Ba năm trước là lúc hắn và Thủy Linh chia tay nhau ở Độc Ngạo thành.

Sau khi biết được Dương Khai chính là vị công tử mà tiểu Công chúa nhà mình đã nhắc đến, Hà Phổ liền thay đổi thái độ, trở nên vô cùng niềm nở.

Người này cũng là một kẻ giảo hoạt, cái miệng y cũng rất có trình độ, liên tục tán dương Dương Khai trẻ tuổi đẹp trai, thực lực rất mạnh, vân vân…

Dương Khai nghe y nói một hồi, không thể không chấm dứt sự lải nhải của y:

- Ta muốn gặp tiểu Công chúa nhà các ngươi, có thể đưa ta đến chỗ nàng không?

Hà Phổ lập tức có chút khó xử:

- Nếu là bình thường, có sự dặn dò của tiểu Công chúa, huynh đệ đưa ra tấm lệnh bài này, Hà mỗ đương nhiên sẽ dẫn ngươi đến. Nhưng hiện giờ…hình như tiểu Công chúa không ở trên đảo. Như vậy đi, ta bảo các huynh đệ đi tìm hiểu một chút, xem tiểu Công chúa rốt cuộc đang ở đâu, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đến đó được không?

- Cũng được!

Dương Khai gật đầu, mình cũng đã tìm được đến Thủy Thần Điện, chỉ cần gặp được Thủy Linh thì có thể biết Mộng Vô Nhai đã nói cho nàng biết tin tức gì, tình hình của Tô Nhan và Địa Ma ra sao, nhất thời cũng không cần phải vội.

- Vậy làm phiền ngươi rồi.

- Không phiền, không phiền, huynh đệ ngồi đi, ta đi một lát sẽ quay lại.

Hà Phổ cung kính nói, nhưng sau khi ra ngoài, lại sai người mang lên rượu ngon và trái cây, ân cần chiêu đãi, sau đó mới dẫn theo một nhóm người vội vã rời khỏi âm Vân đảo.

âm Vân đảo là bức tường thiên nhiên bảo vệ bên ngoài Thủy Thần điện, cũng là nơi vận chuyển hàng hóa, người đến người đi, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.

Dương Khai ở đây đợi khoảng nửa ngày, Hà Phổ mới vội vã trở về, cười lớn nói:

- Huynh đệ, không phụ sự nhờ vả của cậu, đã tìm được tiểu Công chúa. Tiểu Công chúa dường như cũng rất muốn gặp cậu, nàng bảo ta mau chóng dẫn cậu đến, cậu thấy hiện giờ chúng ta lên đường được không?

- Được!

Dương Khai đứng lên, theo Hà Phổ đi ra ngoài.

Thường ngày, người ở Thủy Thần Điện ra vào âm Vân đảo, đều phải đi thuyền, bởi vì một khi rời khỏi mặt đất phi hành, những tía sét tích tụ trong mây đen trên đảo sẽ đánh xuống. Nhưng hôm nay những tia sét vừa mới bị Dương Khai hấp thụ xong, cho nên Hà Phổ cũng lớn mật dẫn Dương Khai ngự không mà đi.

Được nửa đường, Hà Phổ giới thiệu cho Dương Khai về cơ nghiệp của Thủy Thần Điện.

Trong vòng ngàn dặm xung quanh đây, tất cả mọi hòn đảo lớn nhỏ đều thuộc về Thủy Thần Điện. Trên các hòn đảo đều có linh khí nồng đậm, có nhiều linh thảo thần dược, môi trường tu luyện rất tốt.

Bởi vì các hòn đảo phân bố vô cùng rộng lớn, cho nên bình thường muốn tìm người cũng rất phiền toái.

Thủy Linh thân là tiểu Công chúa của Thủy Thần Điện, đương nhiên là có một hòn đảo của riêng mình, hòn đảo đó cũng là nơi tốt nhất trong số những hòn đảo ở Thủy Thần Điện. Nhưng hôm nay, nàng cũng không ở trên đảo của mình mà đến một nơi tên là Vân Phong đảo.

Cơ nghiệp của Thủy Thần Điện ở trên đại dương bao la, cách xa thế tục hỗn loạn và thành thị ồn ào, cảnh vật tao nhã, nhưng chỉ có một thứ khiến người của Thủy Thần Điện cảm thấy căm tức.

Đó chính là yêu thú trên biển, thỉnh thoảng chúng lại mò lên đảo làm càn.

Những con yêu thú trên biển này so với những con yêu thú trên mặt đất rất khác nhau. Yêu thú trên biển thân hình đều rất to lớn, tinh thông thủy hệ ảo diệu, đối phó với chúng rất phiền phức. Nếu chỉ là một vài con yêu thú cấp thấp đột kích thì có thể xử lý được, nhưng khi gặp phải yêu thú cấp cao thì cho dù là võ giả của Thủy Thần Điện cũng phải tốn công sức rất lớn mới có thể đuổi đi hoặc giết chết.

Lúc này, trên Vân Phong đảo, Thủy Linh đang chỉ huy một đám võ giả đánh nhau với một con yêu thú biển có kích thước bằng vài gian phòng.

Quanh Vân Phong đảo toàn là đá ngầm, sóng biển cuồn cuộn, vô cùng nguy hiểm.

Con yêu thú biển kia dùng tám cái vòi quật qua quật lại, rất linh hoạt, cái miệng còn không ngừng phun nước, giống như thủy tiễn, lực sát thương không hề tầm thường.

Trong tay Thủy Linh tuy có không ít cao thủ, nhưng sinh mệnh lực của con yêu thú biển này cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thể nhất kích tất sát..thì cũng không thể đánh đuổi được.

Vừa rồi nghe Hà Phổ báo lại, Thủy Linh gần như không thể tin nổi, đầu óc trở nên hỗn loạn, chỉ huy cũng không đúng quy tắc, hành động của đám thuộc hạ trở nên hỗn loạn, suýt nữa gây chết người.

- Lưu Trác, ngươi đến chỉ huy đi!

Trong lòng Thủy Linh trở nên rối bời, trước mắt đâu còn con yêu thú kia, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng, chờ đợi, đứng tại chỗ, nhón chân lên, nghển cổ nhìn về phía bầu trời xa xa, dường như đang chờ đợi điều gì.

Võ giả tên Lưu Trác nghe vậy, gật đầu thật mạnh, tiếp nhận quyền chỉ huy, đưa ra những mệnh lệnh đâu vào đấy, sự hỗn loạn nhanh chóng biến mất.

Lén quay đầu lại nhìn, Lưu Trác nhận thấy cảm xúc của tiểu Công chúa có chút dao động, có vẻ rất vui mừng, không kìm được liền mở miệng hỏi dò:

- Tiểu thư, người mà Hà Phổ nhắc đến rốt cuộc là người thế nào? Vì sao tiểu thư lại quan tâm đến hắn như vậy?

- Một bằng hữu!

Trong đầu Thủy Linh hiện ra hình ảnh của Dương Khai, nhớ tới lúc ở Trung Đô hắn đã làm đủ chuyện vô lễ với mình, bỗng nhiên lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi:

- Một tên bằng hữu rất đáng giận!

Lưu Trác ngạc nhiên, đã là bằng hữu, tại sao lại rất đáng giận? Lắc lắc đầu, không biết tiểu Công chúa rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Nhưng y thân là tùy tùng của tiểu Công chúa, cũng không tiện hỏi kỹ chuyện riêng của nàng, trong lòng nảy sinh chút hiếu kỳ với người kia. Y theo tiểu Công chúa đã mấy năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sự thay đổi vẻ mặt liên tục như hôm nay của nàng.

Khoảng nửa canh giờ sau, trên bầu trời xuất hiện hai chấm đen nhỏ, thần sắc Thủy Linh chấn động, vội vàng nhìn kỹ, thấy Hà Phổ đang dẫn theo một người, lao vùn vụt về phía mình.

Đến gần hơn một chút, Thủy Linh rốt cục cũng đã thấy rõ người kia.

Trái tim run lên, trên đôi mắt nhanh chóng tràn ngập nước.

Cũng giống như mấy năm trước, không hề thay đổi nhiều, dường như chỉ trở nên trưởng thành hơn một chút, thân hình cũng cường tráng hơn.

Đang ở giữa không trung, Dương Khai liền nhận ra Thủy Linh đang ở bên kia, liền đột ngột tăng tốc độ, bỏ lại Hà Phổ phía sau, chỉ trong nháy mắt đã đáp xuống trước mặt Thủy Linh.

- Mỹ nữ, đã lâu không gặp!

Dương Khai vui mừng hớn hở chào hỏi, vẻ mặt thân thiện.

Thủy Linh có thể gọi là một trong số những bằng hữu của hắn rồi.

- Cái tên khốn kiếp này!

Hàm răng Thủy Linh khẽ cắn chặt, có vẻ như sắp ăn sống nuốt tươi Dương Khai, bỗng nhiên lao tới, quyền đấm cước đá Dương Khai.

Hà Phổ theo sau và Lưu Trác đang chỉ huy mọi người tác chiến đồng loạt há hốc mồm.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy tiểu Công chúa liếc mắt đưa tình với một nam nhân trẻ tuổi như vậy, đều trợn tròn mắt.

- Sao thế?

Dương Khai cũng không né tránh, để cho nàng đánh vài cái, ngạc nhiên hỏi.

- Không phải ngươi đã chết sao? Sao bây giờ lại còn sống?

- Ai nói ta đã chết?

Dương Khai giận dữ.

- Mỹ nhân ở Độc Ngạo Minh nói.

Thủy Linh lầm bầm:

- Lần trước ta đến Độc Ngạo Minh tìm nàng, nàng nói cho ta biết ngươi bị Thùy Cấp bắt đi, sau đó không hề có chút tin tức nào, đại khái là đã chết!

Ở đây có rất nhiều người nhìn vào, Thủy Linh cũng không nói thẳng ba chữ Bối Quan Nhân, hiển nhiên cũng sợ khiến Dương Khai gặp phiền toái.

- Ồ, đúng là có chuyện này.

Dương Khai gật đầu, cũng không phủ nhận.

- Vậy sao ngươi trốn được?

Thủy Linh bị chấn động, ngạc nhiên không ngừng.

- Thật may mắn, hắn thả ta!

Dương Khai thuận miệng ứng phó một câu.

- Đúng là người tốt không sống lâu, tai họa di ngàn năm.

Thủy Linh bĩu môi:

- Lúc ấy khi mỹ nhân đó nói chuyện với ta, nàng còn khóc lên khóc xuống, dáng vẻ rất thống khổ, có phải giữa hai người đã có chuyện gì không? Bằng không tại sao ngươi chết nàng lại đau khổ như vậy? Lúc ta rời đi, quan hệ giữa các ngươi còn chưa đến mức đó, mau nói cho ta biết, rút cục giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, không phải ngươi đã …đó chứ?

Nhìn thấy Dương Khai đã chết nay sống lại, Thủy Linh dường như vô cùng vui mừng, nói liên tục không ngừng, hỏi rất nhiều chuyện không đâu.

- Tiểu nha đầu, hỏi nhiều như vậy làm gì?

Dương Khai trừng mắt nhìn nàng.

- Ta biết ngay.

Thủy Linh vẻ mặt khinh thường nói:

- Ngươi là tên du côn, đi đến đâu sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt đến đó, lúc đó ta không nên để nữ nhân kia tiếp cận ngươi, đúng là làm hại nàng rồi!

- Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn!

Dương Khai lúng túng, lúc ấy bị trúng Mị Yêu Thần Thức độc tố, thật sự không thể kìm lòng nổi.

- Hừ, ai tin ngươi chứ?

Thủy Linh hầm hừ, bỗng nhiên chỉnh trang lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói:

- Bất kể thế nào, biết ngươi còn sống, rất nhiều người sẽ vui mừng lắm đấy!

- Ngươi cũng vui mừng ư?

Dương Khai nhíu mày, vẻ mặt dâm ô ti tiện.

- Ta ước gì ngươi chết sớm một chút.

Thủy Linh bĩu môi, khuôn mặt ửng đỏ.

Hà Phổ và Lưu Trác nhìn thấy cảnh này, càng tỏ vẻ kinh ngạc. Nhìn bộ dạng này thì tiểu Công chúa và người thanh niên này có quan hệ khá sâu đậm, lai lịch người này ra sao, không ngờ có thể khiến tiểu Công chúa mất đi sự lễ độ thường ngày, thật sự rất khó tin.

- Chỗ các ngươi thật náo nhiệt nhỉ?

Dương Khai nhìn lướt qua, phát hiện bên bờ biển của hòn đảo, một đám võ giả đang đánh nhau với một con yêu thú biển rất lớn. Những võ giả này thực lực cũng không hề thấp, trong đó cũng có một vị Siêu Phàm cảnh trấn thủ, còn lại tất cả đều là Thần Du cảnh. Nhưng con yêu thú kia dường như bậc bảy, ở trong nước biển quậy phá, tám cái vòi dài to lớn, lực sát thương mạnh mẽ, đập xuống một cái khiến nước biến bắn tóe lên tận trời.

Những võ giả này đã tạo ra trên người nó vô số vết thương lớn nhỏ, nhưng cũng không có cách nào tiêu diệt được nó, từ những vết thương kia chảy ra máu tươi màu lam nhạt, máu thịt ngọ nguậy, chỉ một lát sau đã khỏi.

Dương Khai nhìn một lúc, đã biết với thực lực của những người này thì không có cách nào đánh chết con yêu thú này rồi.

Sinh mệnh lực của nó thực sự rất mạnh mẽ.

- Hừ, dường như con súc sinh này đi theo một loại linh thảo trên Vân Phong đảo, đã ăn vụng không ít rồi.

Thủy Linh cũng tỏ vẻ căm tức, oán hận nhìn con yêu thú kia.

- Tiểu thư, e rằng phải gọi thêm người đến mới được.

Lưu Trác cũng nhận ra tình hình không ổn, vội vàng trầm giọng nói.

Thủy Linh gật đầu một cách nặng nề.

- Tại sao ngươi không ra đó?

Dương Khai ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lưu Trác, người này có tu vị Siêu Phàm cảnh tầng một, nếu ra đó phối hợp với những người kia, tuy vẫn phải tốn chút công sức, nhưng có thể đánh chết con yêu thú kia. Nhưng hắn lại ở trong này trấn thủ chỉ huy, cũng không có ý định đi ra hỗ trợ.

Lưu Trác nhìn Dương Khai, hừ lạnh nói:

- Nếu ta ra đó, ai sẽ bảo vệ tiểu thư?

Dương Khai kinh ngạc, không nói thêm gì nữa.

Thủy Linh dường như chỉ mới đạt đến tu vị Thần Du cảnh Đỉnh Phong, cũng không thể thăng tiến lên Siêu Phàm cảnh. Năm đó khi nàng và Dương Khai tách ra đã là tu vị này, hiện giờ đã ba năm trôi qua, vẫn không thể đột phá những trói buộc của tầng này, cũng có thể thấy muốn đột phá tầng này khó khăn như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play