Bên ngoài băng sơn, sắc mặt của Dương Khai cũng khó coi như vậy, nhắm mắt lại đang cảm nhận điều tra, từ trong hơi thở đều đặn của Tô Nhan mà phán đoán, nàng ta không có nguy hiểm tính mạng, nhưng không biết ruốt cuộc là phát sinh chuyện gì, đối với lời kêu gọi thần niệm của mình không có phản ứng, giống như chìm vào sâu trong giấc ngủ
Mấy cỗ năng lượng sinh mạng không nhược đột nhiên quỷ dị xuất hiện trong cảm giác của Dương Khai, đang dùng một loại tốc độ nhanh chóng bay tới hướng này
Dương Khai mở to mắt, trong hai tròng mắt hàn quang bốn phía, nhìn chằm chằm vào vài tên đệ tử Băng Tông đột nhiên xuất hiện
Một lát sau, mấy người kia dồn dập đi về phía trước mặt Dương Khai
- Quả nhiên là tên tiểu tử ngươi!
Nghê Nhân khẽ quát một tiếng, đối diện tiểu tử này sắc mặt có vẻ lo lắng, sát khí bắt đầu khởi động, mới nhìn là biết không tốt đẹp gì
Đối với loại người này, Nghê Nhân một chút thiện cảm cũng thấy là khiếm phụng
- Ngươi dám theo dõi ta? Lá gan không nhỏ đó
Nghê Nhân hừ lạnh, không vui nói:
- Ta muốn tìm Thủy Thần Điện hỏi thử, Thủy Thần Điện các ngươi có phải là nơi bồi dưỡng ra loại tiểu nhân nham hiểm này?
Y thấy lúc trước Dương Khai cùng với đám người của Thủy Thần Điện cùng nhau hành động, cho rằng Dương Khai xuất thân từ Thủy Thần Điện
- Thủy Thần Điện còn không quản được ta!
Dương Khai hừ một tiếng thật mạnh
Nghê Nhân chau mày, liếc nhìn Dương Khai một cái, thong dong nói:
- Ta mặc kệ ngươi có thế lực gì, nơi này chính là sở thuộc của Băng Tông ta, ngươi từ đâu đến thì về lại nơi đó đi, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí
- Trước khi chưa gặp được người ta muốn gặp, ta không đi đâu hết.
Dương Khai nhìn Nghê Nhân, trong lòng cũng cảm thấy chán ghét, tên này rõ ràng là biết Tô Nhan, nhưng trước đó ngay cả cơ hội hỏi cũng không cho mình nói, bây giờ mình đã tìm được nơi này, y lại còn muốn đuổi người
Thái độ kiêu ngạo tới cực điểm!
Trong lòng Dương Khai giận dữ, nhưng vẫn đang nhẫn nhịn chưa động thủ, dù sao thì Băng Tông Tông chủ với Mộng Vô Nhai có chút quan hệ, Mộng Vô Nhai đem Tô Nhan phó thác ở nơi này, hiển nhiên là cũng xuất phát từ thiện ý, nếu như Băng Tông có thể cho hắn lời giải thích hợp lý và có thể tiếp nhận, Dương Khai cũng không nghĩ là sẽ làm lớn chuyện này
Bây giờ hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc Tô Nhan sao rồi
Hắn chưa phẫn nộ, ngược lại Nghê Nhân lại phẫn nộ, quát lớn:
- Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, trên địa bàn của Băng Tông ta dám nói chuyện như thế với ta, ngươi chỉ có một cái đầu, còn dám chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi biết lễ độ
- Đại khái ngươi có thể thử xem sao!
Dương Khai không ngừng cười lạnh
Nghê Nhân khẽ vuốt cằm:
- Ta vốn dĩ không muốn tổn hại ngươi, nhưng đây là do ngươi tự chuốc lấy, một tên tiểu bối, cũng dám ở trước mặt ta hỗn xược, quả thực là không biết lớn nhỏ, hôm nay sẽ cho ngươi biết, ở nơi này ai mới là chủ nhân!
