thoáng cái đã hai tháng, nhiều ngày như vậy, Dương Khai vẫn luôn tu luyện thủ đoạn xé rách không gian kia.
Về cơ bản có hơn phân nửa thời gian đều ở trong hư không bị xé rách kia, yên lặng cảm nhận những hư không loạn lưu kia, từ đó tìm kiếm điều ảo diệu ẩn chứa bên trong.
Lực lượng thần thức tiêu hao, liền ngồi xuống hồi phục, đợi tinh khí thần bão hòa lại tiếp tục thi triển. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không chút nhàm chán.
Bây giờ, hắn đã có thể dễ dàng xé rách không gian, thông qua hư không, đạt đến một nơi khác của thế giới.
Nhưng, dù hắn thi triển toàn lực, khoảng cách cũng hơi ngắn, gần như chỉ có thể di chuyển được ba bốn trăm dặm, hơn nữa vẫn không thể nào nắm được phương hướng. Lúc trở về từ hư không, chỉ có thể xuất hiên tại một nơi nào đó nương theo duyên địa.
Mỗi lần thi triển, Dương Khai đều rất cẩn thận, vô cùng dè dặt.
Vì ở trong hư không loạn lưu, không thể có chút qua loa nào. Năng lượng hỗn loạn kia quả thực rất cổ quái, khó mà phòng bị. Có tới vài lần suýt nữa là Dương Khai bị cuốn vào trong, nếu không chạy nhanh thì e là cả đời đừng mong ra khỏi.
Trong lúc này, khí lực cường hoành kiên nhận cũng đã phát huy đươc tác dụng rất quan trọng. Giống như trong tinh không vậy, hư không loạn lưu này có nguy hại cực lớn với nhục thân, Dương Khai phỏng chừng dù là thi triển nhanh như chớp cũng phải tế xuất bí bảo thủ hộ quanh mình mới có thể bảo đảm được sự an toàn cho bản thân.
Hôm nay, Dương Khai trở về từ hư không, xuất hiện trong một sơn cốc tối om om.
Hắn không tài nào biết được rốt cuộc vị trí xuất hiện của mình là đâu, cho nên mỗi lần trở về đều không khỏi có chút cảnh giác, sợ rơi vào nơi nguy hiểm gì đó.
Lần này cũng vậy, vừa mới hiện thân, Dương Khai liền lập tức thu liễm một thân khí tức, tiễu vô thanh tức, phóng xuất thần niệm điều tra xung quanh.
Một lát sau, thần sắc Dương Khai kinh ngạc.
Hắn phát hiện ra ngoài miệng sơn cốc kia, tập trung ít nhất là hơn trăm người, một vị cường giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh đứng đầu, trong đám người còn lại, loại thực lực nào cũng có.
Tất cả đều nghiêm túc đứng ở cốc khẩu, cũng không biết đang làm gì.
Dương Khai lập tức ý thức được e là mình không cẩn thận đã xông vào địa bàn của một thế lực nào đó. Nhưng đối phương chỉ có một vị Nhập Thánh nhất tầng cảnh như vậy, hắn cũng không lo.
Liền tìm một chỗ gần đó ngồi xuống ẩn náu, bắt đầu khôi phục lực lượng tự thân đã tiêu hao.
Dương Khai không hề có ý đi thăm dò tình hình thực lực khác, nhưng sau nửa ngày hồi phục, hắn bỗng nhiên phát hiện đám người ở cốc khẩu kia cơ hồ đang tiến hành nghi thức thần thánh gì đó, ai nấy đều tỏ ra nghiêm túc. Hơn nữa, những vũ giả thực lực tương đối thấp kia cơ hồ đều rất kích động, tỏ ra rất mong đợi.
Dương Khai không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, nhưng cũng không vội vàng lập tức đi ngay, mà tiếp tục ở lại nơi này.
Chừng nửa ngày, nghi thức đó mới kết thúc, trong tiếng lãng thanh vang lên, vị cường giả Nhập Thánh Cảnh kia miệng lẩm nhẩm điều gì đó nghe không hiểu, có vẻ rất bí hiểm.
Một lát sau, một vũ giả thực lực chừng chỉ có Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong bước nhanh vào trong sơn cốc.
Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, ở Trung Đô thì không phải là yếu lắm, nhưng ở Huyền Thông Đại Lục này, người chỉ có thực lực như thế này hoặc là hạng người tư chất bình thường, hoặc là còn rất trẻ.
Người đi vào sơn cốc này thuộc vào loại thứ hai.
Trong màn sương mịt mù bao trùm kia, y đi thẳng đến trước mặt Dương Khai. Dương Khai nhìn rõ, y chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.
Giống như mình nhiều năm về trước, trên khuôn mặt non nớt mang theo vẻ ủy khuất và khát vọng lực lượng, kích động cất bước.
Dương Khai bật cười.
Tiếp tục đứng lại chỗ cũ, thần niệm tỏa định trên người thiếu niên này, Dương Khai muốn biết rốt cuộc y đang làm gì.
Sơn cốc không rộng lắm nhưng quanh co, rất thâm u. Trong màn sương, thiếu niên kia đi vào, bước chân trầm ổn, mắt nhìn thẳng.
Nhưng còn chưa đợi y đi được trăm trượng, sâu trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện một cỗ thôi lực nhu hòa, nghênh diện ập tới y.
Thiêu niên căn bản không thể chống đỡ, bị cỗ thôi lực đó đẩy, lảo đảo lùi về phía sau.
Đợi đến khi đứng vững lại, vẻ mặt mất nhuệ khí.
Dương Khai lại chau mày, vì lúc cỗ thôi lực đó xuất hiện, hắn đột nhiên cảm nhận được một trận ngứa ngáy truyền đến sau lưng mình, cơ hồ như có vật gì đó đang bò sau lưng.
Lúc hắn điều tra cẩn thận lại phát hiện sau lưng mình căn bản chẳng có vật gì cả.
Chậm rãi lắc đầu, Dương Khai tỏ ra khó hiểu.
Tên thiếu niên bị đẩy về sau liền cúi thấp đầu quay ra, không lâu sau thì ra khỏi sơn cốc. Chúng nhân đang chờ ở cốc khẩu vừa nhìn thấy bộ dạng này của y thì lập tức hiểu ngay.
Vị cường giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh kia không thèm nhìn, quát to: - Người tiếp theo!
Lại một vũ giả tầm tuổi với tên thiếu niên kia bước vào trong.
Cảnh ngộ cũng giống tên thiếu niên kia, sau khi bước về phía trước không xa, y liền bị một cỗ lực đạo nhu hòa đẩy về, ủ rũ quay người rời đi.
Hết tên thiếu niên này đến tên thiếu niên khác đi vào, hết lần này đến làn khác đành bất đắc dĩ trở ra.
Cường giả Nhập Thánh Cảnh tọa trấn ở đây cũng tỏ ra hơi nản lòng.
Dương Khai quan sát cả buổi, cuối cùng cũng nhìn ra chút manh mối. Tuy không biết đám người này rốt cuộc đang tiến hành nghi thức gì, đang làm gì, nhưng hẳn là một đợt khảo nghiệm.
Đáng tiếc là, những thiếu niên nhỏ tuổi kia không ai thông qua khảo nghiệm, tất cả đều bị ngăn cản ở khoảng cách mấy trăm trượng.
Hơn trăm thiếu niên, nhân số chưa đi vào càng lúc càng ít, những thiếu niên thất bại kia, ai nấy đều than thở, vẻ mặt thất vọng.
Dương Khai lén lút đi vào sâu trong sơn cốc quan sát, thần sắc ngưng trọng.
Mỗi một lần cỗ lực đạo nhu hoà kia xuất hiện, đẩy thiếu niên trở về, sau lưng hắn đều có cảm giác tê ngứa. Lúc mới đầu, Dương Khai cho rằng mình ảo giác, còn nghĩ là cao thủ nào đó bí mật đứng bên cạnh giở trò trêu đùa mình.
Nhưng nhiều lần như vậy, sau khi hắn quan sát cẩn thận mới phát hiện ra sự tình không như mình nghĩ.
Cảm giác tê ngứa sau lưng, ảo giác kỳ lạ như có thứ gì đó bò qua, rõ ràng chính là do kim long đồ án sau lưng mình đang lưu thảng.
Cẩn thận lắng nghe, thậm chí Dương Khai còn có thể nghe được tiếng gầm nho nhỏ.
Kim long đồ án sau lưng mình, băng hoàng đồ án sau lưng Tô Nhan là dấu vết khi có được truyền thừa Âm Dương Hợp Hoan Công
Có liên quan gì tới nơi này?
Nghĩ một lúc, Dương Khai liền bước ra khỏi nơi ẩn nấp, cất bước đi vào trong sơn cốc.
Thần niệm khuếch tán, không lâu sau, thần sắc Dương Khai trở nên ngạc nhiên.
Tuy trước đó hắn đã âm thầm quan sát động tĩnh của đám người nơi cốc khẩu, nhưng vẫn không quan sát kỹ địa hình nơi này. Mãi cho đến lúc này mới phát hiện ra, sơn cốc quanh co này, nếu nhìn từ trên cao xuống thì trông giống như một con cự long phủ phục.
Cốc khẩu là long vĩ, long thủ là nơi sâu trong sơn cốc, những ngã rẽ hai bên có hình như long trảo, kì diệu, sống động như thật.
Hơn nữa, càng đi vào phía trong, cảm giác tê ngứa trên lưng càng rõ ràng, kim long đồ án du động với tốc độ càng nhanh.
Dương Khai càng khẳng định, truyền thừa mà mình và Tô Nhan có được, hẳn là có liên quan tới nơi này.
Sao lại trùng hợp như vậy? Dương Khai âm thầm nhíu mày, mình chỉ là đang thử nghiệm thủ đoạn xé rách không gian mà thôi, vô tình lại đến nơi này.
Nếu quả thật là như vậy, vậy nơi này rốt cuộc thuộc về thế lực nào, Dương Khai mơ hồ có thể đoán được.
Sơn khẩu, cường giả Nhập Thánh Cảnh kia chau mày, hữu khí vô lực quát: - Tiếp theo!
Một thiếu niên mặt mày thanh tù ứng thanh ra khỏi hàng, bước vào trong sơn cốc.
Đến khi y biến mất trong màn sương, vũ giả Nhập Thánh Cảnh kia mới khẽ thở dài.
- Phủ chủ, đây đã là người cuối cùng rồi. Bên cạnh có vũ giả Siêu Phàm Cảnh lên tiếng.
Người được gọi là Phủ chủ khẽ gật đầu: - Ta biết, lần này chỉ e cũng không có hi vọng gì.
Vũ giả Siêu Phàm Cảnh kia chau mày: - Ba năm tìm kiếm trăm vị thiếu niên, kiên trì nhiều năm như vậy rồi cũng không thấy khởi sắc. Phủ chủ, phương pháp của chúng ta có phải là không đúng?
Phủ chủ kia nhìn đối phương:
- Ngươi đang hoài nghi điều gì?
- Thuộc hạ không dám, nhưng...
- Không có nhưng! Phủ chủ quát, - Tuy bây giờ chúng ta không được coi là lớn mạnh, nhưng người hãy nhớ rõ, rất lâu rất lâu trước kia, chũng là là một trong những thế lực lớn mạnh nhất thiên hạ. Bất cứ kẻ nào thấy chúng ta đều phải lấy lễ đối đãi, đệ tử của chúng ta hành tẩu trên đại lục, không ai dám chọc giận!
- Vâng!
Thần sắc Phủ chủ âm u, thở dài nói:
- Trong điển tịch, các tiền bối có ghi lại những chuyện này, chính là muốn chúng ta không quên sự phồn vinh cường đại năm ấy! Chỉ đáng tiếc, nhiều năm như vậy, không có ai thông qua khảo nghiệm của long cốc, cũng không cách nào tái hiện được sự huy hoàng của các tiền bối và sự cường thịnh của tông môn!
- Phủ chủ, năm ấy người... Vũ giả Siêu Phàm Cảnh hiếu kỳ hỏi.
Phủ chủ ảm đạm lắc đầu: - Ta cũng không. Nhưng may mắn là ta vẫn đột phá đến Nhập Thánh Cảnh, nếu không thì e là cũng không cách nào giữ được cơ nghiệp này.
Một đám không rành thế sự lắng nghe hai người nói chuyện, từng cặp mắt linh động vô cùng hiếu kỳ.
Chính lúc này, sương mù quanh năm bao phủ long cốc bỗng nhiên trở nên hỗn độn, cả long cốc rung chuyển. Tất cả mọi người đừng ở cốc khẩu, sắc mặt đại biến, không biết đã xảy ra biến cố gì.
Những thiếu niên kia càng hoảng hốt hơn, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng rồng gầm vang dội bỗng nhiền truyền ra từ sâu bên trong sơn cốc. Một cỗ hào quang kim hoàng sắc từ đó xông thẳng lên trời, như thái dương sáng sực, rực rỡ vô cùng.
Tròng mắt Phủ chủ như muốn rơi ra ngoài, chốc chốc lại nhìn quang mang kim hoàng sắc kia. Vũ giả Siêu Phàm Cảnh bên cạnh y cũng vậy, thần sắc chấn động, kinh sợ vô cùng.
Quang mang kim hoàng sắc kia biến hóa vặn vẹo, một lát sau hình thành một long thủ ngập tràn uy nghiêm, lạnh lùng mà cao ngạo nhìn xuống phía dưới.
Dưới ánh mắt của nó, tất cả mọi người đều không khỏi có cảm giác nhỏ bé.
Mạnh mẽ như đám người Phủ chủ cũng không chịu được, thân hình run rẩy, chỉ tay về phía long thủ kim sắc kia, run rẩy không ngừng, điên cuồng hô gào: - Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi... giống hệt ghi chép trong điển tịch. Kim long thủ hiện, long hoàng quy lai.
- Phủ chủ... Cái này, cái này, chẳng lẽ là... Có người thông qua khảo nghiệm? Vị Siêu Phàm Cảnh kia trợn mắt há mồm.
Phủ chủ kích động không thể kìm chế, nước mắt tuôn đầy mặt, nghe xong không chút phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào long thủ kim hoàng sắc kia, mãi một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: - Vị thiếu niên vừa đi vào tên gì, người ở đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT