Còn chưa vào đến thành, Dương Khai đã cảm giác được một thứ khí tức nóng nực đập vào mặt, mặt đất dưới chân cũng nóng rực, làm cho ngựa cũng toàn thân toát mồ hôi.
Sức nóng như vậy làm Dương Khai cảm thấy rất sảng khoái, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Môi trường Liệt Hỏa Thành khá đặc thù nên hấp dẫn rất nhiều võ giả tu luyện công pháp và võ kỹ hệ lửa đến sinh sống, không ai biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Liệt Hỏa Thành lại dị thường như vậy, nhưng những võ giả tu luyện công pháp và võ kỹ hệ lửa có thể cảm giác được rất rõ, tốc độ tu luyện khi ở đây nhanh hơn rất nhiều so với những nơi khác. Dường như trong không khí có hội tụ linh khí hệ lửa cấp bậc cao hơn nhiều so với nơi khác.
Có người đồn đại, bên dưới Liệt Hỏa Thành có nguồn dung nham khổng lồ đang hoạt động, mới tạo thành địa mạo đặc thù trong phạm vi trăm dặm này, nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, chưa ai có thể chứng thực được.
Dương Khai vào đến nơi này, buông thần thức ra cảm thụ, quả thật có thể cảm nhận được năng lượng của lửa chuyển động không ngừng bên dưới.
Vốn ý định của hắn là hộ tống Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ đến Liệt Hỏa Thành rồi sẽ rời đi, dù sao ở đây cũng có phân bộ của Độc Ngạo minh, tới được Liệt Hỏa Thành đồng nghĩa với việc họ đã về tới Độc Ngạo Minh. Nhưng hai nàng cứ một mực khuyên hắn lưu lại nghỉ tạm mấy ngày rồi hãy đi.
Dương Khai ngẫm nghĩ một chút, liền đồng ý, hắn bị thương nên cũng cần tĩnh dưỡng.
Vào trong Liệt Hỏa Thành, thông báo thân phận xong, thành chủ Liệt Hỏa Thành, Kỷ Viêm vội vàng ra nghênh đón.
Kỷ Viêm có tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh, có cùng cấp bậc võ giả với Tôn Doanh. Vì lão tu luyện công pháp hệ lửa, công lực không bất phàm, nên được đảm đương vị trí thành chủ trấn thủ Liệt Hỏa Thành.
Cũng là một lực lượng không tầm thường của Độc Ngạo Minh. Kỷ Viêm có vẻ ngoài cao lớn thô kệch. Có thể do tập luyện công pháp hệ lửa lên da đỏ sậm, nhìn có vẻ hào sảng phóng khoáng. Lão đích thân dẫn người đón Vân Huyên tới phủ thành chủ, sắp xếp tôi tới hầu hạ, chăm sóc họ.
Sau khi biết được chuyện ba tiểu đội gặp phải khi chấp hành nhiệm vụ, Kỷ Viêm cũng chấn động, dò hỏi kỹ càng.
Nguyễn Tâm Ngữ và Vân Huyên dường như đã bàn bạc từ trước, nên không hề nhắc tới Dương Khai. Chỉ nói là có một vị cao nhân đi ngang qua ra tay tương trợ, chém chết mị yêu nên hai nàng mới có thể bảo toàn tính mạng.
Nói như vậy làm Dương Khai rất hài lòng, cảm kích nhìn hai nàng.
Hắn còn lo là Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ sẽ kể hết tình hình thực tế, nếu nói thật, khoan nói là Kỷ Viêm có tin tưởng hay không, bản thân hắn cũng khó lòng rời khỏi Độc Ngạo Minh rồi.
May thay, hai người bọn họ không có ý bán đứng Dương Khai.
Lời giải thích của họ rất hợp tình hợp lý, Kỷ Viêm muốn tìm hiểu kỹ bộ dạng của cao nhân kia, Vân Huyên sớm đã có đối sách, liền miêu tả kỹ càng một phen, Kỷ Viêm thổn thức không ngừng, cho rằng cao nhân vô danh kia là ân nhân của Độc Ngạo Minh, sau này nếu gặp được, nhất định phải báo đáp.
- Việc này ta phải báo lại cho tổng minh, Vân cô nương bị kinh động rồi, tạm thời hãy ở lại Liệt Hỏa Thành nghỉ ngơi mấy ngày, đợi thương thế bình phục, ta sẽ đích thân đưa cô nương trở lại tổng minh. Kỷ Viêm dặn dò một tiếng liền vội vã rời đi. Độc Ngạo Minh một lúc bị thiệt mạng gần hai mươi cao thủ Thần Du Cảnh và một vị Siêu Phàm Cảnh. Chuyện lớn thế này lão ắt phải cấp tốc bẩm báo lên trên.
- Giờ thì ngươi đã hài lòng chưa? Nguyễn Tâm Ngữ hục hặc nói, nhìn Dương Khai có chút không thoải mái.
- Hài lòng. Dương Khai nhéo nhéo mũi. - Khi nào thương thế bình phục, ta sẽ rời khỏi đây.
- Cút đi càng xa càng tốt. Nguyễn Tâm Ngữ hoàn toàn không chào đón Dương Khai.
Vân Huyên lắc đầu chán nản, nằm trên giường không nói lời nào. Cáo lỗi một tiếng, Dương Khai quay về phòng mình, khoanh chân ngồi xuống, vừa vận công chữa thường, vừa kiểm tra xem món hời lấy được từ mị yêu là gì.
Năng lượng thần thức của mị yêu có chứa độc thần thức, có điều phần độc tố này đã bị lửa thần thức và Kim Nhân Độc Nhãn của Dương Khai tinh lọc sạch sẽ, chỉ còn lại năng lượng tinh khiết và cảm ngộ ý cảnh của mị yêu.
Hấp thụ ý cảnh và cảm ngộ đó, Dương Khai đã hiểu được chút ý về sự thay đổi ở thần thức của mình.
Tới giờ hắn mới biết, thần thức cũng có thuộc tính.
Võ giả sau khi tu luyện tới Thần Du Cảnh, tâm trí sẽ mở ra thức hải, cô đọng thần thức. Thông thường, thần thức của người đại khái đều không khác nhau, đều thuộc loại thần thức hỗn độn không có thuộc tính, nhưng có một số người, do đủ loại cơ duyên tạo hóa làm cho thần thức biến dị.
Ví dụ như Dương Khai, sau khi hấp thu năng lượng của Ngọc Trung Chân Linh, thần thức liền trở nên nóng như lửa.
Còn có người, thần thức lạnh như hàn băng hoặc nhanh như tia chớp, còn mạnh mẽ như kình phong.
Thần thức không giống nhau, tác dụng cũng khác nhau. Hơn nữa, loại thần thức biến dị này có lực phá hoại và sát thương vượt xa so với thần thức của võ giả bình thường.
Dương Khai nghĩ, nếu dùng lửa thần thức của mình vào việc luyện đan, liệu có thu được kỳ hiệu gì đó không. Hắn ngẫm được không ít kinh nghiệm tâm đắc của các luyện đan đại sư từ Luyện Đan Chân Quyết, có điều mấy luyện đan sư đó không có ai có lửa thần thức cả, nên cũng không có tiền lệ cho hắn tham khảo.
Nhưng hắn cứ mơ hồ cảm thấy, có lẽ dùng lửa thần thức luyện đan sẽ hữu hiệu, thuận tiện hơn so với dùng chân nguyên.
Ý niệm chuyển động liên tục trong đầu, cuối cùng Dương Khai đành tạm thời gác lại ý muốn này, dù sao thì hắn cũng vừa mới cất bước trên con đường học thuật luyện đan, , còn cần học tập nhiều.
Đợi sau này thành thạo thuật luyện đan rồi hẵng tính tiếp vậy.
Cảm ngộ một phen, thời gian nhanh chóng trôi qua, vết thương trên bụng đang hồi phục với tốc độ cực nhanh.
Dược hiệu của Vạn Dược Linh Nhũ đâu có phải tầm thường.
Hai ba ngày sau, giữa đêm, Vân Huyên đứng trước cửa phòng Dương Khai, nàng giơ tay lên, rồi lại chần chừ, mãi không thể gõ cửa được.
Nguyễn Tâm Ngữ thình lình xuất hiện bên cạnh nàng, cười quái dị không ngừng.
- Làm ta sợ muốn chết, đồ quỷ nha đầu nhà ngươi! Vân Huyên đỏ mặt, vỗ vỗ ngực, trừng nàng một cái.
- Tỷ định làm gì vậy? Vẻ mặt Nguyễn Tâm Ngữ đầy mờ ám, chậc chậc không ngừng. - Chẳng lẽ tỷ định tấn công giữa ban đêm?
- Đừng nói bậy. Vân Huyên càng thêm đỏ mặt, bất giác nhớ tới cảnh tượng mê tình mấy ngày trước, con tim chợt run rẩy.
Nguyễn Tâm Ngữ bĩu môi, hừ nói: - Giữ mình trong sạch trong nhiều năm đến thế, vừa phá giới là nhịn không được nữa rồi chứ gì?
- Nào có chuyện đó? Vân Huyên khẽ giọng nói. - Có thể ngày mai hắn đi rồi, ta chỉ muốn... - Đừng nghĩ nữa, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, dù sao cũng đã cho hắn ăn lời một lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng có gì to tát, nói không chừng có thể khiến hắn say mê tỷ, và chịu ở lại trong liên minh đấy chứ. Nguyễn Tâm Ngữ nói ngay đúng ý nghĩ trong đầu của Vân Huyên.
Chính xác thì Vân Huyên đang nghĩ như vậy, tuy ngoài miệng nàng nói đi hay ở tùy ý Dương Khai, nhưng với tên nam nhân đã đoạt mất sự trong sạch của mình, Vân Huyên tất nhiên sẽ hy vọng hắn sẽ ở lại với mình.
Nhiều năm rồi, Vân Huyên cũng đã mệt mỏi rồi, nàng rất muốn tìm một nơi nương tựa, nhưng mãi chẳng có ai lọt vào mắt xanh của nàng.
Tối nay nàng đến đây, cũng chỉ là muốn thử cố gắng thêm một lần cuối cùng, không ngờ lại bị Nguyễn Tâm Ngữ nói toạc ra, lập tức bối rối không biết làm sao. Nguyễn Tâm Ngữ cẩn thận tra xét một phen, phát hiện Dương Khai ở trong phòng hơi thở bình ổn, hiển nhiên là đang tĩnh tọa, liền không ngừng nháy mắt ra hiệu với Vân Huyên, cho nàng biết hiện giờ là thời cơ rất tốt để tấn công.
Vân Huyên lắc đầu lia lịa như con thỏ bị giật mình, sắc mặt hoang mang.
Nàng không bước qua được cánh cửa trong lòng mình, rõ ràng nàng bị cưỡng bức, nhưng lại không có một chút căm hận nào, ngược lại còn sinh ra quyến luyến với người đó nữa.
Điều này làm cho Vân Huyên cảm giác có chút tự coi rẻ mình.
- Tối nay không thử một lần, e rằng tỷ sẽ phải hối hận cả đời đấy. Nguyễn Tâm Ngữ thở dài. - Cho dù tỷ không vì tương lại của mình, cũng nên suy nghĩ cho liên minh, gã nam nhân này tiềm lực rất mạnh, không chừng sau này có thể trở thành trụ cột của liên minh chúng ta.
Nói vậy, Nguyễn Tâm Ngữ hưng phấn ra mặt, cắn răng nói: - Rốt cuộc tỷ có vào hay không, nếu tỷ không vào thì để ta vào vậy.
- Muội vào làm gì? Vân huyên sững sờ nhìn nàng.
- Hừ! Nguyễn Tâm Ngữ mân mê lọn tóc bên tai, dáng vẻ như một chú chim nhỏ nép bên người, dịu dàng nói: - Tướng ta người ta cũng được chứ bộ, nếu tỷ không cần thì để lại cho ta cũng được. Vì tương lai của ta, trả giá một chút cũng có gì ghê gớm đâu, dù sao về sau cũng phải tìm một người đàn ông để lấy làm chồng, hắn rất được, tuy hơi nhỏ tuổi, nhưng lại rất thành thục.
Nguyễn Tâm Ngữ nghe mà đỏ cả mặt: - Thế thì sao? Vậy rốt cuộc tỷ có vào hay không đây.
Vân Huyên cắn môi, vẻ mặt chần chừ không dứt, Nguyễn Tâm Ngữ dụ dỗ kiểu vừa đấm vừa xoa thế này, nàng cũng bắt đầu dao động.
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu, thẹn thùng đẩy cửa phòng đi vào.
- Hừ, không ép tỷ, quả nhiên tỷ sẽ không hạ được quyết tâm. Nguyễn Tâm Ngữ dương dương tự đắc, vội vàng kìm nén khí tức, dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Trong phòng, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, tỉnh lại từ cơn thiền tọa, hắn giơ tay nắm một phát, ném người đang đi đến trước mặt lên giường, ngón tay đâm lên lồng ngực nàng, lạnh lùng nhìn chăm chú.
Hắn còn tưởng là có người đến đánh lén mình, khi đã thấy rõ khuôn mặt người bên dưới mình, Dương Khai không khỏi ngạc nhiên: - Sao lại là ngươi? Vân Huyên giả vờ bình tĩnh, cổ ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, nàng xoay đầu khẽ cắn môi, không nói một lời nào, ánh mắt đầy xuân tình, sáng long lanh đến mê người.
Dương Khai ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi thất sắc: - Không phải chứ?
Vân Huyên không chút phản kháng, bộ dạng tùy ý cho chàng hái hoa khiến Dương Khai nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Phải thì sao? Vân Huyên bỗng nhiên bạo gan hơn, nàng xoay người, đè Dương Khai xuống, hai tay chống trên ngực hắn, bờ mông căng mọng ngồi trên người hắn, ánh mắt dịu dàng, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, nàng nghiến răng nói: - Lần trước ta bị thần thức của mị yêu gây ảnh hưởng, không có cảm giác gì hết, lần này... lần này...
Nói được phân nửa, nàng không nói tiếp được nữa, liền ưm một tiếng, hai tay bưng kín mặt.
Dương Khai đưa ánh mắt rực lửa nhìn nàng, không kìn nổi nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở cũng dần nặng nề hơn.
- Nhưng, thương thế của ngươi...
- Gần khỏi rồi, cũng không hiểu sao mà lần này khôi phục rất nhanh. Vân Huyên giải thích một câu, vừa nói vừa xốc xiêm y lên, thẹn thùng nói: - Không tin, ngươi tự nhìn xem... Một màu tuyết trắng đầy rung động khắc sâu vào tầm mắt Dương Khai.
- Mặc kệ, chính ngươi tự dâng tới tận cửa đấy. Dương Khai vùng xoay người đè Vân Huyên xuống, gào rít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT