tay áo, có phần nổi giận "Trong lòng nàng không có trẫm, chẳng lẽ chỉ có mỗi Tam vương gia thôi sao?"

Uy Thất Thất không muốn chọc giận Hoàng thượng, bằng không tối nay sẽ gặp xui xẻo "Vương gia đáng ghét kia, Thất Thất càng không thích, chàng ta chẳng hề dịu dàng tẹo nào, luôn cưỡng ép Thất Thất, cho nên đến bây giờ Thất Thất cực ghét loại nam nhân không dịu dàng, Hoàng thượng nhất định là nam nhân Đại Hán ngoại lệ."

Hoàng thượng sao có thể thừa nhận mình cũng là người vô tình, bèn vội vàng giải thích "Trẫm đương nhiên là ngoại lệ rồi."

"Vậy tối nay Hoàng thượng sẽ không nghỉ lại đây chứ?"

"Chuyện này..."

"Hoàng thượng quả nhiên là đệ nhất nam nhân Đại Hán, biết thương hương tiếc ngọc, mọi người làm sao không thích được chứ?"

Hoàng thượng như mở cờ trong bụng, Uy Thất Thất chẳng những xinh đẹp, mà còn thông minh cơ trí, mặc dù y, đã biết tỏng đây là kế hoãn binh của Thất Thất, song vẫn cảm thấy khoan khoái, có lẽ đối với nữ nhân này, Hoàng thượng thực sự cần phải kìm nén tính khí, tốt nhất không nên kéo dài thời gian, y không thể chờ đợi quá lâu.

"Hoàng thượng, nghe nói làm bạn với vua như chơi với hổ à?" Uy Thất Thất nhấn mạnh từng chữ một.

"Sao lại nghĩ vậy?" Hoàng thượng có chút giật mình, làm bạn với vua như chơi với hổ.

"Thất Thất vừa lỗ mãng, vừa gian xảo, ngộ nhỡ một ngày nào đó đắc tội với Hoàng thượng, chẳng phải sẽ mất mạng như chơi sao, Hoàng thượng có thể chấp thuận cho Thất Thất một đặc ân miễn tử hay không?"

"Trẫm sao nỡ giết nàng chứ?" Hoàng thượng kéo tay Uy Thất Thất, nhẹ nhàng vuốt ve "Trẫm sẽ yêu thương nàng suốt đời, sẽ không làm tổn thương nàng! Lẽ nào nàng sợ trẫm nói không giữ lời sao?"

Uy Thất Thất nhìn thẳng vào Hoàng thượng, trước đây rất ác cảm với vị Đại Hán thiên tử này, hiện giờ thấy y một lòng si mê như thế, bất giác có phần cảm động, cũng có chút khó xử, vì sao Đại Hán thiên tử lại đem lòng thích một nữ nhân vốn đã định không thuộc về mình? Trong lòng nữ nhân ấy đã lấp đầy hình bóng nam nhân khác.

"Hoàng thượng, điều Thất Thất lo lắng chính là điểm này, hy vọng Hoàng thượng có thể cho Thất Thất một chứng cứ miễn tử!" Bằng mọi giá phải có được vật này, tuy nói Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, nhưng đâu ai lường được tương lai ra sao.

"Uy Thất Thất, trẫm là vua một nước, lời vàng ý ngọc, sao có thể nói không giữ lời chứ." Hoàng thượng có phần không vui, lẽ nào hứa miệng cũng không được sao? Nhất định phải muốn cái bằng chứng quái quỷ gì đó ư, giờ này khắc này, Đại Hán thiên tử sao cam lòng giết nàng đây?

"Thất Thất chỉ muốn một bằng chứng miễn tử mà thôi, Hoàng thượng lại không thể đáp ứng, còn nói sẽ yêu thương Thất Thất, Thất Thất không tin!"

Uy Thất Thất rút đôi tay mềm mại về, gương mặt không vui, khiến người ta vừa thương vừa yêu, sao nỡ từ chối chứ.

Hoàng thượng lập tức khẩn trương "Cho, trẫm cho nàng mà." Dứt lời, từ trong vạt áo Hoàng thượng lấy ra một tấm ngọc bài "Có tấm ngọc bài này, cả đời miễn tử!"

