Thái hậu lạnh lùng nhìn Uy Thất Thất, nữ nhân này dù gì cũng không thể ở lại hoàng cung được nữa, ở lại hoàng cung, sớm muộn gì cũng gây ra phiền phức lớn, đằng sau khuôn mặt đẹp đẽ kia, bản tính lại ngang tàng, khó có thể phục tùng.
Hoàng thượng biết Thất Thất gây đại họa, nhưng trong lòng không nỡ "Trẫm tự biết xử lý..."
"Hoàng thượng nếu thực sự thích nữ nhân này, có thể mang ra khỏi cung, chờ tới khi nó ngoan ngoãn nghe lời, hiểu phép tắc sẽ triệu về sắc phong."
Thái hậu dùng lời lẽ cương quyết, sau đó dẫn theo cung nữ giận dữ bỏ đi.
Tiểu Vu Tử giương mắt nhìn Hoàng thượng, sao chuyện tốt lại thành ra nông nỗi này, nhất thời không dám nói tiếp nữa, lẳng lặng đứng sau lưng Hoàng thượng, vừa rồi Thái hậu có thái độ cứng rắn, ắt không cho phép thương lượng.
"Đưa Thất tướng quân về phủ tướng quân!"
Hoàng thượng bực tức nhìn Uy Thất Thất, xem ra muốn giữ nàng ở trong cung, nhất định phải nghĩ ra biện pháp khác, Uy Thất Thất có biết trở thành Quý phi nương nương rồi, được Hoàng thượng chuyên sủng, là vinh hạnh cỡ nào không?
Thái y chẩn bệnh cho Lưu Trọng Thiên, hy vọng chàng có thể bình tâm tĩnh dưỡng, song giam cầm thế này, ít có khả năng chuyển biến tốt, thái y liếc nhìn cấm quân trông giữ "Nên bẩm báo Thái hậu, thả Tam vương gia ra, còn giam giữ nữa, không cải thiện được bệnh tình, căn bệnh này đã kéo dài lâu rồi."
"Hoàng cung vừa bị Uy Thất Thất náo loạn tơi tả, chắc lúc này Thái hậu chẳng còn tâm tư đâu mà giam cầm Tam vương gia!" Cấm vệ binh lính nhẹ giọng nói.
"Thất Thất?" Sắc mặt Lưu Trọng Thiên tái nhợt, nghe thấy cấm quân nhắc tới Thất Thất, gắng gượng ngồi dậy, bỗng cảm thấy khí huyết đảo ngược, suýt nữa ngã xuống.
"Vương gia, chuyện bên ngoài ngài đừng quan tâm..."
"Nói cho bổn vương biết, Thất Thất làm sao vậy..." Lưu Trọng Thiên đột nhiên cảm thấy mình lo sợ không đâu, Uy Thất Thất nhất định là tiếp nhận sủng hạnh của Hoàng thượng, vui đến quên cả đất trời, lúc này có lẽ còn chưa thức dậy, nàng luôn thích ngủ nướng, không chịu dậy sớm.
"Thực ra..." Cấm quân thở dài "Đêm qua, Hoàng thượng còn chưa đến tẩm cung, thì Thất tướng quân đã chạy trốn rồi!"
"Chạy trốn?" Lưu Trọng Thiên ngạc nhiên, vội vã nhìn cấm quân "Chẳng phải nàng..."
"Cụ thể thế nào thần không rõ, chỉ biết trong đêm qua cấm vệ binh lính vây bắt Uy Thất Thất suốt một đêm, cao thủ như Liên công công cũng ra tay, ngự hoa viên bị hủy hoại, vườn hoa của Thái hậu cũng không còn nữa, nghe nói sáng nay, Thái hậu muốn loạn côn đánh chết Uy Thất Thất..."
"Loạn côn đánh chết nàng?" Lưu Trọng Thiên nổi nóng đứng lên, nếu đã muốn sủng hạnh nàng, thì nên đối xử tử tế với nàng, Thất Thất có chút nghịch ngợm bát nháo, nhưng nếu Hoàng thượng đã yêu thích thì phải bảo vệ nàng mới đúng, tại sao muốn loạn côn đánh chết.
"Bổn vương muốn gặp Hoàng thượng, ta sẽ đi ngay bây giờ..."
"Hoàng thượng giá lâm!" Tiểu Vu Tử hô vang, Đại Hán thiên tử đúng lúc xuất hiện.
Lưu Trọng Thiên bực bội đi tới trước mặt Hoàng thượng, túm chặt vạt áo Hoàng thượng, đây là lần đầu tiên Tam vương gia không hề coi y là Đại Hán thiên tử, mà là một người bạc tình, Tiểu Vu Tử sợ hãi vội vàng xông lên phía trước "Vương gia, ngài dám lỗ mãng!"
Lưu Trọng Thiên hoàn toàn không để ý tới tên tiểu thái giám kia, chỉ nhìn Hoàng thượng "Thất Thất đâu? Không được giết Uy Thất Thất, nàng chẳng qua chỉ nghịch ngợm, tội không đáng chết, chẳng phải huynh muốn chiếm được nàng sao? Tại sao muốn giết nàng!"
Hoàng thượng cũng không nổi giận, y đưa tay đẩy Tiểu Vu Tử ra, phẫn nộ túm lấy vạt áo Lưu Trọng Thiên, hai người lạnh lùng đối diện nhau.
"Trẫm yêu mến còn chưa đủ, sao có thể giết nàng chứ?"
"Nói như vậy, Thất Thất... Không sao cả."
Lưu Trọng Thiên thoải mái buông tay ra, nét mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trái lại Hoàng thượng không chịu buông Tam vương gia, căm tức nhìn Lưu Trọng Thiên "Trẫm muốn biết, trẫm phải làm gì mới có thể chiếm được trái tim nàng!"
"Đáp án này không riêng gì Hoàng thượng muốn biết, Trọng Thiên cũng rất muốn biết, Trọng Thiên chiếm được thân thể nàng, lại không thể nắm chắc trái tim nàng!"
"Đệ đang chế nhạo trẫm đến cả thân thể nàng cũng không chiếm được có đúng không?"
"Trọng Thiên không có ý đó!"
Hoàng thượng buông Lưu Trọng Thiên ra, Tiểu Vu Tử vội vã kéo ghế qua, hầu hạ Hoàng thượng ngồi xuống "Uy Thất Thất, trẫm đã sai người đưa về phủ đệ tướng quân, song, trẫm muốn nhắc nhở đệ, không được tới phủ tướng quân quấy rầy nàng, nàng sớm muộn gì cũng là người của trẫm!"
Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả "Hoàng thượng ban hôn, Uy Thất Thất là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, cưới hỏi đàng hoàng, động phòng hoa chúc, nay Hoàng thượng nói ra những lời này, Trọng Thiên cảm thấy giống như thành trò đùa?"
"Đúng, trẫm thừa nhận, không nên như thế, nhưng trẫm thực sự thích Uy Thất Thất, hiện tại đừng xem trẫm là Hoàng thượng, trẫm là một nam nhân, trong hoàng cung rộng lớn này, Hoàng hậu là người được Thái hậu khâm điểm, còn phi tần ư? Bọn họ luôn ghen tuông đố kị nhau, chẳng bao giờ chiếm được trái tim trẫm, tất cả đám nữ nhân thị tẩm, đều khiến trẫm cảm thấy không hứng thú, trẫm chỉ cần một nữ nhân toàn tâm toàn ý, yêu quý trẫm mà thôi, nhưng thật đáng tiếc, nữ nhân đó lại là Vương phi của đệ!"
Hoàng thượng lấy tay day day trán, thần sắc ảm đạm, lâm vào trạng thái ưu sầu.
"Nếu Thất Thất quyết một lòng đi theo Hoàng thượng, Trọng Thiên không còn gì để nói." Lưu Trọng Thiên hiểu loại cảm giác này, chẳng phải chàng cũng từng trải qua đó sao, vì nữ nhân này, gần như sức cùng lực kiệt.
"Nếu nàng cứ khăng khăng không theo trẫm, trẫm sẽ giết nàng."
Lời Hoàng thượng nói, khiến Lưu Trọng Thiên chấn động, những lời này thật quen tai, chẳng phải Lưu Trọng Thiên cũng từng nói thế với Uy Thất Thất ư, rằng nếu nàng đi theo nam nhân khác, chàng sẽ thẳng tay trừng trị Thất Thất? Giờ đây nghe những lời nói này, tâm trạng Lưu Trọng Thiên vô cùng phức tạp, chẳng lẽ đây không phải là điều Lưu Trọng Thiên muốn sao?
Lưu Trọng Thiên tràn đầy mâu thuẫn ngắm nhìn song cửa sổ, rốt cuộc chàng hy vọng Thất Thất kháng cự Hoàng thượng hay là thuận theo Hoàng thượng đây? Thuận theo Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên sẽ đau khổ tột cùng, kháng cự Hoàng thượng, Thất Thất sẽ khó bảo toàn tính mạng, kiếp này vĩnh viễn không gặp lại, Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, bất luận cuối cùng Thất Thất theo ai, nhất định nàng phải còn sống, sống vui vẻ.
"Nếu Thất Thất ưng thuận theo Hoàng thượng, mong Hoàng thượng hãy đối xử tử tế với Thất Thất!"
"Trẫm biết, trẫm thật lòng thích nàng, trẫm sẽ cho nàng tất cả những thứ nàng muốn." Hoàng thượng đứng lên, bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên "Trẫm cảm thấy có chút áy náy với đệ, cho nên đệ có thể đưa ra yêu cầu, nếu như không quá trớn, trẫm sẽ đáp ứng đệ."
"Nếu như trao đổi Uy Thất Thất với Trọng Thiên, Trọng Thiên không có gì để nói, chỉ hy vọng Hoàng thượng mãi không rời xa không vứt bỏ Uy Thất Thất! Yêu thương nàng sâu đậm." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Nữ nhân của trẫm, trẫm tự biết yêu thương thế nào, đệ cứ chuyên tâm làm Vương gia cho tốt!" Đột nhiên xoay người căn dặn binh lính "Thân thể Tam vương gia không khỏe, trẫm hạ chỉ, đưa Tam vương gia về phủ!" Hoàng thượng sải bước đi tới cửa.
"Dạ, Hoàng thượng!"
Hoàng thượng cũng rất lo cho thân thể Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia dũng mãnh, lập được không ít chiến công hiển hách vì giang sơn của y. Làm Hoàng thượng, y không thể nhắm mắt làm ngơ, y ngưỡng mộ Lưu Trọng Thiên, càng như vậy, lại càng không phục, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế ra, Lưu Trọng Thiên gần như có hết mọi thứ, thậm chí còn có mỹ nhân Uy Thất Thất khuynh quốc khuynh thành, hoạt bát đáng yêu chung tình với chàng ta.
Lưu Trọng Thiên về tới phủ đệ của mình, lúc này phủ Vương gia đã chẳng còn luồng sức sống vui tươi kia, chàng chậm rãi bước tới hậu viện, đẩy cửa phòng Thất Thất ra, trong phòng bày biện y như cũ, mỗi tội vắng bóng hình ảnh người đó.
Lưu Trọng Thiên tới trước bàn trang điểm, khẽ vuốt ve chiếc gương nhỏ sáng lóa, dường như lại nhìn thấy cảnh Uy Thất Thất nhảy tới trước mặt chàng, gọi một tiếng đại thúc, một tiếng Vương gia.
Đột nhiên ngoài cửa vọng lại tiếng ồn ào, Lưu Trọng Thiên vội vã đứng lên, lập tức ngây người, Uy Thất Thất lỗ mãng xông vào, hai tay chống nạnh nhìn ra ngoài cửa, đây, sao có thể, chẳng lẽ là nằm mơ ư? Sao Thất Thất lại quay về?
"Thất tướng quân, từ từ đã, những thứ kia tại sao phải mang đi bằng được!" Tiểu Vu Tử đứng ở ngoài cửa, hiện giờ tiểu thái giám này phụ trách trông chừng Uy Thất Thất, xem ra Hoàng thượng đã hạ quyết tâm thật rồi.
Tiểu Vu Tử đương định cất bước vào phòng, Uy Thất Thất liền cản hắn lại "Tôi muốn mang theo đồ dùng cá nhân, cậu cũng muốn nhìn sao?"
"Thất tướng quân không nên xem Tiểu Vu Tử là nam nhân, Tiểu Vu Tử chỉ là một thái giám, cho nên..."
"Không được!" Thất Thất giơ chân ngọc lên, chặn Tiểu Vu Tử, cố ý dọa nạt hắn "Phòng của tôi, không cho phép người ngoài bước vào, coi chừng tôi đá cậu một cước văng ra ngoài!"
"Vậy Thất tướng quân hãy nhanh một chút, Tiểu Vu Tử ở ngoài cửa hầu hạ!"
Tiểu Vu Tử vô ý nhìn thoáng qua trong phòng, đột nhiên trông thấy Lưu Trọng Thiên, lập tức căng thẳng, thật quái lạ, chẳng phải Tam vương gia đương bị nhốt trong hoàng cung sao? Hoàng thượng không sáng suốt tẹo nào, sao có thể thả Tam vương gia về, hiện tại hai người họ gặp nhau rồi, có vẻ khó mà kiềm chế.
"Được rồi!" Thất Thất nhanh chóng đóng cửa phòng lại, bỏ tiểu thái giám ở ngoài cửa!
Uy Thất Thất phủi phủi tay, xoay người lại, đột nhiên cảm thấy trước mắt một bóng người cao lớn vút qua, còn chưa đợi cô kịp phản ứng, đã bị ôm riết lấy, không thể cựa quậy. Lưu Trọng Thiên không muốn nói bất kỳ điều gì, cũng không muốn hỏi, nhanh chóng áp môi lên đôi môi đỏ mọng của Thất Thất, muốn thông qua nụ hôn mãnh liệt này nói hết những tương tư và đau khổ trong lòng.
Lưu Trọng Thiên tưởng rằng mình sẽ không còn được gặp lại Uy Thất Thất, mỹ nhân quyến rũ, xảo quyệt khiến chàng yêu thương sâu đậm, giờ đây đột nhiên xuất hiện trước mặt chàng, tựa như từ trên trời rơi xuống, liền kinh ngạc rồi lại thấy bi thương, tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu trong chốc lát đã thoát ra ngoài.
Uy Thất Thất có cảm giác cả người bị nhấc bổng lên, cô thoáng bối rối, hoảng sợ nhìn Lưu Trọng Thiên, thấy người chàng bình an vô sự, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, song lúc này, Tiểu Vu Tử đang chờ ngoài cửa, chàng điên rồi sao?
Lưu Trọng Thiên không chút do dự đặt Thất Thất vào bên trong chiếc giường trắng tuyết, ôm chặt lấy cô, ánh mắt si mê, chứa chan tình cảm nhìn cô... Không biết Vương phi của mình trong hoàng cung đã mạo phạm chuyện gì? Khiến Hoàng thái hậu bực tức đuổi nàng ra khỏi cung, tại sao nàng luôn nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy.
"Chờ đã, Vương gia, Tiểu Vu Tử còn ở đây..."
"Cẩu nô tài, hắn dám ngăn cản bổn vương, hôm nay bổn vương sẽ cho hắn quy tiên." Nhắc tới Tiểu Vu Tử, trong ánh mắt Lưu Trọng Thiên ngập tràn lửa giận, khi ánh mắt chàng chuyển hướng về phía Uy Thất Thất, lại ánh lên vẻ dịu dàng khác thường.
"Em khiến bổn vương gần như đánh mất bản thân mình..."
Đôi môi Lưu Trọng Thiên bỗng dừng trên gương mặt Thất Thất, Thất Thất vội vã đẩy chàng ra, tỳ nữ ngoài cửa, hộ vệ đâu hết cả rồi? Còn Tiểu Vu Tử nữa... Vương gia tại sao lại không kiềm chế như vậy chứ?