âm Dương Hợp Hoan Công, khi song tu không những có thể giúp hai bên nam và nữ thực hiện hội tụ, giao hòa chân nguyên, khiến chân nguyên thay đổi đến mức lạ thường, mà đến cả thần thức cũng vậy.
Cùng với lúc thể nghiệm cảm giác khoái lạc chỉ muốn hét lên cho khản giọng đó, Tô Nhan cảm giác được từng luồng năng lượng huyền bí truyền qua từ linh thể thần hồn của Dương Khai.
Các cảm ngộ về thiên đạo, võ đạo trong tâm Dương Khai đều đang chia sẻ cho nàng.
Tô Nhan không dám chần chừ, liền mở rộng nội tâm để tiếp nhận, khắc ghi trong linh hồn.
Còn thần hồn Dương Khai cũng vậy, tuy cảm ngộ của Tô Nhan cũng không hữu ích là mấy với hắn, nhưng qua sự giao hòa này, hắn nhận thấy rõ ràng, thần hồn của mình đang trở nên vững chắc một cách nhanh chóng, năng lượng thần thức cũng cô đọng hơn.
Trong băng thất, thần hồn của hai người giao hòa, chân nguyên nội thể cũng bùng phát một cách không tự chủ, dung hợp trao đổi, chảy qua lại dựa trên con đường của pháp quyết âm Dương Hợp Hoan Công.
Mỗi một lần chảy, chân nguyên lại tinh thuần thêm một phần.
Lần song tu giúp cả hai hưởng được những điều khó mà tưởng tượng được.
Thình lình, sau lưng Dương Khai, xuất hiện ảo ảnh một con cự long, bên ngoài cơ thể Tô Nhan cũng có ảo ảnh một con phượng hoàng băng đang bắt đầu nhúc nhích.
Hai ảo ảnh hút lấy chân nguyên của hai người rồi lớn dần, chỉ trong tích tắc, đã chen cứng trong gian băng thất.
Tiếng rồng gầm cao vang truyền ra, tiếng phượng hót lanh lảnh bè theo, thế giới băng tuyết chợt rùng mình, những cột băng treo bên dưới đỉnh bỗng chốc vỡ tan, từng khối băng rơi xuống lộp độp.
Ầm ầm, hai luồng năng lượng khủng khiếp, thuộc tính hoàn toàn tương phản bộc phát ra khỏi băng sơn, xộc thẳng tới chân trời.
Băng Tông từ băng chủ Thanh Nhã đến các đệ tử bình thường đều kinh động biến sắc, nhảy ra khỏi băng sơn đang cư trú.
Thiên Nguyệt cũng giật thót mình, bà đang tĩnh tọa tu luyện ở ngọn băng sơn của mình, cảm nhận được hai luồng sóng năng lượng bất thường này, liền vội chạy ra xem thử.
Những gì bà nhìn thấy là ba vị trưởng lão khác của Băng Tông đều đứng giữa không trung, thần sắc tập trung, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đôi mắt run rẩy.
Đến cả băng chủ Thanh Nhã cũng nghiêm mặt.
- Tông chủ!
Thiên Nguyệt vội lại gần họ,lên tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại, nhìn theo hướng ánh mắt họ, đồng tử của Thiên Nguyệt liền co rụt lại.
Ở trên khoảng trời đó, một con cự long dài đến hơn trăm trượng, toàn thân phủ một màu vàng kim như ngọn lửa bập bùng đang lượn lờ, cảnh tượng hết sức hùng vĩ. Bên cạnh nó, có một con phượng hoàng băng khổng lồ, toàn thân một màu xanh băng lấp lánh, đang vỗ cánh chao liệng.
Một rồng một phượng, nối đuôi nhau vui đùa, thanh thế vô cùng lớn.
Từ cặp long phượng đó, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được luồng nhiệt bức bối và hàn khí lạnh lẽo. Thứ khí nóng và hàn khí này, bất cứ ai trong số những người đang có mặt cũng không thể coi thường được.
Điều khiến phía Thanh Nhã cảm thấy chấn động nhất là hai luồng khí tức truyền đến từ kim long và băng phượng mang lại cho họ cảm giác rất quen thuộc.
Đó là khí của Dương Khai và Tô Nhan!
Chính vào lúc tất cả đều kinh động hãi hùng, cặp long phụng vờn bắt nhau đó đột nhiên chuyển hưởng, bay thẳng về phía đám người Thanh Nhã.
Mấy vị trưởng lão Nhập Thánh Cảnh liền biến sắc, lần lượt ngưng tụ chân nguyên, âm thầm đề phòng.
Kim long băng phượng đó bay đến vị trí cách họ trăm trượng thì từ từ dừng lại, kim long ở phía trước, băng phượng phía sau, đôi bên thân mật khắng khít, hệt như phu thê.
Hai con mắt lớn như cái chiêng đồng của kim long chĩa vào đám người Thanh Nhã nhìn thích thú, toát lên cảm giác của con người. Ai cũng tự dưng thấy căng thẳng, nhìn cặp mắt đó, họ bất giác thấy như mình rất nhỏ bé, như thể sẽ bị tiêu diệt bất cứ lúc nào có thể.
Nhất là Thiên Nguyệt, bà cứ cảm giác, lúc còn kim long này nhìn mình, có một cái gì đó như một lời cảnh cáo nồng nặc tỏa ra.
Thanh Nhã nhíu mày, vận chân nguyên, chống đỡ khí tức bức ép đến từ cặp long phượng, hỏi dò:
- Dương Khai?
Cặp mắt của kim long chợt lóe qua một tia kinh ngạc, nó chợt đổi hướng, dẫn theo băng phượng rời đi.
Giữa tiếng rồng gầm vang rền và tiếng phượng hót lanh lảnh, cặp long phượng này xa dần, rồi nhanh chóng biến mất.
Mãi đến khi chúng đi khỏi, tất cả mọi người trong Băng Tông mới bất giác thở dốc một hơi, gió lạnh thoảng qua, lúc này họ mới phát hiện, tấm lưng mình toát đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn theo bóng long phượng biến mất, Thanh Nhã rơi vào đăm chiêu.
Nàng có thể cảm giác được, chúng không chỉ cứ thế mà rời đi, mà như thể đang cao hứng, muốn du ngoạn thế giới băng xuyên này.
Quả nhiên, một chốc sau, từ đằng xa vọng lại âm thanh ầm ầm, rõ ràng là bắt nguồn từ cặp long phượng đó.
Thanh Nhã lắc đầu cười gượng, phất tay:
- Về thôi, không sao đâu.
- Tông chủ, chuyện này không lẽ là do tiểu tử đó làm ra?
Thiên Hạo nhíu chặt mày, không dám chắc chắn lắm, đúng là long phượng vừa xuất hiện từ ngọn núi băng chỗ Dương Khai và Tô Nhan, nhưng với công lực của hai tiểu bối này, sao có thể tạo ra thanh thế khổng lồ như vậy?
- Chắc là vậy.
Thanh Nhã mỉm cười.
- Chúng sẽ còn quay lại.
- Còn quay lại nữa?
Thiên Hạo biến sắc.
- Chưa phát hiện ra sao? Thần hồn và ý thức của hai người đó ở ngay trong cặp long phượng này, cặp long phụng đó được hiển hóa từ chân nguyên hội tụ của chúng. Thân thể chúng vẫn còn ở Băng Tông ta, không trở lại thì đi đâu cho được?
- Nói vậy tức là hắn đã lay tỉnh được Tô Nhan rồi?
Thiên Nguyệt mừng rỡ.
- Không rõ nữa, đợi chúng quay lại rồi hỏi vậy.
Thanh Nhã nhoẻn miệng cười.
- Tiểu tử này thật là đáng ghét, gây ra động tĩnh lớn thế này, là để cảnh cáo Băng Tông chúng ta không được bạc đãi Tô Nhan à?
Thiên Nguyệt nghiến răng, nhớ lại hàm ý cảnh cáo trong đôi mắt của kim long đó lúc nhìn mình, bà liền giận tím mặt.
- Nhưng mà tông chủ, với tu vi của hai người đó, nội thể cũng đâu thể chứa nổi nguồn chân nguyên to lớn đến vậy?
Thiên Hạo thắc mắc, nếu đúng như Thanh Nhã nói, cặp long phượng đó được hiển hóa từ chân nguyên của Dương Khai và Tô Nhan, vậy thì phải tiêu hao bao nhiêu chân nguyên? Trong nội thể của họ có lượng chân nguyên khổng lồ vậy sao?
Tô Nhan thì khỏi nói đi, nàng tu luyện pháp quyết hệ băng, chân nguyên nội thể không đủ thì có thể bổ sung tại chỗ, huy động năng lượng hệ băng trong đất trời.
Còn tên Dương Khai kia thì làm cách nào?
Nghĩ mãi không hiểu, Thiên Hạo lắc đầu ngán ngẩm.
Ở phương xa, trong lúc cặp long phượng vờn bắt nhau, ý thức của Dương Khai và Tô Nhan cũng không ngừng giao hòa.
Mấy lần song tu gần đây nhất, hình như lần nào cũng xuất hiện cảnh tượng long phượng trình tường, nhưng Dương Khai và Tô Nhan chưa bao giờ nghĩ rằng, thần hồn của mình có thể nhập chủ vào trong đôi long phượng này.
Lần này do giao hòa thần hồn, thuận thế mà tạo nên cảnh hùng tráng đây.
Phát hiện vô tình đã khiến Dương Khai ý thức được, hoa văn long phượng khắc sau lưng mình và Tô Nhan không chỉ là hình ảnh đơn thuần, mà còn ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, thậm chí có thể chuyển hóa thành thần hồn kỹ uy lực tuyệt đỉnh.
Cố ý chạy đến trước mặt đám người của Băng Tông, dụng ý của Dương Khai cũng đúng như suy đoán của Thiên Nguyệt, đó là uy hiếp cảnh cáo Băng Tông, để họ sau này không can thiệp chuyện của Tô Nhan nữa, tránh để xảy ra chuyện lòng tốt không đúng hướng lần nữa.
Về việc này, hình như Tô Nhan còn vài phần áy náy, bèn quở trách Dương Khai đôi lời, nói hắn không nên làm vậy.
Họ vừa bay lượn vần vũ, vừa tiến hành giao hòa.
Hóa thân thành long phượng, thế giới trong mắt họ khác hẳn so với trước, dường như cả đất trời đều nằ trong lòng bàn tay mình, vô tình thay khiến tâm cảnh họ đạt đến ngưỡng thăng hoa.
Tại một nơi nào đó, Dương Khai dừng lại, ngơ ngẩn nhìn ngọn núi băng nguy nga trước mặt, hắn cảm giác được, bên trong ngọn núi này hình như có thứ gì đó chứa năng lượng cực lớn.
Nếu là bình thường, với tu vi thần thức của hắn, cũng không thể cảm giác được, nhưng lúc này, thần hồn nhập chủ kim long, ngũ quan vô cùng nhạy bén.
Tô Nhan hiển nhiên cũng đã phát hiện ra, dừng lại bên cạnh Dương Khai, nhìn về phía đó, thần niệm truyền qua:
- Ta nghe nói, trong lòng những ngọn núi băng lâu đời, rất dễ sản sinh ra các thiên tài địa bảo quý giá, băng chủ tiền bối năm đó từng thu được một số, Thiên Hạo và Thiên Nguyệt trưởng lão cũng vậy, không lẽ trong ngọn núi này có thứ như vậy?
- Đó là cái gì?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Hàn Băng Ngọc Tinh, là một loại nguyên liệu Thánh cấp, rất hữu dụng với công pháp tu luyện hệ băng.
Dương Khai phấn chấn:
- Có hay không, xem thử là biết.
Dứt lời, long thân kim quang sáng ngời liền xông thẳng về ngọn núi băng đó, tản ra nhiệt lượng đủ để nung chảy tất thảy.
Ầm...
Băng sơn lay động vài cái, ngọn núi băng không tỏ đã tồn tại được mấy nghìn năm chợt phát âm thanh răng rắc rồi xuất hiện vô số vết nứt khắp cả thân núi như mạng nhện.
Tuy thân núi đã bị tổn hại, nhưng mức độ kiên cố của ngọn núi băng này vẫn nằm ngoài sự tưởng tượng của Dương Khai, nó vẫn chưa chịu sập.
Tô Nhan không nói gì, đứng bên cạnh Dương Khai, hai mắt nhìn nhau, tất cả đều chỉ trong giây khắc vô thanh.
Ngay sau đó, hai người nhất tề phát lực, kim long băng phượng biến mất như tia chớp.
Hai người hợp lực, mạnh hơn mấy lần so với sức tàn phá của mình Dương Khai.
Không một tiếng vang, Dương Khai và Tô Nhan đã xuyên qua núi băng đến phía đối diện.
Im lặng chờ đợi một lát, tiếng động ầm ầm truyền ra, ngọn núi băng nguy nga to lớn sụp đổ.
Cùng với lúc núi băng đổ nát, sóng năng lượng mà Dương Khai đã cảm giác được trước đó cũng rõ ràng hơn.
Nhưng còn không đợi hắn đi tìm, thì chợt mọi thứ trước mắt lung lay, một cảm giác kiệt sức kéo đến từ tận nơi sâu thẳm trong thần hồn.
Không chỉ hắn, mà hình như Tô Nhan cũng vậy, thể băng phượng biến đổi không ngừng, như muốn tan rã bất cứ lúc nào không biết được.
- Sư đệ, hình như ta có hơi mệt!
- Về trước đã.
Dương Khai vội nói, đây là lần đầu họ đưa thần hồn nhập chủ vào long phượng, không thích ứng được cũng khó tránh, những lúc thế này thì buộc phải trở về thân xác mình để tu dưỡng trước, tránh cho thần hồn bị tổn thương.
Nghe thế, Tô Nhan khẽ gật đầu, rồi cùng Dương Khai cấp tốc trở về.
Băng Tông, sau một chốc yên tĩnh ngắn ngủi, đã xôn xao trở lại, hai nguồn sóng năng lượng to lớn càng lúc càng đến gần, cặp kim long băng phượng quả nhiên đã quay trở lại, hơn nữa còn vội vàng hối hả, bay thẳng vào trong một ngọn núi băng rồi biến mất.
Nhìn về phía họ biến mất, Thanh Nhã lắc đầu cười ngán ngẩm:
- Là chúng đấy, không sai đâu, hai đứa này... Thiên Nguyệt, theo ta đi xem thử.
- Vâng.
Thiên Nguyệt liền đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT