Trì tướng quân tức thì ngây ra, vấn đề này mà còn phải hỏi sao? Uy Thất Thất là xấu nữ khắp thiên hạ đều biết, thậm chí ngay cả người Hung Nô cũng biết, sự thực rành rành ra đấy.
Hoàng thượng nhìn Trì tướng quân, dường như cũng muốn nghe câu trả lời của ông, ánh mắt kia khiến Trì tướng quân cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Vi thần tưởng chuyện gì, Thất tướng quân là xấu nữ mọi người đều biết, hơn nữa Thất tướng quân cùng vi thần tác chiến trong mấy tháng liền, tuy rằng có xấu, nhưng vẫn có thể xem là một vị tướng lĩnh nhân tài, đáng tiếc là nữ nhân!"
Ngô Trung Nghĩa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương lau mồ hôi trên trán "Hoàng thượng, Trì tướng quân cũng đã nói, Uy Thất Thất đích thực là xấu nữ, vi thần chẳng hề dối gạt Hoàng thượng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đại Hán thiên tử bực tức nhìn hai người trước mặt, Ngô Trung Nghĩa là tên nhát gan sợ phiền hà, chắc sẽ không dám lừa gạt y, nếu Uy Thất Thất là xấu nữ, vậy thiếu nữ trong hậu hoa viên mà mình nhìn thấy là ai mới được?
Hoàng thượng có chút tâm phiền ý loạn, cho phép Trì tướng quân và Ngô Trung Nghĩa lui đi, một mình y u sầu ngồi tựa vào ghế rồng, nhíu mày, trong trí não toàn hiện lên bóng người thiếu nữ áo lam, đôi mắt mê hoặc người và cả khí chất đặc biệt, rốt cuộc hiện giờ nàng đương ở nơi nào?
Nếu có được mỹ nhân kia, Hoàng thượng cũng cảm thấy mỹ mãn, đáng tiếc, càng khao khát, lại càng không chạm tới được, chẳng thà không trông thấy thì hơn, giờ đây lòng dạ rối bời, không sao chú tâm được vào chuyện khác.
Tiểu Vu Tử thấy Hoàng thượng như thế tràn đầy lo âu, không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói "Hoàng thượng, sao có thể trùng hợp như vậy, thời điểm Quý phi nương nương triệu kiến Uy Thất Thất, xuất hiện thiếu nữ áo lam, hơn nữa Quý phi nương nương cũng đã nói, Uy Thất Thất mang khăn che mặt, không trông thấy tướng mạo ra sao, không phải Tam vương gia treo đầu dê bán thịt chó chứ..."
"Treo đầu dê bán thịt chó?" Hoàng thượng bỗng ngẩng đầu lên, đúng vậy, sao y lại không nghĩ đến khả năng đó, có khi nào Lưu Trọng Thiên ruồng bỏ Uy Thất Thất xấu xí, thay bằng nữ nhân kia, như vậy vừa không mắc tội khi quân lại có thể tha hồ ôm ấp mỹ nhân vào lòng.
"Hoàng thượng, chúng ta không thể đưa ra kết luận bừa được, biện pháp tốt nhất chính là..." Tiểu Vu Tử ghé sát vào tai Hoàng thượng, thấp giọng nói thầm, Hoàng thượng vừa nghe vừa gật gù, có lẽ chỉ có thể sử dụng biện pháp này, chỉ như vậy mới có thể biết được, Lưu Trọng Thiên phụng chỉ thành hôn rốt cuộc có phải xấu nữ hay không, hay là cố tình lừa gạt y.
Uy Thất Thất vội vã quay về vương phủ, tức tối tháo khăn che mặt xuống bước vào cửa, trong lòng rối rắm.
Lúc ngang qua hoa viên, Thất Thất không khỏi dừng bước, phát hiện Lưu Trọng Thiên đang ở trong hoa viên nghe Vân Nhi đánh đàn, chàng ta ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, toàn thân xiêm y trắng muốt, tôn lên vẻ phóng khoáng đĩnh đạc, ánh mắt thâm trầm, chăm chú nhìn, dường như nghe rất nhập tâm, Vân Nhi thì một lòng một dạ đánh đàn, quả là anh hùng mỹ nhân, một cảnh tượng khiến người ta hâm mộ, thật biết hưởng thụ.
Trong lòng Uy Thất Thất đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng tai gai mắt, không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên thích Ninh Vân Nhi sao? Nếu thích nàng ta, tại sao còn đối với mình dây dưa không dứt, đúng là cái tên háo sắc.
Càng nhìn càng thấy bực, bản thân mình bị người trong lòng chàng ta gọi vào hoàng cung, lại xúi quẩy gặp phải tên Hoàng thượng, vất vả lắm mới trốn thoát được, còn chàng ta thì ung dung ngồi nghe mỹ nhân gảy đàn, nhã hứng thật đấy.
Lưu Trọng Thiên trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thoáng thấy Uy Thất Thất đang nhìn về phía bọn họ, nét mặt không vui, xem ra cô hiểu lầm rồi, Lưu Trọng Thiên lập tức đứng dậy, tiếng đàn của Vân Nhi chợt ngừng lại, nàng thất vọng ngẩng đầu, trông theo ánh mắt của Vương gia, thấy Uy Thất Thất đứng đằng xa, trong lòng không khỏi quặn thắt, vừa có được bầu không khí tốt đẹp, liền bị phá vỡ khi Thất Thất xuất hiện, nhìn là biết Ninh Vân Nhi cũng chẳng vui vẻ gì.
Lưu Trọng Thiên không chậm trễ phút nào, bước nhanh tới chỗ Thất Thất. Uy Thất Thất bực bội xoay người rời đi, trong lòng tủi thân chết đi được, cô rời khỏi hoa viên, nhanh chóng chạy về phòng mình, đương định khép cửa phòng lại, Lưu Trọng Thiên đã túm lấy tay cô, nghiêng mình bước vào.
"Trông thấy bổn vương sao lại bỏ chạy?"
"Ai chạy, em trở về phòng thôi!"
"Ban nãy, quản gia trong phủ nói Hàn Vũ quý phi nương nương vời em vào cung, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
"Hóa ra chàng biết? Trong lòng chàng chỉ có cô ta!" Thất Thất trừng to mắt nhìn, lấy tay chỉ vào lồng ngực Lưu Trọng Thiên. "Người trong lòng chàng cảnh cáo em."
"Thất Thất, em nghe bổn vương giải thích..." Lưu Trọng Thiên cũng không ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Hàn Vũ ở trước mặt Thất Thất nhắc tới chuyện cũ, có vẻ hơi quá đáng, chàng bắt lấy tay Thất Thất cầm chặt trong lòng bàn tay, hạnh phúc trào dâng, Thất Thất của chàng đang ghen.
"Chàng không cần giải thích, em không có hứng."
"Bổn vương hiện tại chỉ có một nữ nhân duy nhất là em, Hàn Vũ nói gì đó, em cũng đừng nên để tâm!" Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt ve hai bên má cô, ngữ khí trở nên dịu dàng ấm áp, Thất Thất nhất thời có chút không quen.
"Ai để tâm?" Thất Thất giận dỗi chu miệng lên.
"Rõ ràng là đang ghen, còn không thừa nhận..." Lưu Trọng Thiên ôm eo cô, véo nhẹ vào má cô, không nhịn được đặt một nụ hôn lên gương mặt kia.
"Vương gia..." Thất Thất thoáng né tránh, Vương gia xấu xa này, sao luôn muốn chiếm tiện nghi của cô chứ? Còn đương xấu hổ, Thất Thất bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vỗ một cái vào đầu, thiếu chút nữa quên mất việc đại sự "Đúng rồi, Tam vương gia, mượn ít bạc." Thất Thất chìa tay ra, vui vẻ xòe trước mặt chàng, dáng vẻ như lẽ tất nhiên?