Nói như vậy, đôi mắt của Nghê Nhân đột nhiên lóe sáng, một đạo hào quang trắng tinh, thản nhiên từ trong đôi mắt y nổ bắn ra, trong thế giới thuần khiết này, muốn phát hiện ra hào quang như vậy cực kỳ không dễ
Hào quang trộn lẫn với băng hàn lãnh ý, ngay lập tức như lưỡi kiếm sắc bén tới, đâm vào trong óc của Dương Khai, xé rách phòng ngự thức hải của Dương Khai, dường như muốn chỉ nhất cử đánh hắn tan tác
- Ta còn tưởng người của Băng Tông lợi hại lắm, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi, nếu ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi, vậy chỉ sợ là khiến ngươi thất vọng rồi
Nghê Nhân tuôn ra thần thức công kích, tuy là dễ dàng đâm vào trong thức hải của Dương Khai, nhưng trong sóng biển nóng rực kia, hầu như rất nhanh đã bị đốt cháy không còn gì
Nghê Nhân biến sắc, mấy vị đệ tử Băng Tông kế bên y, vẻ mặt cũng đều kinh ngạc nhìn Dương Khai
Dù sao thì Nghê Nhân cũng là cường giả Siêu Phàm nhất tầng cảnh, mặc dù không chủ động tu luyện sức mạnh thần thức, nhưng thần thức của y cũng tính là tương đối cường mạnh, đối phó với một tên tiểu bối như vậy, không ngờ lại không công mà lui, đối phương không những không có chút tổn thương gì, thần thái còn thản nhiên chậm rãi nói, quả thật là khiến bọn họ không thể chấp nhận
- Sư đệ, tên tiểu tử này có chút cổ quái!
Bên cạnh Nghê Nhân, một vị Siêu Phàm Cảnh khác trầm giọng nói
Nghê Nhân sắc mặt nặng nề gật đầu, hồi nãy Thiên Nguyệt Trưởng lão bảo y mang thêm nhiều người đuổi tên tiểu tử này đi, y còn cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, bây giờ nghĩ lại, cũng may là mình tìm đến vài vị sư huynh đệ giúp đỡ, bằng không lẻ loi một mình đi nghênh chiến, chỉ sợ là phải chịu thiệt thòi lớn
Đang nghĩ như vậy, nhìn thần sắc Dương Khai ngưng trong không ít, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi đi đi
- Ta nói rồi, trước khi chưa gặp được người ta muốn gặp, ta sẽ không đi đâu cả
- Nếu không cho ta gặp, ta sẽ san bằng ba ngàn thế giới băng sơn của các ngươi
- Càn rỡ! Băng Tông sao lại là nơi mặc cho ngươi giở thói ngang ngược?
Nghê Nhân giận dữ
- Xem ra nói với các ngươi cũng vô dụng rồi, địa vị các ngươi ở Băng Tông cũng không cao, nếu đã như vậy, ta sẽ đi tìm người có thể nói chuyện!
Dương Khai vừa dứt lời, thân hình liền tung ra, thẳng đi đến một ngọn băng sơn, trong ngọn băng sơn đó, loáng thoáng truyền đến một cỗ thần thức mạnh mẽ, dường như có người đang rình mò động tĩnh bên này
- Si tâm vọng tưởng!
Nghê Nhân phẫn nộ quát một tiếng, phát ra chân nguyên
- Băng phong thiên địa!
Gió lạnh thấu xương ở đây trong nháy mắt biến thành âm hàn, bốn phía thân thể Dương Khai, đột nhiên có thêm một cỗ năng lượng kì lạ, đoàn đoàn bao lây hắn, trong năng lượng bốn phía đó, từng đạo băng lăng nhanh chóng hình thành, bốn phương tám hướng bắn nhanh về phía hắn, mỗi một cây băng lăng đều sắc nhọn như dao, khí thế như cầu vồng.
Trong phút chốc liền che khuất hắn
Sắc mặt của Nghê Nhân không những không có chút thoải mái nào, ngược lại biến thành càng ngày càng trầm trọng
CHÍU...U...U!...
Băng lăng không ngừng kích xạ, nhưng chính trong trung tâm năng lượng băng hệ bao vây lấy, đang có một đám lửa hừng hừng thiêu đốt, với một tốc độ không thể tưởng tượng mà lan ra, rất nhanh, ánh lửa đó đỏ bừng như mặt trời chói mắt vậy
Ầm…
Băng phong thiên địa bị tan rã, toàn thân Dương Khai hào quang lửa đỏ, lộ ra một cỗ hơi thở nóng rực, đĩng đạc đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn Nghê Nhân
- Siêu Phàm Cảnh!
Sắc mặt Nghê Nhân biến đổi lớn, ánh mắt thất thần
Cảm nhận được chân nguyên dao động của Dương Khai, thoáng cái y đã biết tu vi của đối phương như thế nào
Tên nam tử có tuổi tác không lớn này, không ngờ cũng giống như y, cũng là cường giả Siêu Phàm nhất tầng cảnh! Hơn nữa chân nguyên của hắn tinh thuần hùng hồn, so với mình còn cường hoành gấp bội. Điều càng khiến cho Nghê Nhân bất an chính là, thuộc tính chân nguyên của hắn, xung khắc ngay với thuộc tính chân nguyên của mình
- Sư đệ cẩn thận!
Lúc Nghê Nhân thất thần, mấy vị sư huynh bên cạnh y đột nhiên hô to, vội vàng kéo y.
CHÍU...U...U!...
Một cây giáo dài đỏ rực như lửa, sát thân thể y đánh xuống, khiến cho thế giới vạn năm hàn băng nứt ra thành một lỗ thủng lớn, sâu thẳng đến hơn mấy trăm trượng
Cảm nhận được uy lực của cây giáo dài thuần túy do chân nguyên ngưng luyện, mọi người đột nhiên biến sắc
Bọn họ đều là cường giả Siêu Phàm Cảnh, nhưng không một ai có đủ tự tin dùng cơ thể mình ngăn chặn đòn tấn công này, nếu thật chịu phải, chỉ sợ là lập tức sẽ chết
Vù vù...
Chân nguyên nóng hừng hực lan rộng ra khiến người ta khó có thể chịu được, bao trùm lấy phạm vị mấy trăm trượng, trong phạm vị này, tất cả những người tu luyện băng hệ đều phải chịu áp chế với mức độ không giống nhau, chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển ra hình như lập tức thay đổi chậm đi không ít
Dương Khai từng bước một từ trong hư không đi xuống, trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo khiến người ta phát run, thản nhiên nói:
- Cuối cùng hỏi các ngươi một câu, Tô Nhan xảy ra chuyện gì rồi?
- Tiểu tử, muốn đánh cứ đánh, bọn ta không quen biết ai là Tô Nhan, cũng không biết ai là Tô Nhan!
Nghê Nhân cứng đầu quát
- Được
Dương Khai khẽ vuốt cằm, cũng không lôi thôi nữa, một giọt dương dịch xuyên qua đầu ngón tay rỉ ra, cong ngón tay búng, cùng với âm thanh bay ra
Giọt dương dịch kia ở giữa không trung, đột nhiên hóa thành hàng vạn viên dịch tích rất nhỏ, che phủ trời đất hướng về phía bên kia bắn tới
- Băng mạc!
- Băng tỏa!
- Băng tinh chiến thú!
Nghê Nhân và vài vị Siêu Phàm Cảnh đồng thời ra tay, các loại hào quang vũ kỹ băng hệ nhất tề phóng ra
Một đạo phòng ngự tràn đầy năng lựơng băng hàn, bỗng nhiên dâng lên trước mặt bọn họ, cùng lúc đó, có một năng lượng xiềng xích trắng tinh, từ từ hướng về phía Dương Khai mở ra, hơn nữa kèm theo là một hồi tiếng gào thét của yêu thú, trên băng xuyên này, bỗng nhiên xuất hiện từng con chiến thú hình thể khổng lồ, bộ dạng dữ tợn
Tất cả mấy con chiến thú này đều do năng lượng tạo thành, tỉ mỉ chạm trổ như băng điêu, sống động như thật, chạy trên mặt đất, bay trên trời, cần có gì có cái đó, hung mãng hướng về phía Dương Khai mà đánh
Xuy xuy xuy...
Dương dịch hóa thành ngàn vạn, không cần tốn nhiều sức, xuyên thủng một tầng phòng ngự băng hàn, bọn người Nghê Nhân sắc mặt tái nhợt, cùng nhau lấy bí bảo phòng ngự của bản thân ra, chắn ngay phía trước
Một đạo băng tỏa nhàn hạ mà đến, trực tiếp trói Dương Khai một cách rắn chắc, nhưng không đợi cho cường giả thi triển băng tỏa vui sướng, liền hoảng sợ phát hiện, cái này có thể trói buộc bất cứ võ kỹ của Siêu Phàm nhất nhị tầng cảnh, lại có thể bị chân dương nguyên khí bên ngoài cơ thể Dương Khai trực tiếp hòa tan, không có bất cứ tác dụng gì, thậm chí ngay cả ngăn cản bước tiến của hắn cũng không làm được
Dương Khai bước đi như bay, xông vào đám băng tinh chiến thú nghênh chiến
Thú Hồn Ấn đã khá lâu chưa dùng lại lần nữa được sử dụng, bò rống hổ gầm tiếng vang như triệt thiên địa, Hám Thiên Bạch Hổ, Liệt Địa Thần Ngưu lên tiếng rồi chạy ra, thân hình màu kim hoàng cường tráng kì dị lạ thường, như mặt trời đang thiêu đốt, theo sát bên trái phải của Dương Khai
Ba ba ba...
Tất cả băng tinh chiến thú ở phía trước mặt xông đến, toàn bộ đều không địch lại Dương Khai và một lực đánh của hai thú hồn đều vỡ ra, hóa thành huỳnh quang biến mất không thấy gì cả
Chỉ trong thời gian chốc lát, Dương Khai đã xông vào mấy người ở trước mặt, chân nguyên mênh mông và khí thế áp chế khiến cho tâm thần họ run rẩy, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, trong vũ giả có cùng cấp bậc, lại chỉ có dùng sức lực một người mà đối phó được mấy người bọn họ liên thủ, không những không có dấu hiệu thua, còn có thể đánh cho phong sinh thủy khởi, thành thạo điêu luyện
Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình bắt đầu khởi động, Dương Khai tràn trề vui sướng
Mấy người Băng Tông này, sức chiến đấu so với đám người vũ giả cùng cấp bên ngoài thì mạnh mẽ hơn nhiều, hồi trước ở Thủy Lam Thành thu phục hai tên Siêu Phàm nhất tầng cảnh của Trình gia, so với bọn họ thì không tồn tại cùng một cấp bậc
Tuy là cảnh giới tu vi giống nhau, nhưng đối với mức độ lý giải thiên đạo vũ đạo không giống nhau, đương nhiên là lực chiến đấu có thể chuyển hóa từ cảnh giới tự thân không giống nhau.
Ở điểm này, Dương Khai đã làm được tới cực hạn, đám người Băng Tông cũng làm không tệ, nhưng không được cảm thụ sâu như Dương Khai
Từng chiêu thức đánh ra, từng chiêu chí mạng, lửa giận dường như cũng theo mấy chiêu công kích này mà phóng ra, đầu óc Dương Khai dần dần bình tĩnh
Hắn đến Băng Tông, không phải vì đánh nhau, cũng không là vì giết người, hắn đến là muốn tìm Tô Nhan
Nghĩ tới điều đó, thu lại sát khí không ít, nhưng xuống tay cũng không lưu tình chút nào, đám người Nghê Nhân đem hết toàn bộ sức lực, không những không ngăn được Dương Khai, ngược lại liên tiếp bại lui, lộ ra dấu hiệu không chống đỡ nổi
Cảnh tượng này khiến bọn họ hoảng sợ, thái độ tiếp đãi với Dương Khai, cũng dần phát sinh thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT