Một quang cảnh nào là non xanh nước biếc, năng lượng đất trời nồng đậm, quanh dãy núi đó, còn ẩn chứa rất nhiều cấm chế và kết giới tinh diệu hùng mạnh, ngăn cách lãnh địa này với thế giới bên ngoài.

Cửu Thiên Thánh Địa!

Thế lực xưa cổ trường tồn, đời đời tương truyền đến nay, sức mạnh không hề tầm thường, nhìn khắp đại lục, cũng phải thuộc hàng đứng đầu.

Có điều Dương Khai vừa đến đây, liền cảm thấy một dòng bi thương và trang nghiêm chảy xuyên suốt thánh địa này, có lẽ là vì Thánh chủ cũ qua đời, tân Thánh chủ còn chưa kế vị.

Cửu Thiên Thánh Địa giống với Thiên Tiêu Tông, cũng nằm giữa núi non trùng điệp, có điều khác với trăm ngọn núi của Thiên Tiêu Tông, Cửu Thiên Thánh Địa chỉ có chín ngọn núi mà thôi.

Tuy rằng số lượng khá ít, nhưng thứ bậc của chín ngọn núi này lại vừa hợp thiên đạo, lấy chín ngọn làm căn cơ, bố trí trận pháp, hoàn toàn không kém trận pháp trăm ngọn của Thiên Tiêu Tông, thậm chí còn vượt trội.

Bất luận là lực phòng ngự hay tốc độ quy tụ năng lượng thiên địa, cũng đều không kém cạnh đại trận trăm đỉnh một chút nào.

Giữa vòng vây của chín ngọn núi đó, từng tòa cung điện tráng lệ sắp hàng đan xen, hàng nghìn hàng vạn đệ tử cư ngụ tại đây, cả Cửu Thiên Thánh Địa là một nơi thế ngoại đào nguyên, nhưng nhân khí cũng dồi dào.

Bọn Từ Hối đưa Dương Khai và An Linh Nhi trở về Thánh địa, cũng không biết lão già này đang tính toán điều gì, không hề lặng lẽ trở về, mà còn gióng trống khua chiêng, đi thẳng từ đường chính về một tòa cung điện rộng lớn ở giữa Thánh địa.

Hai bên đường, cứ có vài đệ tử Thánh địa ồ đến, lũ lượt cung kính hành lễ với bọn Từ Hối.

Đợi đến khi nhìn thấy An Linh Nhi, thì tất cả đều hô to tên húy của Thánh nữ, bất kể là nam nữ lão ấu, gương mặt đều sáng ngời nét sùng bái và cuồng nhiệt.

Với tư cách là người ngoài duy nhất, hiển nhiên Dương Khai càng bị chú ý hơn.

Tuổi thì non trẻ, đám người đại trưởng lão Từ Hối lại cung kính với hắn, như vậy rất dễ khiến người khác liên tưởng đến điều gì đó.



Tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên từ hai bên, các đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa lén lút chỉ chỉ trỏ trỏ vào Dương Khai, bàn tán rền rĩ, đoán già đoán non đây có phải là Thánh chủ kế nhiệm do Thánh nữ điện hạ tìm về không, ai nấy cũng đều tỏ ra hiếu kỳ và kích động.

Cứ như chỉ cần Dương Khai kế nhiệm vị trí Thánh chủ, thì Cửu Thiên Thánh Địa này sẽ được cứu vậy!

Những người tinh mắt hơn thì đã nhận định được sự việc, đều hành đại lễ với Dương Khai.

Dương Khai thờ ơ, vẻ mặt không chút thay đổi.

Đám người Từ Hối thầm tấm tắc, càng đánh giá cao Dương Khai hơn.

Tuy nói Dương Khai xuất thân Thiên Tiêu Tông, nhưng dù gì tuổi hãy còn trẻ, lão cố ý dẫn hắn đi trên con đường chính này là để cho hắn cảm nhận trước sự phồn thịnh của Thánh địa và sức mạnh của các đệ tử, để hắn hiểu chút ít về Thánh địa, nhưng nào ngờ giữa khung cảnh này, hắn vẫn không chút kinh sợ và hốt hoảng, còn ung dung ra mặt, như đã trải qua biết bao sóng gió, điều này khiến bọn Từ Hối phải thay đổi cách nhìn.

Tâm tính của vị Thánh chủ tương lai này hình như không hề tầm thường!

Đám người Từ Hối đưa mắt nhìn nhau, càng cảm thấy chức Thánh chủ nên để cho người này kế vị.

Sự huyên náo theo sát suốt cả con đường họ đi qua.

Trước một tòa cung điện xây từ kim thạch, mặt đất được bửa bằng phẳng, tòa cung điện đó nguy nga tráng lệ, phía trước là bao la thạch trụ đứng sừng sững, điêu long họa phụng và đủ mọi hoa văn trên thạch trụ sống động như thật.

Đến đây, Từ Hối xoay người, nhẹ nhàng phất tay.

Đám đệ tử vây quanh mới dần tản đi, nhưng ai nấy cũng đều lòng tràn đầy nghi hoặc và tò mò, không biết rốt cuộc Dương Khai có lai lịch gì, và liệu có thể kế vị Thánh chủ, cứu vớt Thánh địa khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng hay không.

- Mời tiểu huynh đệ!

Từ Hối cúi đầu ra hiệu, thái độ cung kính.

Dương Khai thở dài chịu thua, chau mày nói:

- Tiền bối, tiền bối cứ coi như ta đến Thánh địa này làm khách đi, đâu cần phải trịnh trọng như vậy?

Từ Hối nghe thế, biết hắn vẫn còn tư tưởng xa lánh Thánh địa và bọn họ, bèn cười khà khà, gật đầu nói:

- Tiểu huynh đệ nói phải, vậy chúng ta cùng vào thôi.

- Ừm.

Vào cung điện, Từ Hối sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, một chốc sau, liền có tiệc rượu đã được chuẩn bị sẵn bày lên, xem ra họ muốn bày tiệc thết đãi Dương Khai đây.

Giữa tiệc rượu, Dương Khai cũng không tỏ ra quá sốt ruột, đã đến rồi thì cứ ngồi lại, chỉ nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình với bọn Từ Hối.

Hắn phát hiện lão già này chỉ cần không nhắc đến đề tài kiểu Thánh địa hay Thánh chủ này nọ, thì cũng khá là dễ nói chuyện.

Công lực cao thâm, vai vế không thấp, lại bình dị gần gũi, có điều Dương Khai phỏng chừng là có liên quan đến ý đồ của lão với hắn, nếu đổi lại là một người khác đến đây, e là Từ Hối sẽ không kiên nhẫn tiếp đón vậy đâu.

Rượu đến lúc say thì một đám thiếu nữ trẻ trung được gọi vào, nhạc trỗi lên cùng tiếng hát và những điệu múa.

Mấy thiếu nữ này, ai nấy cũng đều quốc sắc thiên hương, xiêm y tuy mỏng, nhưng không quá lộ liễu, mà lại vừa vặn, hơn nữa người nào người nấy cũng thân hình uyển chuyển, khí chất riêng biệt, nhìn mà muốn hoa cả mắt.

Dương Khai hứng trí tán thưởng, ánh mắt trong veo, không một chút dâm tà.

Ngồi ở ghế dưới của hắn, An Linh Nhi thấy thế, nhoẻn miệng cười hài lòng.

Sau một hồi náo nhiệt, bữa tiệc tan dần, đám người Từ Hối cũng cáo từ, không nhắc đến chủ đề khiến Dương Khai phản cảm, tự có tỳ nữ đưa hắn đi nghỉ ngơi.

Trong một gian sương phòng cực lớn, màn che treo cao cao, mặt đất phủ tấm thảm nhung dày, trên tường điểm xuyết những kỳ thạch chiếu sáng, khiến căn phòng không mờ tối, cũng không chói lọi, ở giữa có một cái lư hương đang đốt thứ hương liệu thượng hạng, ngửi thấy mà thoải mái tinh thần.

- Công tử có cần tắm không? Phòng bên có bể tắm, đã chuẩn bị sẵn nước ấm rồi ạ.

Tỳ nữ đó nhẹ nhàng hỏi.

Dương Khai liếc nàng một cái, chậm rãi lắc đầu, huơ tay xua nàng đi.

Tỳ nữ đó coi ra cũng ngoan ngoãn, duyên dáng hành lễ rồi cung kính lui ra.

Dương Khai ngồi im trong phòng một lúc rồi mới bước ra mở cửa, nhìn An Linh Nhi đang đứng chần chừ bên ngoài:

- Vào đi, đứng đấy làm gì?

- Ờ...

An Linh Nhi cúi đầu đi vào.

- Lại đây nào, ta cần nói chuyện với ngươi.



Dương Khai chẳng giải thích gì, kéo tay An Linh Nhi, lôi nàng về phía giường.

An Linh Nhi hơi đỏ mặt, nhưng cũng không phản kháng gì, mặc cho Dương Khai kéo dắt.

Chốc sau, nàng ngồi xuống mép giường, rõ là hơi câu nệ và căng thẳng.

Dương Khai lại khoanh chân ngồi lên giường, nhìn nàng cười gượng:

- Từ Hối vừa để đệ tử Thánh địa các người vây quanh ta, vừa cho mấy vũ nữ đó quyến rũ ta, tâm địa chẳng tốt lành gì.

- Chỉ là muốn ngươi kế nhiệm Thánh chủ thôi, làm gì nham hiểm như ngươi nói chứ? Hơn nữa, họ cũng không phải là vũ nữ, mà đều là đệ tử xuất sắc của Thánh địa ta, được chọn ra từ những vòng tuyển nghiêm ngặt, chỉ khi có khách quý đến, họ mới ra mặt hiến vũ.

An Linh Nhi nhếch miệng, nhìn hắn có phần u oán.

- Ngươi không muốn làm Thánh chủ đến vậy ư?

- Không muốn!

Dương Khai lắc đầu nghiêm nghị, nhíu mày trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Ngươi nói thật với ta đi, những điều Từ Hối nói trước đó có phải sự thật hay không?

- Gì cơ?

- Sau khi ngươi chọn ta, thì sẽ không thể chọn ai khác được nữa.

An Linh Nhi khẽ gật đầu.

- Thánh địa mấy người đúng là kỳ quái. Nói thế nào thì ta cũng là người ngoài, một chức vị quan trọng như Thánh chủ, sao các ngươi lại không chọn trong nội bộ?

An Linh Nhi nhoẻn miệng cười:

- Quy củ từ xưa đến nay là vậy. Ắt ngươi cũng nghe nói rồi, mỗi một Thánh chủ của Thánh địa chúng ta đều do Thánh nữ đưa về từ bên ngoài.

- Có nghe nói rồi.

- Về cơ bản đều là vậy, song chỉ có một lần là ngoại lệ... Ta nhớ trong điển tịch ghi lại là cách đây khoảng hơn chín trăm năm, Thánh chủ đời đó vốn là đệ tử Thánh địa, mấy vị Thánh nữ đều có cảm ứng với ngài, thế nên ngôi Thánh chủ lần đó được giao cho đệ tử này đảm nhiệm. Có điều từ đó về sau, không còn tình huống như vậy nữa. Ầy, nếu đệ tử Thánh địa có thể trở thành Thánh chủ, bọn ta cũng đâu phải tốn công ra ngoài tìm kiếm, bọn Tiểu Liên cũng sẽ không...

Vừa nói, thần sắc nàng vừa tối lại, mắt đỏ lên.

- Ngươi đừng buồn...

Dương Khai cũng không nên biết an ủi như thế nào.

An Linh Nhi quệt khóe mắt, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh lại, ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Nếu ngươi một mực không muốn làm Thánh chủ... Ta sẽ nói hộ ngươi với các trưởng lão, xem thử họ có thể châm chước được không.

- Không cần đâu, vô dụng thôi.

Dương Khai lắc đầu.

- Bọn họ đã nhận định ta là ứng viên duy nhất, ai nói gì đi nữa thì cũng vô dụng.

- Vậy ngươi phải làm sao?

- Khó đây...

Dương Khai thở vắn than dài. Đám người Từ Hối tuy không dám làm gì hắn, nhưng ý chí kiên quyết đó lại khiến hắn đau đầu.

Nếu không phải Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa đều không sống thọ, chuyện đã đến nước này, Dương Khai nghĩ kế nhiệm Thánh chủ cũng chẳng sao, đợi sau khi lên làm Thánh chủ rồi hẵng xử lý lão già Từ Hối này để giải mối hận trong lòng.

Nhưng khuyết điểm đó khiến Dương Khai bất đắc dĩ phải đặt vị trí Thánh chủ ngoài tầm với.

An Linh Nhi xem ra cũng có phần khó xử, hàng mày đen tuyền đóng cứng lại, nàng khẽ nói:

- Bất luận thế nào, ngươi cứ ở lại trước đã, có khi Nam thánh cô đang ở ngay bên ngoài, ngươi ra đó cũng không an toàn, đợi qua vài ngày nữa rồi tính tiếp.

- Ừ, cũng chỉ còn cách này thôi.

Dương Khai gật đầu.

- Phải rồi, phiền ngươi một việc, thay ta truyền tin cho phía Thiên Tiêu Tông, nói là ta mọi sự vẫn bình yên, để họ khỏi phải lo lắng.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời.



An Linh Nhi gật đầu nghiêm nghị.

- Đa tạ.

- Khách khí gì chứ...

An Linh Nhi nhoẻn miệng cười, tâm trạng hình như cũng khá hơn một chút, chậm rãi đứng dậy:

- Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta về đây. Nếu ngươi có cần gì thì cứ nói với ta, ta sẽ bảo phía Từ Hối sắp xếp thỏa đáng cho ngươi.

Đợi An Linh Nhi đi rồi, thần sắc Dương Khai mới ngưng trọng lại, lặng lẽ buông thần thức điều tra tứ phía.

Không ngoài dự đoán của hắn, bên ngoài tòa cung điện này đã sắp đầy võ giả, đang lén lút ẩn nấp, e là đang giám sát nhất cử nhất động của Dương Khai.

Dương Khai khẽ cười nhạt, cũng không để bụng, biết đây là trò của Từ Hối.

Có điều hiện tại hắn cũng không có ý định rời khỏi Cửu Thiên Thánh Địa, đúng như An Linh Nhi nói, có thể Nam thánh cô đang chờ ngay bên ngoài, hắn mà rời khỏi kết giới bao trùm cửu phong, thì chỉ tự chui đầu vào rọ.

Trước khi chưa có cách thiết thực để thoát khỏi Nam thánh cô, Dương Khai không muốn manh động.

Người của Cửu Thiên Thánh Địa không có ác ý với hắn, mà chỉ là muốn hắn kế nhiệm Thánh chủ thôi, chỉ cần hắn vững tâm kiên định, có lẽ họ cũng hết cách, chuyện này nói sao thì cũng không thể gượng ép được.

Vừa hay nhân cơ hội này mà hãy củng cố tu vi vừa đột phá, quyết định vậy, tâm trạng Dương Khai bỗng chốc lại vui lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play