"Có thể tới tìm quản gia, bổn vương không mang theo người nhiều bạc!" Lưu Trọng Thiên trong lòng không hiểu nổi, tâm trạng mình đương rất tốt, định gần gũi nàng, nàng lại chìa tay ra xin bạc, xem ra ảnh hưởng của câu chuyện Hàn Vũ đối với nàng cũng không lớn lắm, nàng chỉ cảm thấy hứng thú với bạc.
"Em muốn mượn năm ngàn lượng, quản gia không dám quyết định, mới tìm chàng mượn, em cam đoan trong vòng một tháng sẽ trả lại chàng!"
"Năm ngàn lượng? Uy Thất Thất, em muợn nhiều tiền như vậy làm gì?" Lưu Trọng Thiên có chút kinh ngạc.
"Đáng ghét!" Thất Thất rụt tay về, có vẻ mất hứng "Có cho mượn không?"
"Nhiều bạc như vậy, phải nói rõ dùng vào việc gì, bằng không Vương phi của bổn vương, sẽ vắt ép xương cốt bổn vương khô cạn mất, hôm nay mượn năm ngàn lượng, ngày mai lại vay tiếp năm ngàn lượng, bổn vương lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, không đủ cho em tiêu xài!" Trọng Thiên buông Uy Thất Thất ra, bộ dáng như muốn nói nếu không rõ lý do sẽ không cho mượn.
"Em nói mượn..."
"Không nói rõ ràng, bổn vương sẽ không đồng ý!"
"Được thôi, chàng không đồng ý có phải không?" Uy Thất Thất tức giận bước về phía ngoài cửa.
"Đi đâu đấy?" Lưu Trọng Thiên nổi nóng giữ cô lại, chỉ muốn cô nói rõ xem dùng vào việc gì, lại khó tới vậy sao? Về việc sử dụng bạc, Lưu Trọng Thiên càng thêm hoài nghi.
"Bây giờ em sẽ ra ngoài mượn!" Thất Thất nheo mắt lại "Nếu như em đứng trước cửa Di Hồng viện, một đêm mượn năm ngàn lượng bạc, sau khi trả hết nợ, lợi tức chính là hầu ngủ một đêm! Nhất định có thể mượn được!"
"Uy Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên nghe xong lời cô nói, thiếu chút nữa tức điên, chàng nhanh chóng ôm Thất Thất vào trong lòng, căm giận nhìn vào ánh mắt cô "Muốn mượn năm ngàn lượng bạc đúng không, bổn vương cho em mượn, nhưng phải trả lợi tức lại cho bổn vương!"
"Tại sao phải cho chàng, em đi ra ngoài mượn!"
"Nếu em dám đi, bổn vương lập tức sẽ cho dỡ bỏ Di Hồng viện!" Lưu Trọng Thiên gầm thét giận dữ, dọa Thất Thất nhảy dựng lên.
"Đồ tồi, Lưu Trọng Thiên, tự cho mình là đúng!"
"Em có còn muốn mượn năm ngàn lượng không!"
"Mượn!"
Thất Thất ấm ức cúi đầu xuống, cô cần năm ngàn lượng kia, nếu không nhận của Lưu Trọng Thiên, có thể phải ra ngoài mượn, nhưng cô không có gan vậy đâu, dù sao cô cũng là Tam vương phi, sở dĩ nói như thế, là muốn hù dọa Lưu Trọng Thiên một chút, cái tên chết tiệt, keo kiệt quá đi.
Có điều, cho dù lại thiếu tiền, Thất Thất cũng sẽ không đi làm loại chuyện đó, dù sao cô mới chỉ có 17 tuổi.
"Được! Bổn vương cho mượn..." Lưu Trọng Thiên bế cô lên, nhìn cô đùa giỡn "Em hãy suy nghĩ kỹ!"
Thất Thất nhanh tay đánh chàng một cái "Chàng sẽ không cho em mượn vô điều kiện?"
"Bổn vương nói muốn điều kiện sao? Là em không chịu nói cho bổn vương biết, tại sao cần nhiều bạc như vậy, bây giờ nói vẫn kịp, nói đi!"
"Không nói!"
"Bổn vương cũng nghĩ thế!" Môi Lưu Trọng Thiên chộp lấy môi Thất Thất, hung hăng hôn một cái "Trước hết lợi tức phải ghi vào sổ, đợi lát nữa đến phòng của bổn vương lấy ngân phiếu!" Dứt lời buông Uy Thất Thất xuống, cười ha hả rời khỏi phòng.
Ghi sổ, thế mà chàng ta cũng nghĩ ra được, lẽ nào chàng ta không biết ưu điểm lớn nhất của Uy Thất Thất chính là quỵt nợ sao? Chỉ cần năm ngàn lượng bạc đến tay, là có thể mua được căn nhà rộng lớn và sang trọng trên đường phố Trường An, cô đương nhiên muốn chỗ đó trở thành thánh địa nữ nhân Trường An, còn cô sẽ trở thành Cận Vũ Tây (*) đệ nhất Đại Hán.
(*) Yue-Sai Kan (Chinese: 靳羽西; Pinyin: Jìn Yǔxī; sinh ngày 1/10/1949. Tạp chí People gọi bà là Người phụ nữ nổi tiếng nhất Trung Quốc, tờ Time cho bà là Nữ hoàng của đất Trung, tạp chí Money mô tả bà là Marco Polo thời đại mới… Tất cả đều chính xác nhưng vẫn chưa đủ với người phụ nữ Mỹ gốc Hoa, Yue-Sai Kan. Gần trọn cuộc đời của bà hoạt động cho cả phương Đông lẫn phương Tây với vai trò học giả, nhà văn, nhà báo, nhà hoạt động nhân quyền, dẫn show truyền hình…
Uy Thất Thất chạy vào phòng Lưu Trọng Thiên, phát hiện chàng đã đặt ngân phiếu ở trên mặt bàn, đang chờ cô tới lấy, Thất Thất đâu còn khách khí nữa, số tiền kia quả thực chính là liều thuốc cứu mạng, vì vậy đương định vươn tay ra chộp ngân phiếu, Lưu Trọng Thiên điềm đạm phủ đôi bàn tay to lớn lên tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thất Thất, số tiền này không cần trả lại, bất luận em dùng vào việc gì, bổn vương đều tin tưởng em!"
"Ồ?" Uy Thất Thất cầm ngân phiếu trong tay, có chút bất an, tại sao chàng ta đột nhiên có thái độ tốt như vậy, sau này nếu chàng ta biết rõ khoản tiền đó là vì muốn mau chóng thoát khỏi chàng mà vay mượn, không biết liệu chàng ta có cảm thấy thất vọng không, lo sao được nhiều như vậy, Uy Thất Thất cũng không phải là nữ nhân do dự thiếu quyết đoán, cần dứt thì dứt.
"Muốn đi ra ngoài sao?" Lưu Trọng Thiên chợt hỏi một câu.
"Đúng, đi ra ngoài, tiêu tiền!" Thất Thất bật cười, lúc này ngàn vạn lần đừng nên đổi ý, vì số tiền này, Thất Thất đã suy tính rất lâu rồi.
"Về sớm một chút, ban đêm trên đường phố Trường An có hội đèn lồng, chúng ta cùng đi xem!"
"Chàng mang em theo?" Thất Thất há hốc miệng, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ sửng sốt.
"Sao, không thích à?"
"Thích chứ, em chưa có dịp nào được dạo đêm ở Trường An, nhất định sẽ về sớm!" Thất Thất mỉm cười thật tươi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên gần như bị nụ cười kia mê hoặc, ngây ngẩn nhìn ra phía cửa, thật muốn kéo cô lại, để cô và chàng thân mật thêm chút nữa.
Lưu Trọng Thiên nhớ tới lời Thất Thất nói, Hàn Vũ hôm nay tự dưng triệu kiến Thất Thất, không biết nàng ta có trông thấy dung mạo Thất Thất hay không, có ghen tuông quá đáng hay không, có gây ra chuyện náo loạn gì không?