Mỗi ngày vẽ một ít, hi vọng lúc bức họa này hoàn thành.

Tiểu nô tài, ngươi có thể sẽ trở lại.

Vậy mà ngươi rời đi quá lâu, lâu đến mức đã không còn cách nào có thể tính toán được cả ngày lẫn đêm đã mất bao nhiêu thời gian, lâu đến mức hắn sợ cho dù khi bức họa này hoàn thành, cũng không có cách nào nhìn thấy ngươi trở lại.

Hắn chỉ có thể vẽ thêm chút hoa văn trên xiêm áo, cho dù là vẽ nhiều thêm mấy đóa hoa, nhiều thêm vài sợi tóc.

Thời gian dài, nơi có thể vẽ thêm trên bức họa ngày càng ít, nhưng trong lòng vẫn còn phần mong đợi kia như cũ, chỉ cần bức họa này hoàn thành, người kia sẽ trở lại.

Mà không phải, tranh họa đã thanh, nhưng giai nhân không ở.

Trước mắt tựa hồ xuất hiện một ảo giác, bóng dáng nam tử, cầm bút đứng vẽ phía trước, suy nghĩ phải đặt bút như thế nào, mới có thể vẽ bức họa này lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.

Rồi lại một ngày kia, khi người hắn mong đợi đã lâu xuất hiện, chỉ còn một chút nữa, là có thể hoàn thành.

Quân lam tuyết vươn tay, muốn chạm vào rung động trước mắt, tay lại dừng lại trong không trung, không cách nào tiến về phía trước, lại càng không có cách nào rụt về.

Sâu trong nội tâm có chút tâm tình gì đó, từng chút một lan tràn, khuếch tán, khiến nàng không thể ngăn lại.

"Là ai. đừng có sờ loạn!" Mạc Ninh đi vào thư phòng vừa lúc nhìn thấy một màn này, lập tức kêu lên: "Đây chính là đồ vật quý giá của chủ tử, đụng hư người không đền nổi đâu!"

Lúc này tay của Quân Lam Tuyết đang vươn ra giữa không trung thoạt rất giống như đang muốn chạm vào bức họa kia, nàng rụt tay về, mí mắt buông xuống, che giấu khóe mắt ươn ướt, bộ dạng ưng thuận yếu ớt cười: "Xin lỗi, tại hạ chỉ là thấy bức họa này... Có chút đặc biệt, cho nên có chút ngạc nhiên."

Quả thật rất đặc biệt, vẽ mấy năm, mỗi ngày thêm một chút, cho đến hôm nay, dấu vết mực mới cùng mực cũ chồng lên nhau, khiến nàng cảm thấy...

Tâm ý hoảng loạn.

Vốn tưởng rằng hắn đã sớm quên mất nàng.

Nhưng không nghĩ đến trí nhớ lại khắc sâu như vậy, từng chút lại từng chút một vẽ nàng trông sống động đến như vậy.

Mạc Ninh không để ý đến lời của nàng, khẩn trương đến kiểm tra bức họa, sau khi xác định thấy không có bất kì hư hỏng nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà lúc này, Tô Lăng Trạch từ ngoài cửa đi vào.

Hương hoa ngọc lan theo bóng dáng tiêu sái mà phiêu tán, xâm nhập vào mũi.

"Chủ tử." Mạc Ninh nhìn thấy Tô Lăng Trạch, vội vàng nghênh đón.

Tô Lăng Trạch đáp một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người một người nam tử trẻ tuổi khác bên trong nhà, mắt khẽ híp một cái.

Phảng phất như cảm nhận được tầm mắt của Tô Lăng Trạch, thân thể Quân Lam Tuyết không thể kiềm chế được mà thoáng cứng nhắc, chợt quay đầu lại, nhìn về hướng Tô Lăng Trạch.

Cẩm bào nguyệt nha vẫn quen thuộc như vậy, ngay cả hoa văn vẫn giống như trong trí nhớ của nàng như đúc, vẫn là khí độ thờ ơ lạnh nhạt kia, vẫn là tư thái lạnh nhạt cao nhã, người nọ Tô Lăng Trạch.

Người ấy đã khắc sâu vào trong trái tim của nàng.

Nàng không sợ Tô Lăng Trạch sẽ nhận ra nàng.

Một người dung mạo có thể thay đổi, nhưng thân hình sẽ không.

Vì thế những năm này, nàng đều mặc áo bào rộng lớn, như vậy có thể thay đổi thân hình lúc ban đầu, đánh lừa tầm mắt của mọi người.

Một người dung mạo có thể thay đổi, nhưng giọng nói sẽ không thay đổi.

Cho nên những năm này, mỗi lần nàng nói chuyện cũng sẽ cố ý đè thấp tiếng nói, để giọng nói của mình nghe giống nam nhân một chút, không lâu sau, nàng cũng dần hình thành thói quen, cho dù không ngụy trang, giọng nói cũng vẫn là như thế.

Thật thật giả giả, cái thật giấu giữa cái giả, như vậy, càng làm cho người khác khó phân biệt hơn không phải sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play