"Hoàng thượng quả là người tốt!" Uy Thất Thất cầm ngọc bài xoay người bỏ chạy, Hoàng thượng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo Thất Thất đến bên cạnh y, đưa tay vuốt ve thân mật gương mặt Thất Thất, trong đôi mắt ngập tràn sủng nịnh vô hạn.

"Vì sao trẫm có vô số nữ nhân, nhưng chẳng ai có thể cho trẫm cảm giác như vậy, Thất Thất..." Hoàng thượng ôm Uy Thất Thất vào trong lòng, chỉ là một cái ôm, nhưng trong khoảnh khắc đó Hoàng thượng liền say đắm, chẳng trách Lưu Trọng Thiên lại vì nữ nhân này tích tụ sinh bệnh thổ huyết, Hoàng thượng đã cướp đi báu vật quý giá bên người chàng ta.

Uy Thất Thất siết chặt ngọc bài trong tay, cảm thấy Hoàng thượng ôm mỗi lúc một chặt, khẽ chạm vào mái tóc dưới cổ cô, khiến cô có chút bực dọc bất an.

"Hoàng thượng, Thất Thất sắp không thở nổi rồi, Hoàng thượng..."

Hoàng thượng nới lỏng cánh tay ra "Để trẫm ôm thêm lát nữa, rồi trẫm sẽ về, không biết bao lâu nữa trẫm mới có thể tới nơi này, trẫm là người không được tự do! Trẫm phải cai quản triều đình Đại Hán, cả ngày mệt mỏi rã rời."

Uy Thất Thất cảm thấy dường như nam nhân này lực bất tòng tâm, ngữ khí ấy tràn đầy thương cảm, lẽ nào làm Hoàng thượng cũng không vui sao? Y có nhiều phi tần như vậy, tận hưởng vô vàn diễm phúc, sao lại không biết quý trọng chứ? E rằng Thất Thất không thể lý giải nổi, hơn nữa cô cũng không muốn lý giải, bởi giữa Hoàng thượng và Thất Thất vốn đã định không có sự tương giao.

Thật lâu sau, Hoàng thượng mới buông cô ra, quả nhiên tuân thủ lời hứa rời khỏi phủ tướng quân.

Uy Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn tấm ngọc bài miễn tử trong tay, hy vọng khi cần thiết sẽ dùng đến vật này. Lần này nói ngon nói ngọt lừa được Hoàng thượng, lần sau nếu như Hoàng thượng lại muốn cô thị tẩm, chắc không dễ gì gạt nổi nữa.

Hoàng thượng về tới tẩm cung, lúc nằm một mình trên giường rồng, bắt đầu thấy hối hận, tại sao lại đồng ý với yêu cầu của Uy Thất Thất – người mà mình luôn ngày nhớ đêm mong chứ, quả là một nữ nhân mê hoặc lòng người, cứ tiếp tục thế này, đến năm nào tháng nào mới có thể toại nguyện đây, không được, lần sau dù có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không nghe theo lời nàng, trước hết phải hóa giải nỗi tương tư mới được.

Hoàng thượng tưởng tượng ra dáng người thướt tha của Uy Thất Thất, khuôn mặt đáng yêu xinh xắn, cánh tay mảnh dẻ, càng nghĩ càng cảm thấy nhục dục bốc lên, toàn thân khô nóng, y đứng lên, bước nhanh ra khỏi tẩm cung, thái giám lập tức chạy tới "Hoàng thượng?"

"Gần đây trẫm lạnh nhạt với phi tần nào?"

"Ai cũng lạnh nhạt!"

"Rõ thật là, tùy ý tìm một nữ nhân cho trẫm, người nào cũng được!"

"Vậy Lan Phi nương nương đi, nàng vừa mới nhập cung, Thái hậu chọn cho người đó, vẫn còn là xử nữ, từ sau đại hôn, bởi vì Hoàng thượng bộn bề quốc sự, cho tới bây giờ cũng chưa sủng hạnh nàng lần nào!"

"Đến chỗ nàng!"

"Hoàng thượng bãi giá, tẩm cung Lan Phi nương nương!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play